Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 851: Không Cần Khách Khí


Chương 851: Không Cần Khách Khí





----------------------

Tại Cảnh quốc, thì đãi ngộ của thương nhân Tề Quốc và thương nhân Cảnh Quốc đương nhiên là khác biệt.

Thuế suất nhiều gấp đôi là chuyện rất bình thường.

Trên thực tế ở Tề Quốc, đối với thương nhân của quốc gia khác, luật pháp thông hành còn phải càng thêm khắc nghiệt một chút.

Có điều cho dù là như vậy, những thương nhân Tề Quốc đối với người trẻ tuổi của Cảnh Quốc này vẫn khắc sâu trong lòng thiên ân vạn tạ, nếu không phải nhờ hắn, chuyến đi hơn nửa năm này của bọn họ, nhất định chính là tay không mà về, có một số người, còn là dốc hết toàn bộ vốn liếng của mình.

Đồng thời bọn họ cũng âm thầm cảm thấy may mắn ở trong lòng, may mắn lần này bọn họ đi theo Lâm cô nương chứ không phải người khác, nhớ tới thái độ vừa rồi của vị Lang Trung đại nhân kia, ai có thể nghĩ tới, cánh tay của Lâm gia gần như vươn xa ở Tề Quốc, mà ở Kinh Đô Cảnh Quốc xa xôi như vậy, lại có nhân mạch như thế.

Lâm Uyển Như và Lâm Dũng đi lên dọn dẹp đồ vật đơn giản ở trong phòng, chuyện tiếp theo, giao cho hộ vệ Lý gia đi theo đến là được.

Còn về mấy tên chưởng quỹ và tiểu nhị với Lâm gia tới đây, vẫn còn ở tạm trong khách sạn, xử lý những hàng hoá mang từ Tề Quốc đến.

Không có việc gì nhiều, Lý Dịch quay đầu nhìn bọn họ nói:

-Thời gian còn sớm, hay là ta mang các ngươi đi xung quanh Kinh Đô một chút, đi một vòng?

Lâm Uyển Như không có chút gì do dự gật gật đầu, nói:

-Đã sớm biết Kinh Đô phồn hoa, cho dù nước ở kinh sư tụ tập lại cũng kém xa, lần này có duyên được thấy một lần, đương nhiên phải xem thật kỹ một chút, làm phiền ngươi.

-Người một nhà không cần khách khí.

Lý Dịch phất phất tay, nói:

-Vậy bây giờ chúng ta đi thôi, đi dạo hơn một canh giờ cũng nên trở về rồi.

Kinh Đô sở dĩ là Kinh Đô, không chỉ vì nó là vùng ngoại thành nơi Thiên Tử sống, mà Hoàng Thành chính là trung tâm quyền lực của của Cảnh Quốc, cũng vì nó có thương nghiệp cực kỳ phồn thịnh.

Đối với Lâm Uyển Như và Lâm Dũng mà nói, nơi này có quá nhiều đồ vật mà bọn họ ở Tề Quốc không thể gặp được.

Ví dụ như ở bên trong cửa hàng bán những đồ vật thiếp thân của nữ tử, ngẫu nhiên sẽ có hình bóng nam tử xuất hiện, những người này ở trong hoàn cảnh như vậy, còn có thể mặt không đổi sắc, thỉnh thoảng cùng bạn gái bên cạnh tiến hành bình phẩm một phen từ đầu đến chân.

Lâm Dũng cũng là sau khi nhìn thấy Lý Dịch đi vào, vị hán tử họ Phương kia cũng mặt cũng không đổi sắc đi theo, lúc này mới yên tâm đi vào cửa hàng.

Có điều sau đó hắn liền bị đủ loại kiểu dáng mà trước đây hắn chưa từng gặp qua, những vật xanh xanh đỏ đỏ lẻ tẻ làm cho lóa mắt, cúi đầu không dám nhìn nữa, vội vàng lui ra ngoài.

Lý Dịch quay lại liếc nhìn hắn một cái, đối với hành động của Lâm Dũng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Trên thực tế, cho dù nam tử ở Kinh Đô thì tuyệt đại đa số vẫn không có dũng khí bước vào cửa hàng nội y như này.

Đương nhiên, gần thời gian một năm, cũng không ít người có một ít tư tưởng đổi mới, tràn đầy nghệ thuật trong người, muốn dùng tuệ nhãn của bọn họ, tự mình muốn giúp bạn gái của mình chọn được một hai bộ y phục ưa thích.

Lúc này Lâm Uyển Như chỉ là một thương nhân đơn thuần, chỉ đến khi Lý Dịch đi theo bên cạnh người nàng, xem những nội y của nữ tử, sắc mặt nàng mới đỏ một chút, qua một lúc liền thay đổi tự nhiên.

Khi nàng dừng chân bên cạnh ở một kệ hàng nào đó, Lý Dịch mở miệng, hỏi:

-Thế nào?

Lâm Uyển Như kinh ngạc nói:

-Cái này sao?

-Cảm giác đối với nơi này.

Nàng kinh ngạc, sau đó nhìn xung quanh, nói ra:

-Cho dù vải vóc hay dệt công đều phi thường thượng thừa, tuy rằng kiểu dáng phong phú, nhưng mỗi một bộ đều cực kỳ mỹ cảm, có thể người thấy thiết kế những thứ này, những vật này bỏ ra không ít công sức, nhận được sự hoan nghênh của nữ tử khắp thiên hạ đều không hề ngoài ý muốn, khó trách có nhiều người phỏng chế như vậy, lại chưa có ai thành công.

-Trừ phi đạt thành hợp tác cùng với bọn hắn, nếu không, rất khó phỏng chế.

Lâm Uyển Như lắc đầu, nói:

-Đi thôi!

Lý Dịch gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn một thiếu nữ theo sau lưng các nàng, chỉ chỉ mấy món mà vừa rồi ánh mắt của Lâm Uyển Như dừng lại lâu một chút, phân phó nói:

-Đem mấy cái này đều gói lại cho vị cô nương này.

Lâm Uyển Như kinh ngạc, mới lắc đầu nói:

-Không cần, ta chỉ xem một chút là được.

Lý Dịch khoát khoát tay, nói:

-Không cần khách khí, nói mới nhớ ta còn chưa chính thức tặng cô cái gì, đã đi vào Kinh Đô, dù sao cũng phải để cho ta tận tình làm chủ hào phóng, cô cũng không cần phải từ chối.

Lâm Uyển Như nhìn hắn, kinh ngạc nói:

-Lần đầu tiên tặng đồ liền đưa những thứ này, cũng là tập tục nơi này của các ngươi sao?

-Cái này không phải trọng điểm.

Lý Dịch lắc đầu, nói:

-Trước kia khi còn ở Tề Quốc, là cô đưa đồ vật cho chúng ta, lần này cô cũng ngàn vạn lần chớ khách khí với ta.

-Cô nương, đã gói kỹ.

Thiếu nữ kia cười hì hì đem một cái túi thêu lên vài miếng lá cây đưa qua, Lâm Uyển Như lúc này mới chú ý tới, bên trong cửa hàng, trên tay rất nhiều nữ tử đều mang theo cái túi như thế này, chất liệu của túi này vô cùng tốt, kiểu dáng cũng đẹp mắt, khó trách nội y ở nơi này bán đắt như vậy, vẻn vẹn việc tặng túi xách cho các nàng, liền có thể hiểu được đại khái.

Lý Dịch mỉm cười với thiếu nữ kia, sau đó quay đầu lại nói:

-Đi thôi, ra ngoài rồi nhìn cũng được.

-Còn chưa trả tiền đâu.

Tuy rằng vừa rồi Lý Dịch nói cái này là tặng cho nàng, nhưng Lâm Uyển Như vẫn móc túi tiền ra, đang muốn hỏi thiếu nữ kia giá cả như nào, Lý Dịch ở bên cạnh nhẹ nhàng phất phất tay, nói:

-Cửa hàng của nhà mình, không cần khách khí.

-A?

Túi tiền trong tay Lâm Uyển Như suýt chút nữa rơi trên mặt đất, nàng kinh ngạc nhìn lấy hắn, lẩm bẩm nói:

-Cửa hàng này, là… là của nhà các ngươi?

Từ sau khi Lâm Dũng biết được cửa hàng bán đồ lót của nữ tử vừa rồi chính là của nhà Lý huynh đệ, sau khi mỗi khi nhìn hắn, luôn sẽ xuất hiện một loại ảo giác.

Phảng phất như đỉnh đầu hắn treo một vầng sáng, yếm của nữ tử, các loại đồ vật như áo ngực, bay tới bay lui vòng quanh vầng sáng kia.

Lâm Uyển Như đi trên đường, thật vất vả mới lấy lại tinh thần tự sự việc vừa rồi, nói:

-Nơi này có gian cửa hàng may.

Sau một lát, nàng nhìn thấy thiếu nữ từ bên trong cửa hàng đưa tới một cái túi xách giống như đã từng quen biết, khi nhìn thấy lá cây ở bên trên, nàng quay đầu nhìn Lý Dịch, lẩm bẩm nói:

-Cái này...

Lý Dịch nhìn nàng, gật đầu nói:

-Cái này cũng không cần phải khách khí.

Lần này Lâm Uyển Như rốt cuộc cũng rõ ràng, phàm là cửa hàng có ký hiệu hình lá cây, toàn bộ đều không cần khách khí.

Sau khi đi được nửa đường phố, nàng phát hiện không chỉ có cửa hàng nội y hiệu may không cần khách khí, mà tiệm vải cũng không cần khách khí, cửa hàng nước hoa cũng không cần khách khí, cửa hàng xà phòng không cần khách khí, quán rượu không cần khách khí, cửa hàng bánh kẹo bánh ngọt, thậm chí ngay cả khách sạn Như Gia hôm qua các nàng đặt chân đều không cần khách khí.

Chuyện này thậm chí khiến cho nàng một loại ảo giác mua đồ ở toàn bộ Kinh Đô đều không cần phải khách khí.

Lâm gia đời đời đều là thương nhân, cũng từng trải qua hiển hách huy hoàn, gặp qua không ít thương nhân giàu có một phương, nhưng mà cho dù là những người này cũng không thể so sánh với việc hôm nay nàng tận mắt nhìn thấy một màn kia.

-Tiểu thư, đi dạo lâu như vậy rồi, hay là chúng ta tìm một chỗ ngừng lại nghỉ ngơi trước?

Lâm Dũng nhìn xung quanh, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, nói ra:

-Phía trước có Câu Lan, hay là chúng ta đi vào bên trong nghe một tuồng kịch, ta nghe nói bộ kịch bên trong Câu Lan của Cảnh Quốc rất đặc sắc.

Đại não của Lâm Uyển Như giờ phút này cũng có chút hỗn loạn, nàng muốn tìm một nơi để điều tiết suy nghĩ, huống chi, trên thân Lâm Dũng đã treo đầy đồ vật, tìm một chỗ nghỉ chân một chút cũng tốt.

Nàng quay lại nhìn Lý Dịch trưng cầu ý kiến, thấy Lý Dịch gật đầu, lúc này mới nói:

-Cũng được, đối với Câu Lan của Cảnh Quốc, ta cũng chỉ nghe qua, ngày hôm nay đúng dịp đi học hỏi một chút đi.

Đi vào Câu Lan, bước chân của nàng bỗng nhiên dừng lại, giống như nhớ tới cái gì, lại lui ra bên ngoài, ngẩng đầu nhìn một chút.

Một cái tiêu ký lá cây xinh đẹp ở trên đỉnh đầu, vô cùng bắt mắt.

-Đi vào đi, muốn nghe bộ kịch nào tuỳ ý chọn.

Lý Dịch từ phía sau đi tới, nói:

-Không cần khách khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận