Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1055: Ngực Đâu?



Chương 1055: Ngực Đâu?




________________

VIP Chương 1055: Ngực Đâu?



Tiểu nha hoàn có chút hiếu kỳ, trước kia nhị tiểu thư rõ ràng ghét đọc sách hơn cả nàng, lúc đến học đường còn thường xuyên làm Tần lão tiên sinh tức giận, sau đó Tần lão tiên sinh dứt khoát không cho nhị tiểu thư tới học đường nữa.

Nhưng mấy năm nay, nói chính xác là ba năm nay, sau Tết Nguyên Tiêu, nhị tiểu thư giống như bị trúng tà, thời gian đọc sách đôi khi còn nhiều hơn cả thời gian để luyện võ.

Tiểu Hoàn và nhị tiểu thư cùng học một chỗ, cô gia dạy cả hai nhận biết mặt chữ, đến bây giờ nàng đã có thể nhận biết được rất nhiều

chữ.

Tiểu Hoàn lắc đầu, sau đó đặt cuốn sách kia trở về chỗ cũ, nhưng rồi ma xui quỷ khiến lại liếc nhìn một chút.

Chỉ mới liếc một chút thôi mà Tiểu Hoàn đã ngây người tại chỗ, kinh ngạc há to mồm.

Bây giờ nàng đã biết được rất nhiều chữ, tự nhiên là biết tựa đề quyển sách kia viết cái gì.

“Khăn Uyên Ương”.

Tiểu Hoàn đã bỏ ra thời gian dài để nhớ kỹ hai chữ uyên ương này, chắc chắn không thể nào nhầm được.

Nàng biết quyển sách này, sách nàng biết không nhiều, tứ thư ngũ kinh cũng không nhớ được đầy đủ, nhưng lại biết rất rõ nội dung trong quyển sách này.

Ngày thường khi nha hoàn trong phủ lén tụm lại nói chuyện phiếm, không lúc nào là không nhắc tới quyển sách này.

Tuy tựa đề là “Khăn Uyên Ương", nhưng nội dung bên trong lại không có liên quan gì tới uyên ương, khăn tay gì cả. Thực chất đây chính là một cuốn cẩm nang dạy nữ tử làm thế nào để theo đuổi nam tử, trong sách giảng thuật rất kỹ càng phương pháp nữ tử theo đuổi

người trong lòng như thế nào, trình

tự ra sao, cùng với làm thế nào để kiểm tra xem một người nam tử có thích mình hay không, có đáng giá để mình thích hay

không...

Ví dụ như các loại phương pháp như lạt mềm buộc chặt, lấy lui làm tiến, vâng vâng... Khi những nha hoàn kia nói mấy cái này thì nàng nghe không hiểu, nhưng mà khi nghe đến “Muốn để một người nam nhân nhớ kỹ ngươi, trước hết phải để hắn đau đớn trước. Muốn để | hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi, phải để hắn đau thấu tim gan”, “Ngươi có thể thích một người vì tài văn chương của hắn, tướng mạo của | hắn, thậm chí thích hắn vì có nhiều của cải, nhưng nếu như người thích một người chỉ bởi vì hắn đối xử tốt với người, như vậy thì khi hắn không còn tốt với người nữa, ngươi sẽ không còn gì cả”,...

Những lời này rất dễ hiểu, nàng nghe cũng hiểu được bảy tám phần.

Nhưng mà quyển sách này đã bị quan phủ liệt vào sách cấm hồi mười mấy năm trước, nguyên nhân là rất nhiều người cho rằng quyển sách này là hối dâm chi thư, ảnh hưởng xấu tới lễ giáo, căn bản rất khó mua được quyển sách này, nhưng rất nhiều nữ tử vẫn sẽ tư tàng một bản, đặt ở dưới gối nằm, truyền tay nhau đọc trong giới nữ tử, các nàng coi những câu nói bên trong quyển sách này như lời vàng

ngọc.....

Nghe nói, tác giả quyển sách này là một vị kỳ nữ tử, bởi vì những gì trải qua của bản thân mới khiến cho nàng viết ra một quyển sách khuyên bảo và dạy bảo thiên hạ nữ tử làm thế nào để theo đuổi tình yêu cả đời, làm thế nào bảo vệ mình. Còn có lời đồn, tác giả quyển sách này là một vị sủng phi ở chốn thâm cung, chỉ vì đã sớm nhìn thấu tình yêu nam nữ, cho nên mới có tác phẩm này.....

Nhưng mà hiện tại thì việc tác giả quyển sách này là người nào cũng không quan trọng, quan trọng là, nhị tiểu thư đọc loại sách này để làm cái gì?

Tiểu Hoàn lột vài trang ra xem, phát hiện bên trong có vài chỗ đã làm ghi chép.

Nàng lại nhìn mấy chỗ có ghi chép đó, trong lòng càng thêm kinh ngạc, nhị tiểu thư thích ai? Lại còn muốn thử dò xét người nào?

Lý Dịch chỉ bị một mảnh sứ vỡ quẹt chảy máu ngón tay, vết thương không sâu, tiêu độc đơn giản là được rồi, chưa đến mức phải bằng

Lão Phương ngồi đối diện nhìn Lý Dịch, ánh mắt sáng rực, hỏi:

- Cô gia, người có tâm sự gì phải không?

Lý Dịch trầm mặc một lát, nhìn lão Phương, hỏi.

- Gần đây người thường xuyên đi tới Liễu Minh à?

- Khá thường xuyên.

Lão Phương gật đầu, bị bà vợ nhà mình bắt nạt không dám phản bác lại, trong lòng vẫn nghẹn khuất, dù sao cũng phải tìm chỗ phát tiết

một chút.

- Dạo này bên Liễu Minh thế nào rồi, có phát sinh việc gì kỳ quái hay không?

Lão Phương suy nghĩ một lúc, nói.

- Mọi chuyện đều tốt, việc kỳ quái thì không có, chỉ là đoạn thời gian trước lại có một nhóm người thông qua kiểm tra, trong đó có mấy cái hạt giống tốt, lớn lên cũng rất là nhân mô cẩu dạng ), không biết có phải gối thêu hoa 0 hay không.

(DG: Nhân mô cầu dạng kem #): Nghĩa gốc dùng để mắng chửi, trào phúng những người có bề ngoài nghiêm chỉnh xinh đẹp, nhưng bên trong lại xấu xa. Bạn bè thân thì dùng từ này để khen nhau, mang ý đùa giỡn. Ở đây thì lão Phương đang khen, chỉ là con trộn lẫn một chút ghen ăn tức ở trong đó, dịch ra là:

- Bọn hắn nhìn cũng soái đấy, nhưng nhân phẩm thì chưa biết thế nào.)

(DG: Gối thêu hoa (ĐÃ ĐI): Ví những người chỉ có bề ngoài mà không có học thức, tài năng.)

Phàm là ai bị lão Phương hình dung nhân mô cẩu dạng, đều là người đẹp hơn hắn ta.

Kỳ thật Lão Phương lớn lên cũng không xấu, ngoại trừ thân thể có chút cường tráng, tướng mạo hơi khờ khạo thì vẫn rất dễ nhìn.

Mà đây không phải trọng điểm.

Lý Dịch nhìn lão Phương, lại hỏi,

- Ngươi có cảm thấy dạo gần đây Như Ý có chỗ nào kỳ quái không?

- Nhị tiểu thư à....

Lão Phương suy nghĩ một lúc, nghĩ đến nụ cười quỷ dị vừa rồi của nhị tiểu thư lúc bước ra khỏi cửa, gật đầu, nói:

- Có.

Lý Dịch trầm ngâm một lát, nói:

- Ngươi đi với ta tới Liễu Minh.

- Các đệ tử trung tâm của Liễu Minh vừa mới đột phá ba ngàn người mấy ngày trước, số lượng cao thủ trên ba bảng cũng đang gia tăng, cứ theo tốc độ này, cuối năm đột phá được bốn ngàn người sẽ không khó....

Vị trí của Liễu Minh ở bên ngoài huyện thành, chiếm diện tích cực lớn, tương đương với một cái thị trấn nhỏ, Lữ Lạc đi bên cạnh Lý Dịch, giới thiệu tình huống phát triển những ngày gần đây của Liễu Minh.

Liễu Minh có Từ Lão tọa trấn, lại có rất nhiều cao thủ trên Thiên bảng, rất có lực hấp dẫn đối với người trong võ lâm, sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, những người còn lại đều là tinh anh trong tinh anh.

Sau khi Lữ Lạc giới thiệu tình hình gần đây trong Liễu Minh xong, hắn chỉ vào một căn phòng ở đằng trước, nói:

- Minh Chủ ở nơi đó, ta mang các ngươi qua.

Trong căn phòng mà Lữ Lạc vừa chỉ, một nữ tử đặt một phong thư lên bàn, nói:

- Bẩm Minh Chủ, cục diện của Võ Quốc vẫn như trước, triều đình và phản quân các nơi vẫn đang trong tình trạng giằng co, tạm thời vẫn chưa có tin tức của Đoan Dung công chúa...

Nữ tử kia mặc một thân y phục màu trắng bó sát người, trang điểm như nam tử, tóc cũng được cột kiểu nam, nhìn qua anh tuấn, uy vũ

không thua kém nam nhân chút nào.

Làm thủ lĩnh đội quân nữ tử trực hệ Minh Chủ, thực lực của nàng ta đã nằm trong top mười vị trí đầu Thiên bảng, mặc dù là thân nữ nhi, nhưng trong Liễu Minh, không người nào dám xem nàng như là nữ tử bình thường.

- Ta đã biết, ngươi....

Liễu nhị tiểu thư gật đầu, bỗng nhiên nhướng mày lên, sau đó chủ động nắm lấy tay nàng ta, nói:

- Ngươi vất vả rồi, ta biết ngươi khâm phục Cảnh Vương đã lâu, rất muốn nhìn thấy hắn ta. Vừa lúc ngươi lại gặp được bình cảnh trong võ học, hôm nay đi cùng ta về nhà đi, gặp Cảnh Vương, thuận tiện để tỷ tỷ ta chỉ điểm một chút...

Nữ tử kia cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm nhau, sắc mặt bỗng nhiên có chút ửng đỏ.

Một chỗ nào đó trong Liễu Minh, lão Phương kinh ngạc nhìn Lý Dịch, hỏi:

- Cô gia, tại sao chúng ta không đi tìm nhị tiểu thư nữa?

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Ta vừa chợt nhớ tới, con cá ta chung cho nhị phu nhân vẫn còn ở trong nồi, nếu chưng lâu thì sẽ không còn ngon nữa, phải nhanh trở

về thôi...

Trong phòng, nữ tử kia cúi đầu nhìn Liễu nhị tiểu thư nắm lấy tay mình, khuôn mặt ửng đỏ, thấp giọng nói:

- Minh Chủ, ngươi, ngươi....

- Ta đã biết...

Nữ tử kia kinh ngạc,

- Minh Chủ đã biết rồi?

Sau đó nàng ta cúi đầu xuống, sắc mặt càng ngày càng đỏ, nhỏ giọng nói:

- Ta biết chúng ta đều là nữ tử, nữ tử không nên thích nữ tử, nhưng mà....

- Ta biết người muốn gặp tỷ tỷ của ta và Cảnh Vương từ lâu rồi.....

Như Ý đang nói thì bỗng dưng giật mình, nhìn nàng ta hỏi.

- A, ngươi mới vừa nói cái gì?

Phủ Cảnh Vương.

Lý Dịch đang đứng trong phòng bếp nấu cơm, lão Phương dựa vào cạnh cửa ra vào, có chút lo lắng nhìn cô gia nhà mình.

Qua một lúc, hắn bỗng nhiên mở miệng nói:

- Cô gia.

Lý Dịch quay lại liếc hắn ta một cái, mặt không biểu tình.

- Đau không?

Lão Phương hỏi.

- Đau cái gì?

- Cô gia còn đau chỗ nào à?

- Đau lòng.

- Tay không đau sao?

- Tại sao tay lại phải đau?

- Bởi vì vừa rồi ngươi cắt trúng tay.

Lão Phương rốt cuộc đã hiểu rõ, thì ra người kỳ quái không phải nhị tiểu thư, mà chính là Cô gia.

Cả ngày hôm nay, cô gia đều mất hồn mất vía, buổi sáng bị mảnh sứ vỡ cửa tay, buổi chiều thái thịt sơ sẩy cắt trúng ngón tay, đây là việc | bình thường mà cô gia nhắm mắt lại cũng khó có thể xảy ra.

- Tay ngươi làm sao vậy?

Liễu nhị tiểu thư đi vào nhà bếp, nhìn thấy Lý Dịch dùng băng gạc quấn ngón tay, nhíu mày hỏi.

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, lại bắt gặp ánh mắt hắn mê mang, vẻ mặt đờ đẫn.

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Không có gì, vô ý cắt phải tay thôi....

Liễu nhị tiểu thư tiến lên một bước,

- Sao lại bất cẩn như vậy chứ, đưa tay ta xem một chút...

- Vết thương nhỏ thôi.

Lý Dịch lùi lại hai bước, hỏi:

- Tên đó đến rồi à?

- Ai đến?

- Người trong lòng của ngươi...

- Người trong lòng?

Liễu nhị tiểu thư liếc nhìn Lý Dịch một cái, trong mắt lại hiện lên một tia dị sắc, nói:

- Lúc sáng ta chỉ nói đùa với người một chút thôi, ta làm gì có người trong lòng nào?

- Nói đùa?

Lý Dịch bi phẫn nhìn Như Ý, hắn đi đến trong viện, chỉ vào cái tên “tiểu bạch kiểm" đang đứng kia, nói:

- Hôm nay ta đã thấy hai người tay trong tay, muội đừng nói đó cũng là đùa?

- Ngươi hiểu lầm rồi.

Liễu nhị tiểu thư nhìn Lý Dịch, giải thích:

- Nàng ta là nữ nhân.

- Hiểu lầm? Nữ nhân?

Lý Dịch càng thêm bi phẫn,

- Tuy ta ngốc, nhưng ta không có mù....

Hiện tại, trong lòng Lý Dịch không chỉ có bị phẫn, còn thất vọng cực kỳ, chẳng lẽ nàng cho rằng hắn không thể phân biệt được nam nữ

sao?

Bây giờ nàng ấy đã có lệ với hắn tới như vậy rồi?

Hắn vỗ vào ngực tên tiểu bạch kiểm kia, nói:

- Ngươi nói tên này là nữ nhân, vậy thì ngực đâu, ngực đâu hả?

Bị Lý Dịch vỗ ngực, sắc mặt tên “Tiểu bạch kiểm” kia đổi từ đỏ sang trắng rồi lại chuyển sang xanh.

Liễu nhị tiểu thư không trả lời Lý Dịch, nàng suy nghĩ một lúc, nhìn hắn hỏi:

- Ngươi đánh thắng được hàng chín Thiên bảng không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận