Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 658: Thoạt Nhìn Rất Quen Mặt



Chương 658: Thoạt Nhìn Rất Quen Mặt

----------------------

Tạo hóa thật trêu người, Lý Dịch nhớ lần đầu tiên bản thân có quan hệ với Thục Vương, hình như cũng ở trong Thục Vương phủ.

Cũng mời tiệc giống nhau, cũng là Thục Vương phủ, chỉ có điều lần đầu tiên ở kinh đô, lần này ở Thục Châu.

Quanh đi quẩn lại, tất cả dường như trở lại xa hơn một chút, trên thực tế quãng đường đã sớm chệch đi.

Ít nhất là Thục Vương đi chệch, thân phận tôn quý, bối cảnh thông thiên, không ở kinh đô làm hoàng tử cho tốt, chờ kế thừa hoàng vị, lại chạy đến một nơi vắng vẻ hoang vắng, làm sao phải khổ như vậy?

Lý Dịch theo đạo cô kia cùng đi xuống lầu, một nam tử trung niên đi ra từ bên trong một căn phòng, nhìn thấy hắn, sau khi kinh ngạc, hỏi:

- Cô cô, vị này là?

- Một vị khách quan trọng.

Đạo cô không muốn giải thích thêm quá nhiều, chỉ thản nhiên nói một câu.

Nam tử trẻ tuổi kia nghi ngờ liếc nhìn Lý Dịch, nhưng cũng không nhiều lời, đi đến một phía khác bên cạnh đạo cô.

Lý Dịch sờ sờ gương mặt, thứ này vẫn dán rất chặt, chắc có lẽ sẽ không đột nhiên rơi ra.

Nếu không, hắn thật sự không chắc chắn, nếu ở trước mặt Thục Vương “hiện ra nguyên hình”, hắn có thể bị dọa đến nỗi cơ tim tắc nghẽn hay không.

Coi như không cũng phải chú ý một chút.

Được đạo cô này mang đến Tề Quốc, cùng hiện hình ở trên địa bàn của Thục Vương, trong lòng Lý Dịch cân nhắc một chút, cảm thấy hệ số nguy hiểm của việc trước nhỏ hơn một chút.

May mà Thục Vương không biết lý do hắn bị trục xuất đến Thục Châu, đều mình ở sau lưng tận hết sức lực miễn phí giúp hắn, nếu không cho dù đạo cô này có là cao thủ Tông Sư, có khi cũng không ngăn được.

Vĩnh Huyện không lớn, phủ Thục Vương nằm ở vị trí phồn hoa nhất trong huyện thành, vẫn chưa đi vào bên trong phủ đã cho Lý Dịch một cảm giác, keo kiệt.

Quá keo kiệt.

Hắn đã đi qua hai Vương phủ, Khánh An phủ, Ninh Vương phủ và Thục Vương phủ ở kinh đô, cung điện hoàng cung càng đi qua vô số, Vĩnh Huyện Thục Vương phủ, thật là một nơi keo kiệt nhất hắn từng thấy.

Dưới đây có thể đoán được, thời gian Thục Vương ở chỗ này có lẽ không quá thoải mái.

Lý Dịch đoán không sai, thời gian qua của Thục Vương thật không quá tốt đẹp, mặc dù ai từ kinh đô - trung tâm quyền lực bị đày đi giống như bị đuổi ra đến nơi này cũng sẽ không có tâm trạng tốt.

Không chỉ xa xôi, mà lại khốn cùng, mặc dù hắn xưng hào Thục Vương nhưng từ khi hắn còn nhỏ, thì chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ đi vào nơi này.

- Lề mà lề mề, chưa ăn cơm hả!

Thục Vương bên trong một gian phòng rộng rãi đi tới, chỉ nha hoàn hạ nhân giữa sân đang vội vàng, cau mày nói.

- Yến hội của bản vương sẽ bắt đầu ngay lập tức, nếu còn trì hoãn thời gian, cẩn thận cái đầu của các ngươi!

Đất phong cái gì cũng không tốt, nơi này không tốt, người không tốt, đến ngay cả nha hoàn hạ nhân ngoài phủ sai khiến cũng không thuận buồm xuôi gió như trong kinh đô.

Thục Vương chưa từng có một khắc nào thống hận cái chữ “Thục” giống như bây giờ.

Một bóng người từ đằng xa đi tới, trên mặt đầy nụ cười, đầu tiên chắp tay thi lễ với Thục Vương, sau đó mới lên tiếng.

- Điện hạ, bên kinh đô kia truyền đến tin tức tốt!

Trên mặt Thục Vương lộ ra vẻ vui mừng, lập tức hỏi:

- Tin tức gì, có phải phụ vương triệu ta hồi kinh?

Trên mặt người kia lộ ra vẻ xấu hổ, nói.

- Không phải, điện hạ.

Biểu hiện trên mặt Thục Vương thay đổi hơi khó coi, hỏi:

- Tin tức tốt gì?

Người kia ngượng ngùng nói:

- Điện hạ, Bá Tước Trường An Lý Dịch mất tích rồi, đã mất tích gần một tháng, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Nghe được cái tên nào đó, Thục Vương mừng rỡ.

- Ngươi nói người nào?

Người kia lập tức nói:

- Lý Dịch, Bá Tước Trường An Lý Dịch.

- Lý Dịch mất tích?

Vẻ mặt Thục Vương kinh hỉ.

- Vâng, đây là tin tức triều đình vừa mới truyền đến, không phải giả đâu.

Người kia là trưởng sử Thục Vương phủ, vừa mới nhận được thư từ triều đình, lập tức tới bẩm báo.

- Đã chết rồi sao?

Vẻ mặt Thục Vương chờ mong hỏi.



Người kia kinh ngạc.

- Còn chưa có tin tức cụ thể, triều đình nói Lý Bá Tước bị kẻ trộm cưỡng ép, đi về phía tây, trên đường có thể sẽ đi qua Thục Châu, khiến cho quan viên ở đây coi trọng việc này, nếu như phát hiện ra tung tích của Lý Bá Tước, phải nghĩ biện pháp nghĩ cách cứu viện.

- Nghĩ cách cứu viện, Lý Bá Tước là trụ cột của Cảnh Quốc ta, phải nghĩ biện pháp cứu viện!

Thục Vương cười giễu hai tiếng.

- Phái người đi Phủ Thứ Sử, rồi đến tất cả huyện nha môn thông báo một chút đi, vừa có tin tức của Lý Dịch, lập tức bẩm báo cho bản vương!

- Vâng!

Nam tử khom người nói một câu, rất nhanh lui xuống.

- Lý Dịch…

Trên mặt Thục Vương lộ ra một nụ cười giễu.

- Tốt nhất ngươi nên khẩn cầu ông trời phù hộ lần này đừng rơi vào tay ta!

Sắc trời dần dần muộn, bắt đầu có khách mời đến nhà.

Mặc dù Thục Châu là đất phong của Thục Vương, nhưng chính thức khống chế cả Thục Châu vẫn là hương thân sĩ tộc bản địa, cho dù Thôi gia rất sớm đã kinh doanh ở chỗ này, nhưng đến cùng danh bất chính, ngôn bất thuận, sau khi Thục Vương đến Thục Châu, nhiều lần cử hành yến hội, mời phần lớn bản địa sĩ tộc ở Thục Châu, nếu như có thể đạt được sự chống đỡ của những người này, hắn có thể khống chế Thục Châu, sau đó sẽ không còn phải lo lắng nữa.

- Bái kiến điện hạ!

- Tham kiến Thục Vương điện hạ!

Tối nay người tới có quan viên địa phương, càng nhiều tuấn kiệt trẻ tuổi hơi danh tiếng ở Thục Châu hơn, phía sau họ đại biểu cho thế lực khắp nơi, Thục Vương liếc nhìn một chút, tính nhân số, trong lòng nói chung hài lòng.

- Phương mỗ bái kiến Thục Vương điện hạ.

Một giọng nói từ nơi không xa truyền đến, lúc Thục Vương quay đầu, trên mặt tươi cười, đi qua, nói:

- Làm sao mà giờ mới đến, bản vương chờ ngươi đã lâu.

Đối với vị nam tử họ Phương này, trong lòng Thục Vương vô cùng cảm kích.

Một lần hắn đi ra ngoài, trùng hợp gặp được một đám tội phạm trong thành, nếu không phải thanh niên trước mắt xuất thủ cứu giúp, sợ là lành ít dữ nhiều.

Đương nhiên, sở dĩ đối xử với hắn khách khí như thế bởi vì trừ ân cứu mạng, trong tay đối phương còn nắm giữ một cỗ lực lượng thần bí, mặc dù còn không thấy được toàn cảnh, chỉ lộ ra một góc của núi băng cũng làm cho hắn vô cùng kiêng kỵ.

Chẳng qua, nếu như cỗ lực lượng này có thể trở thành trợ lực của hắn sau này, cũng là một chuyện cực kỳ tốt.

Thục Vương nhìn đạo cô bên cạnh nam tử họ Phương, sau một khắc kinh ngạc, lập tức hỏi.

- Vị đạo trưởng này, chẳng lẽ cũng là người ngươi thường xuyên nhắc đến…

- Đúng vậy.

Nam tử họ Phương mỉm cười nói.

Biểu hiện Thục Vương nghiêm lại, chắp tay nói:

- Bái kiến đạo trưởng.

- Điện hạ không cần phải khách khí.

Đạo cô kia cũng khẽ gật đầu.

- Mấy vị xin mời ngồi.

Thục Vương cười cười, chỉ cái ghế ngồi nào đó rất gần phía trước.

- Chúng ta đi qua.

Thanh niên họ Phương mang theo Lý Dịch và đạo cô kia đi qua.

- Chờ một chút.

Lý Dịch quay người, vừa đi được hai bước, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Thục Vương.

- Điện hạ còn có chuyện gì sao?

Thục Vương nhìn người trẻ tuổi xoay người bên cạnh đạo cô kia, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ, hỏi:

- Ngươi thoạt nhìn rất quen mặt, chúng ta không phải gặp qua ở nơi nào rồi chứ?

Người tuổi trẻ kia cười cười, nói:

- Lúc ở kinh đô, chỉ xa xa gặp qua mấy lần điện hạ, sợ rằng điện hạ đã nhận lầm người rồi.

Thục Vương hơi nhíu mày, giọng nói lạ lẫm, dung mạo cũng rất lạ lẫm, nhưng tại sao hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc không giải thích được.

Càng kỳ quái hơn là, hắn chỉ nhìn khuôn mặt này liền sinh ra một loại chán ghét không hiểu được…

- Được rồi, không có việc gì đâu, bản vương nhận lầm người.

Một lát sau, trên mặt Thục Vương hiện ra một tia nghi ngờ, lắc đầu, quay người rời đi.

Đạo cô trung niên liếc Lý Dịch một cái, ngồi xuống chủ vị.

Lý Dịch thầm than trong lòng, có một câu nói thế nào nhỉ, người quen thuộc ngươi nhất, không phải bằng hữu của ngươi, mà chính là kẻ địch của ngươi, câu nói này, thật mẹ nó có đạo lý!

Rất nhanh, đã có ca cơ và vũ cơ từ xung quanh đi ra, cùng với đèn đuốc ban đêm, thỏa thích biểu diễn giữa sân, Lý Dịch bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, lại không có lòng dạ nào mà thưởng thức, dựa vào ghế, gối cánh tay ở sau ót, nhìn về phía bầu trời đêm phủ đầy sao.

Cùng lúc đó, nội thành Thục Châu, kết thúc một ngày biểu diễn, bên trong một chỗ của Câu Lan vừa mới đóng cửa, mấy hán tử đứng thành một hàng, khom người nói.

- Tham kiến minh chủ!

Ngoài một trăm dặm, dưới bóng đêm, một lão giả nghiêng dựa vào trên cành cây, móc ra một bình sứ nhỏ từ trong ngực, lấy ra một viên thuốc, ném vào trong miệng.

- Phi…đắng chết mất!

Một lát sau, hắn thì thào một câu, lại lấy từ trong ngực ra một bao bố, cẩn thận từng li từng tí lấy ra một vật hình vuông màu ngà sữa khối lớn chừng bằng cái móng tay, ném vào bên trong miệng, giọng nói mập mờ nói:

- Đạo cô đáng chết, chạy ngược lại rất nhanh…

Bạn cần đăng nhập để bình luận