Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 722: Sắp Giở Trời




Chương 722: Sắp Giở Trời





----------------------

Sau khi nghe hắn nói xong, vẻ mặt của Triệu Di hơi khác thường, hỏi:

- Lý huynh phải đi rồi sao?

Lý Dịch gật đầu.

- Rời nhà quá lâu rồi, cũng tới lúc phải về.

Triệu Di trầm mặc một lúc, nói.

- Yên tâm rời khỏi đi, Lâm gia ta sẽ hỗ trợ chiếu cố, có điều, Lý huynh có thể nghĩ kỹ về nhân tình của Triệu Di, có thể sẽ không chỉ có những chuyện này.

- Làm người không thể quá tham lam, ta muốn mấy chục triệu lượng bạc, muốn thành Phong Châu này, ngươi cũng sẽ không cho ta, không phải sao?

Lý Dịch cười cười, ngẩng đầu, vẫy tay với người sau lưng Triệu Di.

- Đến đây, Tu Văn huynh, Ngạn Châu huynh, đừng cứ đứng ở đó, ngồi xuống, ăn cơm đi…

Dương Ngạn Châu cùng Triệu Tu Văn nhìn Triệu Di một cái, thấy hắn gật đầu, lúc này mới chia nhau ra ngồi hai bên.

- Vài ngày trước, thành Phong Châu truyền đi những thơ văn kia là do Lý huynh sáng tác?

Kể từ khi Lý Dịch xuất hiện, ánh mắt của Triệu Tu Văn rất ít khi rời khỏi khuôn mặt hắn, sau khi ngồi xuống, câu nói đầu tiên đã hỏi như thế.

Lý Dịch khoát tay, phủ nhận.

- Là vị Tiền huynh kia.

Việc kinh doanh cũng rất coi trọng sự thành thật, tiền hàng đã thanh toán xong, những bài thơ kia từ trong tay hắn ra ngoài thì không còn quan hệ gì với hắn nữa, thực ra vốn không có quan hệ gì với hắn.

Sau khi Triệu Tu Văn hỏi câu kia thì ý thức được mình hỏi ra một câu nhảm nhí.

Đã nhìn thấy hắn ở chỗ này, những bài thơ kia thuộc về ai, cũng không có gì phải tranh luận.

Lý Dịch ăn hết hai phần đồ ăn, hơi kinh ngạc nhìn Dương Ngạn Châu một chút, hỏi.

- Đệ nhất tài tử của Khánh An phủ chúng ta tới Tề quốc lúc nào vậy?

- Ở trước mặt Lý huynh, đừng nói đến cái gì mà đệ nhất tài tử.

Dương Ngạn Châu cười cười, nói.

- Hơn nữa, Ngạn Châu sinh ra ở Tề Quốc, lớn lên ở Tề Quốc, chỉ là xa nhà quá lâu nên trở về mà thôi.

Lý Dịch gật đầu, lại nhìn Triệu Di.

- Đúng, lần này không gây thêm phiền toái gì cho điện hạ chứ?

Triệu Di lắc đầu.

- Nếu như đây là phiền phức, phiền phức này ngược lại càng nhiều càng tốt.

Nếu như đưa mắt khắp toàn bộ Tề Quốc, chuyện về phương pháp mượn tiền ký sổ và nghị tội bạc, thật sự như ném hai viên đá lớn vào trong mặt hồ yên tĩnh, kích thích từng tầng gợn sóng.

Sóng gió này không chỉ tồn tại ở Phong Châu và kinh thành, bây giờ còn nghiễm nhiên tràn lan ra càng nhiều nơi khác.

Đồng thời, ảnh hưởng của hai chuyện này cũng không chỉ có như vậy, mặc dù bây giờ gợn sóng đã lắng lại, nhưng dòng nước ngầm dưới đáy hồ lại bị hai viên đá này quấy càng thêm hỗn loạn, lần này hành trình đến kinh thành rốt cuộc sẽ như thế nào, vẫn không thể biết được.

Triệu Di ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, nguồn gốc của những chuyện này, cũng chỉ đối phương ở nội thành Phong Châu của hắn qua loa làm một vài chuyện mà thôi…

Tuy nói việc này cũng có lợi ích không nhỏ đối với hắn nhưng một người có thể làm loạn cả một quốc gia, loại người này, thật đáng sợ.

Nếu như loại người này có thể trợ lực, chỉ là một quốc gia, cũng coi như không là cái gì, một ngày kia, có lẽ có thể trở thành bá chủ thiên hạ…

Lý Dịch ngẩng đầu nhìn Triệu Di một cái, nói.

- Triệu huynh còn đứng ngây đó làm gì, dùng bữa đi…



Cửa ra vào quán rượu Tiền gia, Lý Dịch chắp tay một cái với Triệu Di.

- Lần từ biệt này, chẳng biết đến lúc nào mới có thể gặp lại, Triệu huynh bảo trọng!

Triệu Di cũng chắp tay một cái.

- Lý huynh bảo trọng.

Tiền Đa Đa đứng sau lưng mọi người, bị Tiền Tài Thần gắt gao đè lại, nhìn bóng người kia biến mất, cả người trở nên ủ rũ.

Phía trước, Dương Ngạn Châu thu tầm mắt lại, mở miệng hỏi.

- Điện hạ, tại sao không giữ hắn lại?

- Giữ không được…

Sau lưng Triệu Di, vị trung niên văn sĩ kia thả lỏng cả người, thở dài.

- Hai vị Tông Sư đi theo bảo hộ, đến ngay cả bệ hạ cũng không phô trương lớn như vậy, thì dựa vào chúng ta, làm sao mà giữ?

Triệu Di lắc đầu.

- Ép ở lại thì làm sao bằng cam tâm tình nguyện?

Dương Ngạn Châu nói.

- Với tính tình của hắn, làm sao có thể cam tâm tình nguyện ở lại Tề Quốc?

- Sớm thôi.

Triệu Di lắc đầu, nói:

- Sáng sớm hôm nay, nhận được tin truyền thư nhanh của sứ giả từ kinh đô, hoàng đế Cảnh Quốc, đã nửa tháng chưa từng vào triều…

Dương Ngạn Châu kinh ngạc, hỏi:

- Cảnh Quốc sắp lật trời?

Triệu Di gật đầu.

- Sợ là sẽ nhanh thôi…

Dương Ngạn Châu nghĩ lại, nói:

- Có thể “Thiên phạt” kia, chúng ta còn chưa đạt được.

- Tề Quốc còn chưa định, việc này hơi sớm, coi như cầm cả bí phương tới, sợ rằng sẽ phát sinh càng nhiều chuyện vượt ngoài dự đoán.

Triệu Di quay đầu nhìn Tiền Tài Thần, nói.

- Ngươi biết Lâm gia Phong Châu không?

Tiền Tài Thần nghi ngờ nói:

- Phong Châu có không ít Lâm gia, không biết điện hạ hỏi nhà nào?

Triệu Di nghĩ lại, nói:

- Hình như kinh doanh châu báu.

Tiền Tài Thần gãi đầu một cái, nói/

- Hình như có một chút ấn tượng…



- Trở về có muốn dọn dẹp đồ đạc một chút để tránh về sau không đi được?

Đây đã là lần thứ ba lão giả dơ bẩn nói bóng nói gió hỏi thăm, Lý Dịch quay đầu nhìn hắn.

- Được rồi, trời sáng chúng ta sẽ đi, Từ Lão còn có muốn hỏi cái gì, một lần hỏi đi.

Lão giả dơ bẩn khoát tay.

- Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút, không có việc gì gấp gáp, trì hoãn thêm hai ngày cũng không muộn.

- Vậy dời lại trễ một ngày đi.

Lý Dịch ngẫm lại, nói:

- Ngày mai có chút vội vàng, quá muộn đi đường không tốt, không bằng sáng ngày mốt xuất phát.

Lão giả dơ bẩn kinh ngạc.

- Buổi tối đi đường thực ra không có ảnh hưởng gì, đều là người trong võ lâm, màn trời chiếu đất, ban đêm đi đường cũng chuyện thường, không ảnh hưởng đâu…

- Không ảnh hưởng sao?

- Thật sự không ảnh hưởng…

Lâm Dũng ngồi trong sân, thăm dò liếc mắt một cái về phía nhà bếp.

- Lý huynh đệ, bên trong vừa mới đến đây, đều là người nào vậy?

Lý Dịch không trả lời, lần lượt bưng mấy món ăn ra từ trong phòng bếp, sau đó một món canh cũng ra nồi, ngồi xuống đối diện Lâm Dũng, nói:

- Ăn đi, trong phòng bếp còn có một phần nữa, lát nữa lúc đi qua, mang lên cho Lâm cô nương.

Lâm Dũng nhìn thức ăn trên bàn, mùi thơm nức mũi, nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn Lý Dịch, hỏi:

- Hôm nay là ngày gì thế, thịnh soạn như vậy?

Lý Dịch khoát tay, nói:

- Ăn đi.

