Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 731: Vùng Đất Hỗn Loạn



Chương 731: Vùng Đất Hỗn Loạn





----------------------

- Có nghe nói hay không, thủ hạ của Hằng Vương hôm qua bị một đám cường nhân ăn cướp.

- Cái gì nghe nói, ta đã tận mắt thấy, thì buổi sáng hôm nay, chừng trăm người ngay cả quần lót cũng không mặc, người trần truồng bị buộc trên cây, hiện trường kia, chậc chậc.

- Bại hoại thuần phong mỹ tục, thật sự bại hoại thuần phong mỹ tục!

- Cái này tính là gì, ta còn nghe nói, những người này lúc trở về, cả đám đều lấy hai tay che mông, không nghĩ tới thủ hạ của đại hoàng tử đều như vậy, chẳng lẽ vị kia.

Hôm nay, trong thành Phong Châu nghị luận ầm ĩ, đầu đường cuối ngõ đều có thể nghe được mọi người nghị luận một chuyện nào đó.

Thật sự vì tin tức kia đối bọn hắn mà nói quả thật nghe rợn cả người.

Sáng sớm, một vị tiều phu vừa đi vào rừng nhìn thấy 100 người không mảnh vải che thân bị buộc trên cành, có lẽ bời vì buổi sáng, thân thể còn xảy ra một số biến hóa không khống chế nổi, ngẫm lại cảm thấy hùng vĩ.

Tràng cảnh như thế, hình ảnh như thế, phàm là người nào nhìn thấy, sợ rằng cả đời cũng không xóa khỏi đầu.

Từ khi đại hoàng tử đi đến Phong Châu, lại là bắt người, cái gì Nghị Tội Bạc, bây giờ lại làm ra sự việc này, một mực chiếm cứ đầu đề trang đầu nhật báo ở Phong Châu, tin tưởng chuyện này còn phải chiếm cứ thời gian rất lâu.

Khi Lâm Dũng giảng cho Lâm Uyển Như những chuyện này, đương nhiên đều là phiên bản đã qua cắt giảm.

- Cũng không biết cường nhân nơi nào, hành động dứt khoát quả quyết, thật sự hả giận!

Trên mặt hắn lộ ra vẻ hưng phấn, sau đó mới đưa một vật đặt lên bàn.

- Tiểu thư, đây là đồ người muốn.

Hắn nhìn quyển sách thơ vừa mới mua được từ bên ngoài.

- Tiểu thư, Lý huynh đệ thật sự là đệ nhất tài tử Cảnh Quốc kia sao? Những bài thờ từ này cũng do hắn viết?

Lâm Uyển Như không có trả lời, Lâm Dũng nhìn hai bên một chút, lắc đầu đi ra ngoài.

Dù sao, người bên ngoài đều nói như vậy, khi hắn mua sách thơ này, kém chút bị những đại cô nương, tiểu tức phụ kia gạt ra, thật nghĩ không ra, Lý huynh đệ chỉ là một tiểu bạch kiểm mà được các cô nương hoan nghênh.

Lâm Dũng đi đến cửa phòng Phương Lâm Uyển, theo thói quen nhìn qua một hướng khác, không khỏi liếm bờ môi.

- Lại sắp đến lúc ăn cơm.

Lúc này, ở một thị trấn biên giới Khánh Châu Tề Quốc, một thương đội hơn trăm người dừng lại, ngồi chật ních tửu lâu lớn nhất trong huyện thành nho nhỏ.

- Kiếm tiền cũng là chuyện như vậy.

Lão Phương gặm đùi gà lớn, vẫn không quên cảm thán.

Hắn có tư cách cuồng ngạo, trong vòng một đêm tự nhiên có sáu mươi vạn lượng bạc, dù ai cũng có thể cuồng ngạo.

Chỉ là hơi trì hoãn thời gian, Tịnh Châu cách Phong Châu không xa, chắc lúc sau đã nhận được tin tức, hơn một trăm người, còn có nhiều xe ngựa hàng hóa, không thể đi quá nhanh, kế hoạch trước kia có thể phải thay đổi một chút.

- Sư bá, từ nơi này đến Duyệt Châu, lấy tốc độ bây giờ của chúng ta, chỉ sợ phải mất một ngày rưỡi mới tới, nếu với tốc độ của khoái mã Phong Châu, một ngày có thể đến, cho nên, chúng ta không thể đi Duyệt Châu.

Dương Liễu Thanh lấy một tấm bản đồ ra, bày lên bàn, chỉ một chỗ phía trước.

- Còn có đường khác?

Dương Liễu Thanh gật đầu, ngón tay chỉ xuống một điểm trên bản đồ.

- Từ nơi này chạy theo hướng tây, vòng qua Duyệt Châu, có thể trì hoãn vài ngày nhưng đủ an toàn.

Tuy nói họ có hai vị Tông Sư, lại thêm trăm vị cao thủ đỉnh cấp trong võ lâm, dù công phá một thành trì không có trọng binh trấn giữ cũng không vấn đề, nhưng đều muốn trở về, không nên làm ra nhiều chuyện, nếu muốn làm thật, chỉ sợ không tránh được thương vong, không có lời.

Ánh mắt Lý Dịch nhìn về phía địa đồ, Dương Liễu Thanh giải thích.

- Từ nơi này chạy hướng tây một ngày không sai biệt lắm sẽ đến biên giới Võ Quốc, chúng ta đi vòng qua nơi này, nơi này là vùng đất hỗn loạn giao nhau giữa Tề Quốc, Cảnh Quốc và Võ Quốc, từ nơi này xuyên qua thì có thể vòng qua Duyệt Châu, lại đi thêm hai ngày nữa sẽ đến Thục Châu.

Lão Phương nghi ngờ nói.

- Không phải nói cái chỗ kia rất loạn à, nghe nói sơn tặc vô số, bọn trộm cướp hoành hành, sẽ có phiền phức hay không?

Dương Liễu Thanh lắc đầu.

- Nơi này sơn mạch kéo dài, sơn tặc trộm cướp vô số, nhưng sơn tặc lợi hại chính thức đều ở chỗ sâu, thế lực rắc rối phức tạp, tình huống cụ thể, cũng không có đơn giản, nói chung, bên ngoài chỉ là chút tiểu mao tặc. Hơn nữa, quy mô chỉ khoảng mười người, không thành vấn đề.

Lý Dịch kinh ngạc nhìn nàng, hỏi:

- Ngươi rất quen thuộc đối với nơi này?

Dương Liễu Thanh nghe thế hơi ngẩng người sau đó gật đầu.

- Đều đi qua mà biết, cần không sai biệt bao nhiêu.

Lão giả dơ bẩn dùng ánh mắt ý vị thâm trường liếc Dương Liễu Thanh một cái, nhổ xương gà trong miệng ra, nói.

- Nữ oa oa này nói không sai, chỗ kia tuy hơi loạn nhưng chỉ cần không đi vào quá sâu, không gặp được những khúc xương khó gặm thì sẽ không có vấn đề gì lớn.

Ngay cả lão giả dơ bẩn đều nói khó gặm, xem ra chỗ kia xác thực không đơn giản, Lý Dịch nhìn kỹ bản đồ, lần này cũng chỉ là đường tắt, sẽ không có vấn đề, gật đầu.

- Vậy đi nơi này.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Thục Châu, Thục Vương phủ.

Thục Vương đang lo lắng đi lại trong phòng, sắc mặt âm tình bất định, cho đến khi ngoài điện có tiếng bước chân truyền đến, không đợi người tới lên tiếng, hắn lập tức hỏi.

- Thế nào, bên kia có tin tức?

Người kia khom người nói.

- Bẩm điện hạ, đã từ trong miệng người Mật Điệp Tư xác nhận, họ xác thực đi Tề Quốc tìm Lý Hầu Tước, ít ngày nữa sẽ trở về.

Ầm!

- Quả nhiên là Tề Quốc!

Thục Vương nện quyền lên mặt bàn, thốt ra mấy chữ.

Mấy ngày qua, hắn ở Thục Châu gần như phát động tất cả quan phủ nha môn, thậm chí ngay cả thân vệ Thục Vương phủ đều phái ra, vì tìm muốn được đối phương, không biết phí bao nhiêu khí lực, không nghĩ tới, đối phương không ở Cảnh quốc, không ở Thục Châu.

Chẳng phải nói, hắn lao tâm lao lực đều đang làm chuyện vô ích?

Nghĩ tới đây, trong lòng Thục Vương lập tức sinh ra cảm giác bị người trêu đùa.

Người kia thử thăm dò.

- Điện hạ, họ chung quy cũng phải trở lại Thục Châu, không bằng đến lúc đó, chúng ta…

- Thục Châu hiện tại đã bị người Mật Điệp Tư tiếp quản.

Trong đám người, Giang Tử An liếc nhìn người kia một chút, nói.

- Cố tướng quân ban đầu cũng nghĩ như ngươi vậy, hiện tại mộ phần hắn đã có thể mọc cỏ.

Nghĩ đến một chuyện nào đó, người kia lập tức im miệng, sắc mặt tái nhợt.

Những Mật Điệp Tư đó từ Kinh Đô đến, vừa đến Thục Châu ngày đầu tiên đã muốn tiếp quản binh quyền, Thục Châu trời cao, cách xa hoàng đế, mệnh lệnh từ Kinh Đô đến nơi đây đã không có bao nhiêu hiệu lực, dĩ vãng cũng đều như thế.

Mà hôm đó, một vị chủ tướng nói, Mật Điệp Tư yêu cầu không hợp lý, chết cũng không giao quyền.

Sau đó thì hắn chết thật.

Vừa mới hạ táng hắn không bao lâu, qua thêm mấy ngày nữa thì phía trên mộ hắn có thể mọc cỏ rồi.

Thục Vương không nói gì, gân xanh trên trán lại nhịn không được nhảy lên.

Thân là đại hoàng tử, khi ở Kinh Đô, mỗi một bước đều bị người đè ép, thậm chí bị đánh ngay trước mặt văn võ bá quan.

Bây giờ đến Thục Châu - đất phong của mình, thế mà còn không tự làm chủ, đây mới là chuyện bị đè nén lớn nhất trong lòng của hắn.

Trong phòng, bầu không khí hơi áp lực, lúc này, lại có một hạ nhân vương phủ từ bên ngoài đi vào, báo cáo.

- Điện hạ, Phương Vĩnh, Phương công tử cầu kiến.

Thục Vương gật đầu.

- Để hắn vào đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận