Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1031: Thục Châu Biến Hoá



Chương 1031: Thục Châu Biến Hoá

________________

VIP Chương 1031: Thục Châu Biến Hoá



Thục Vương trì hoãn thời gian hành động nửa tháng, trước Nguyên Tiêu, Lý Dịch cũng chỉ có thể bị động tiếp nhận, cũng không thể mang đao gác lên cổ hắn, thế cũng quá không có tính người.

Có qua có lại, có chuyện mọi người cùng thương lượng, mỗi người nêu ra ý kiến của mình thoả hiệp với nhau, đây mới là phương pháp giải quyết vấn đề.

Ví dụ như mình giúp hắn bày mưu tính kế định ra thời gian và lộ tuyến tốt nhất, hắn cảm thấy đợi Tết rồi hành động rất tốt, mình cũng cảm thấy hắn nói có đạo lý, mọi người hẹn Nguyên Tiêu gặp, lúc này chuyện đã định.

Việc sau đó thì dễ dàng hơn nhiều, muốn phát triển Thục Châu phải quét sạch quan lại tham ô và đạo phỉ, cùng với nhân tố không ổn định Thục Vương này, điều thứ nhất muốn diệt trừ, chính là phong tỏa và tự bế.

Lúc này, đối với dân chúng phổ thông ở Thục Châu, nông nghiệp vẫn quan trọng nhất, điều này liên quan tới việc bọn họ có thể ăn no hay không, có đói bụng không.

Dựa trên điều này, mới muốn Công Nông Thương cùng tiến hành, phát triển.

Những ngày nay, bọn họ cũng thật làm như thế.

Giảm quan thuế, chiêu mộ thương nhân kiếm người đầu tư, hủy bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm mở chợ đêm, xây nhà xưởng, cung cấp lượng công việc cho những nữ tử nhàn rỗi ở nhà, các nhà xưởng sản xuất ra hàng hoá, bán lại cho thương nhân các nước.

Theo đó, Thục Châu sẽ trở thành trung tâm kinh tế đầu tiên của Cảnh Quốc.

Lần nữa đi dạo phố Vĩnh huyện với Như Nghi, Nhược Khanh, nơi này có khác biệt rất lớn với mấy tháng trước.

Trước kia, đường của Vĩnh Huyện vừa dơ vừa loạn có thể thấy rác và nước bẩn ở khắp nơi, khi đi ngang qua một đoạn đường còn phải che miệng mũi lại.

Bây giờ đường đi có người chuyên quét dọn, không đến mức không nhuốm bụi trần nhưng ít nhất cũng không có loại cảm giác bẩn thỉu

như trước.

Huyện nha Vĩnh Huyện làm như thế, đương nhiên không chỉ vì chứng thực chính sách của Thứ Sử đại nhân.

Từ khi Thục Châu cải tiến quan thuế và thương pháp, trong thời gian ngắn hấp dẫn rất nhiều thương nhân đến từ Cảnh Quốc, Tề Quốc, thậm chí còn có Võ Quốc.

Vị trí địa lý của Thục Châu vốn đã đặc thù, là nơi mà thương nhân các quốc gia phải đi qua, từ sau khi thương pháp cải chế đưa mắt tới vài quốc gia, không có bất kỳ cái gì một châu nào hữu nghị với họ hơn so với Thục Châu.

Mỗi ngày đều có hàng hoá từ khắp nơi đến họ không cần bôn ba khắp nơi nữa, bọn họ muốn mua bất kỳ vật gì đều có thể tìm đến Vĩnh Huyền tự do mua bán.

Người cao hứng không chỉ có thương nhân, quan viên Vĩnh Huyện so với bọn họ càng cao hứng hơn.

Cho dù giảm bớt thuế đối với thương nhân nước ngoài nhưng tổng mức thuế lại nâng cao mấy chục lần, những thương nhân kia tới đây muốn thuê cửa hàng, muốn thuê đất xây nhà xưởng, đây đều là bạc trắng bóng tuy số bạc này không thể động vào, nhưng nhìn cũng cao hứng!

Huống chi, số bạc này cuối cùng cũng sẽ dùng cho Thục Châu, bên trong có cả tiền thưởng của bọn họ, có nhiều công trạng chút, riêng phần thưởng cuối năm, cũng bù được bổng lộc một năm.

Trước tiên, bọn họ còn tưởng rằng Trần Thứ Sử mới đầu óc có vấn đề, bây giờ mới hiểu được đây rõ ràng Cảnh Vương có mắt nhìn xa trông rộng.

- Nghe nói, Cảnh Vương điện hạ sắp thành hôn.

- Ta nghe nói qua mấy ngày nữa toàn thành Câu Lan sẽ biểu diễn miễn phí ba ngày, lúc đó có thể thống khoái xem cho đã!

- Điện hạ mới đến Thục Châu mấy tháng, quan viên đã tốt lên, không có trộm cướp, cuộc sống hằng ngày cũng thay đổi, nữ nhi nhà ta lấy chồng ở phường dệt vải, một ngày có thể kiếm lời 30 văn, ta một ngày làm mệt gần chết cũng chỉ được nhiều đó, haizz.

- Ngươi cứ vụng trộm cười đi, chúng ta mong trời mong trắng, trông mong bao nhiêu năm, mới đợi được điện hạ đến, đại hôn của điện hạ lần này dù sao cũng phải bày tỏ một chút, trứng gà nhà ta cũng sắp đầy một giỏ, tuy không đáng mấy đồng tiền, nhưng cũng coi như một chút tâm ý.

Lý Dịch không lộ mặt trước mặt mọi người mấy lần, cho nên mới có thể cùng Như Nghi, Nhược Khanh đi dạo trên đường cái như thế, không lo lắng bị người khác nhận ra.

Trước kia Như Nghi có nói qua, muốn tuyền công phu của Liễu gia, Lý Dịch và Nhược Khanh chọn mười nữ hài tử trong Câu Lan có độ tuổi thích hợp, khi Như Nghi không có việc gì sẽ dạy công phu cho các nàng, đương nhiên thuận tiện cũng sẽ mang theo bọn Túy Mặc

và Nhược Khanh.

Tuy nói bọn người Túy Mặc và Nhược Khanh đã qua tuổi thích hợp học công phu thành tựu đời này có hạn, không thể nào trở thành giống các nàng, thậm chí cao thủ ngang dọc võ lâm như Liễu nhị tiểu thư, nhưng có một Tông Sư dạy bảo thời gian tiến cảnh cũng không hề chậm ngược lại khiến Lý Dịch người từ trước đến nay luôn lười nhác sinh ra vô số áp lực.

Thân thủ các nàng trở lên lợi hại, hắn sẽ rất khó chấn khởi phu cương.

Nhược Khanh còn tốt, với tính tình của Túy Mặc nếu sau ngày cưới sẽ như thế nào, cuối cùng ai trên ai, dưới người nào chủ động người nào bị động, thật có chút khó nói.

Nhưng, nam tử hán đại trượng phu Co được, dãn được cầm được có thể buông được, cũng không cần quá để ý những thứ này.

Áo tân nương của Túy Mặc đã thêu xong, kỳ hạn một năm sau khi Tiên Đế băng hà đã qua, đợi đến đầu sang năm cũng nên trả hôn lễ đã thiếu cho các nàng.

Bên cạnh một quán nhỏ ven đường, Như Nghi và Nhược Khanh đi qua, cầm một cây trâm tinh xảo cắm lên đầu Nhược Khanh, nói:

- Cây trâm này thật hợp với muội muội.

Lý Dịch nhìn, cây trâm này xác thực tinh xảo, nhìn phong cách, không giống như làm từ Cảnh Quốc, bây giờ Vĩnh Huyện là nơi các thương nhân từ các quốc gia tụ họp, tùy tiện một quán nhỏ bên đường cũng có thể mua không ít đồ tốt.

Bên cạnh hai người, một cô gái khác cũng cầm một cái, quay đầu nói với một nam tử mặc nha phục nói.

- Tướng công, cây trâm này thật đẹp, ta muốn cái này.

Quan sai kia nhíu mày, nói.

- Hôm qua không phải đã mua cho nàng một cái à, làm sao còn muốn.

Nữ tử kia nắm lấy cánh tay hắn, dùng sức lung lay, sẵng giọng.

- Không được, ta muốn, ta muốn, người ta muốn mà.

- Được được được.

Quan sai kia vội vàng đồng ý, bây giờ hắn nghe nàng nói “Ta muốn” sẽ không tự giác run chân, cái gì đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, đều là gạt người, trước khi cưới là một cô nương thật tốt, sau khi cưới sao lại là như vậy.

Theo thói quen xoa xoa eo, nhìn thương nhân kia hỏi:

- Cây trâm này bán thế nào?

- Khách quan có ánh mắt thật tốt!

Thương nhân kia thấy hắn chọn cây trâm kia, hai mắt tỏa sáng, nói:

- Đây chính là cây trâm trên đầu khi Văn Đức hoàng hậu tự sát, là bảo vật vô giá.

- Lừa gạt ai đấy, cái gì mà hoàng hậu tự sát, còn nói hươu nói vượn nữa bắt người đi gặp quan!

Quan sai kia lườm hắn một cái, nếu không phải Huyện Lệnh đại nhân để bọn hắn đối đãi những thương nhân này tốt một chút, chỉ dựa vào những lời nói dối vừa rồi của hắn cũng đủ để hắn mất một lớp da.

- Là Văn Đức hoàng hậu của Võ Quốc!

Thương nhân kia vội vàng lắc đầu, nói.

- Vị đại nhân này ngài nhìn kỹ một chút, cách làm này, chất liệu này, đây thật là đồ hàng thật giả thật của triều đình nếu không phải đây Cảnh Quốc, ta cũng không dám bán.

Quan sai kia nhìn hắn, lắc đầu nói.

- Ngươi mau nói bao nhiêu tiền đi.

- Một ngàn lượng!

Tên thương nhân Võ Quốc thương nhân nhìn hắn, nói:

- Không ngại nói thật cho khách quan biết, cây trâm này là di vật của Văn Đức hoàng hậu Võ Quốc, cũng chỉ dám bán ở chỗ này, một ngàn lượng, một ngàn lượng không thể thấp hơn!

- Chúng ta đi!

Quan sai kia lôi kéo tay nữ tử, xoay người rời đi, một ngàn lượng, 1000 văn hắn còn muốn suy nghĩ một chút, một ngàn lượng, bán hắn cũng không đủ.

Nữ tử kia cũng biết thứ này không phải thử bọn họ có thể mua được, lưu luyến nhìn một chút, chỉ có thể thở dài rời đi.

- Khách quan đừng đi, đừng đi!

Tên thương nhân Võ Quốc kia thấy bọn họ muốn đi, lập tức nói:

- Giảm hai lượng, 998, 998 lượng thì thế nào, ai, khách quan, lại giảm năm trăm lượng, bốn trăm chín mươi tám, bốn trăm chín mươi tám

cũng được.

- Chậm đã.

Lý Dịch cầm cây trâm kia lên, nhìn tên thương nhân Võ Quốc kia, hỏi.

- Ngươi nói đây là di vật của Văn Đức hoàng hậu Võ Quốc, có chứng cứ gì hay không?

Tên thương nhân Võ Quốc kia sững sờ, không nghĩ tới đi mất một vị, lại tới một vị, nhìn vị công tử trước mắt này, nhìn qua còn có nhiều tiền hơn so vị vừa rồi, chỉ cần nhìn cách trang điểm của hai vị cô nương bên cạnh hắn có thể thấy được.

Mà vị quan sai vừa rồi quay người rời đi, nghe vậy cũng dừng bước lại quay lại nhìn qua bóng lưng người kia, muốn nhìn một chút cuối cùng là ai ngốc đến thế lại muốn tiêu một ngàn lượng bạc mua một hàng giả.


Bạn cần đăng nhập để bình luận