Lâm Dũng nhìn hắn hỏi.

- Không đưa cho Liễu cô nương một phần sao?

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Nàng ra ngoài, ngày hôm nay không ăn trong nhà.

Lâm Dũng nhìn hai bên một chút, hỏi:

- Lão đầu kia đâu?

- Ăn cơm thì ăn cơm, làm gì mà nói nhảm nhiều như vậy.

Lý Dịch liếc hắn một chút, cầm đũa, tự mình bắt đầu ăn.

Lâm Dũng một bên lấy canh cho mình, vừa nói.

- Nói thật, Lý huynh đệ, ta chưa từng thấy qua nam nhân nấu cơm ăn ngon như vậy, nữ nhân cũng chưa từng thấy qua, bây giờ phu nhân nhà ta nấu cơm ta cũng ăn không trôi, còn có tiểu thư nhà ta, tiểu thư nhà ta căn bản không biết nấu cơm, ta nghĩ, một nữ nhân, ngay cả nấu cơm cũng không biết, về sau ai nguyện ý cưới nàng…

- Khục!

Lý Dịch ho nhẹ một tiếng.

- Thế nào, bị nghẹn sao?

Lâm Dũng ngẩng đầu nhìn hắn một chút, lại múc một bát canh cho mình, ép một chút đã xếp thành một núi bát nhỏ, nói:

- Ăn từ từ thôi, ta cũng không cướp với ngươi, đúng rồi, vừa rồi nói đến chỗ nào nhỉ?

Lý Dịch nhắc nhở:

- Nói đến bà di nhà ngươi nấu cơm không thể ăn.

- Không phải, hình như nói đến tiểu thư nhà ta.

Lâm Dũng lắc đầu, nói:

- Tiểu thư nhà ta, quả thực không giống nữ nhân, không biết làm cơm cũng không nói, còn lợi hại như vậy, toàn bộ Lâm gia, có ai không sợ nàng chứ, theo ta thấy, nữ nhân này, vẫn không thể quá lợi hại, nữ nhân quá lợi hại, không thể gả ra được, lớn lên xinh đẹp bao nhiêu cũng đều vô dụng…

- Khục!

Lý Dịch lần nữa khục một tiếng.

- Đã nói ngươi ăn từ từ thôi, đến, húp chút nước, a, không còn canh nữa rồi.

Lâm Dũng khoát tay.

- Thực ra, nếu như không có Liễu cô nương, ta cảm thấy Lý huynh đệ ngươi và tiểu thư nhà ta rất xứng, tiểu thư sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, ngươi ở nhà ăn bám, không đúng, ở nhà nấu cơm, ngâm thơ làm một chút câu đối, tiểu thư cũng ưa thích những thứ này, thế này rất tốt, ta cũng không phải lo lắng việc hôn nhân của tiểu thư…

Lâm Uyển Như đứng phía sau hắn, áy náy nói.

- Ngược lại để Lâm đại ca lo lắng rồi.

Lâm Dũng quay đầu nhìn một chút, nói.

- Đều là người một nhà, khách khí làm gì, ta cũng từ nhỏ nhìn cô lớn lên…

Nói xong quay đầu lại, nhìn Lý Dịch nói.

- Lý huynh đệ ngươi mới vừa nói cái gì vậy, ra ngoài tìm Liễu cô nương về dùng cơm đúng không, ta lập tức đi ngay…

Lời còn chưa dứt, hắn lập tức để đũa xuống, nhanh chân đi ra ngoài.

Lý Dịch làm một động tác bất đắc dĩ, nói:

- Cô biết đấy, hắn chính là như vậy, không cần để ý đâu.

- Nhiều năm như vậy hắn luôn không giữ mồm giữ miệng như thế, cũng quen thuộc.

Lâm Uyển Như gật đầu, nhìn hắn nói:

- Sáng sớm ngày mai, Lâm gia mời yến, mấy chưởng quầy tiểu nhị của cửa hàng, còn có người trong cửa hàng đều sẽ đi, nhớ kỹ phải tới.

Lý Dịch gật đầu.

- Biết rồi.

- Trời sáng ta sẽ bảo Lâm đại ca tới đón các ngươi.

Lâm Uyển Như nói một câu, quay người rời đi, lúc đi tới cửa, lại vòng trở lại.

- Còn có việc gì sao?

Lý Dịch nhìn nàng hỏi.

Lâm Uyển Như chỉ phía nhà bếp, nói:

- Đồ ăn của ta, tự lấy nhé.



Bạn cần đăng nhập để bình luận