Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 767: Bạc Sẽ Có


Chương 767: Bạc Sẽ Có





----------------------

- Hầy, cô cũng phải tự thân hoạt động một chút đi chứ.... Phi, cố sự lần trước ta kể với cô, cô còn nhớ không?

Lý Dịch cảm thấy người đang đứng trước mặt hắn có cái đầu gỗ tư duy siêu chậm chạp, bèn nhíu mày nhìn nàng hỏi.

Lý Minh Châu nghi hoặc nhìn hắn.

- Cố sự gì cơ?

Lý Dịch nhắc nhở:

- Võ.

Lý Minh Châu thoáng giật mình, nàng vô thức đưa tay lên che miệng hắn, ngó nghiêng xung quanh rồi mới khẽ nói.

- Lời nói đại nghịch bất đạo như thế, sau này ngươi tuyệt đối không được nói lại!

Cũng may phụ hoàng không có nghe thấy lời này, mà có nghe được thì một chữ “Võ” chưa chắc người đã đoán ra chuyện gì, điều này là chuyện bí mật giữa hai người bọn họ, nghĩ đến đây nàng mới thả lỏng người.

Còn việc kia thì không thể để người ngoài biết, càng không thể để phụ hoàng biết.

- Rốt cuộc thì đầu óc cô có thể suy nghĩ được những gì thế?

Lý Dịch gỡ tay nàng ra, đôi mắt lộ vẻ tức giận liếc nhìn nàng.

- Mở rộng khoa cử, trọng dụng hàn môn, làm triều đình ngày càng nhiều nhân tài, thay thế tông tộc môn phiệt, đây là để chia buồn với bệ hạ, chứ không phải để cô bắt chước người đàn bà kia, cô sẽ không quên những gì ta nói với cô chứ?

Lý Minh Châu lắc đầu, nhìn hắn, nàng có cái hiểu có cái không nhưng vẫn gật đầu.

Phụ hoàng đang rất trọng dụng con cháu hàn môn, nhằm thay thế các thế lực tông tộc môn phiệt, để sĩ tử hàn môn trẻ tuổi tiến nhập vào bộ máy Triều Đình, ở trước mặt môn phiệt chính trị, hàn môn từ trước đến nay đều chịu áp chế, sau khi tiến vào triều đình, chắc chắn sẽ trung thành tuyệt đối với hoàng thất, có thể cảo biến cục diện đương triều một cách hữu hiệu.

Về chuyện này phụ hoàng đang bắt đầu những bước thực hiện đầu tiên, thành lập Toán Học Viện, sau đó đăng tuyển nhận đệ tử hàn môn, nhưng nàng biết, chuyện này còn có cách làm khác nhanh gọn hơn nhiều, đó là tiến một bước mở rộng ưu thế cho sĩ tử hàn môn, cuối cùng sẽ có thể thực hiện được như lời Lý Dịch vừa miêu tả, đó là biến triều đình thành nơi chấp chứa nhiều nhân tài, khiến cục thế được trời yên biển lặng.

Bởi vì những chuyện này đều liên quan đến vị nữ tử họ Võ kia, mà những vấn đề này, bình thường nàng không bao giờ đả động hay dám suy nghĩ gì đến nó, nhưng giờ phút này, khi nghe Lý Dịch nhắc lại, nàng mới có thể hiểu rõ, thủ đoạn dù sao cũng chỉ là thủ đoạn, nhưng trong cố sự hư cấu kia có thể mang lại chuyện tốt thì biết đâu ở hiện thực, nó cũng có thể mang đến chuyện tốt giống như vậy.

Lòng dạ đàn bà thật rất khó đoán, mặc dù trước giờ Lý Dịch vẫn luôn chưa từng coi trưởng công chúa là nữ nhân, nhưng hắn thật sự cũng không thể đoán ra được tâm tư của nàng.

Cũng may cuối cùng nàng cũng hiểu rõ được ý hắn, Lý Dịch nhận quả mứt do tiểu cô nương ngạo kiều đưa tới, vừa ăn vừa nhìn công chúa và Cảnh Đế đang nhỏ giọng nói chuyện.

Sau khi bỏ hai quả vào mồm nhai nhai hắn mới cảm giác có gì đó không đúng lắm, bình thường mứt phải có mùi vị chua chua ngọt ngọt, nhưng hôm nay, hai quả hắn mới ăn đều không có vị ngọt, mà chỉ có vị chua.

Cúi đầu nhìn thử, quả nhiên nước đường ở trên đã bị người nào đó liếm sạch, quay đầu lại mới phát hiện tiểu cô nương ngạo kiều đang che miệng nhìn hắn rồi cười trộm.

Tiểu nha đầu này, ngày càng không biết phép tắc trên dưới.

Nghe Lý Minh Châu giảng thuật một phen, lông mày Cảnh Đế khẽ nhăn lại, nhưng sau đó lại lắc đầu.

- Xây dựng số lớn quan học, tuy có thể giúp nhiều học sinh nghéo khó đọc sách, nhưng tài nguyên lại bị hao phí quá nhiều, nhiều đến mức triều đình không đủ sức.

Thực ra vấn đề này đã có phương pháp giải quyết, sau khi tự cân nhắc trong lòng hắn đã có quyết định, nhưng khi nghĩ đến chuyện sẽ dính vào tài chính, hắn tự nhiên lại có phần do dự.

Tuy mấy ngày trước quốc khố đã được bổ sung thêm không ít tiền, nhưng điều đó cũng không có nghĩa có thể tùy ý tiêu xài theo ý muốn được.

Chiến sự, thiên tai, tiền địa phương cần dùng rất nhiều, phải vất vả lắm mới duy trì được thăng bằng, nên không thể tùy tiện phá vỡ được.

Lý Dịch trịnh trọng nói.

- Tuy nghèo nhưng không thể để giáo dục nghèo, tuy khổ nhưng không để trẻ con khổ, bọn họ chính là tương lại của một quốc gia, liên quan đến sự hưng suy của quốc gia, bọn họ tựa như là mặt trời ban trưa, tinh thần phấn chấn, có nhiều tiềm lực vô cùng, Cảnh quốc hiện tại của chúng ta và Cảnh quốc tương lai của chúng ta, tất cả đều dựa vào bọn họ cả đấy.

Cho tới tận bây giờ Cảnh Đế vẫn luôn rất coi trọng những lý luận về trị quốc do chính miệng Lý Dịch nói ra, huống hồ những lời vừa rồi, tất cả giống như đang nói đến nỗi lòng của hắn.

Sở dĩ triều định bị thị tộc môn phiệt khống chế, nguyên nhân lớn nhất chính là do cách mà bọn họ đối với giáo dục, lũng đoạn đối với thư tịch, đệ tử hàn môn muốn đi vào triều đình nếu không phải đại tộc môn phiệt, mà chỉ dựa vào chính sức mình thì sẽ rất khó để được thông qua.

Nếu như giờ có thể để đệ tử hàn môn thiên hạ được học, có thể cho họ đọc sách, một nan đề thiên cổ thế này, chắc chắn sẽ đưa triều đình tạo ra kết quả tốt.

Mà nếu điều này xảy ra, thì chính là đang tuyên bố lão sẽ đi được bước đầu tiên kết thúc triệt để chính trị của môn phiệt.

Chỉ là…thời gian còn lại không nhiều, nhân lúc còn sống, lão có thể quét sạch được việc đó một cách triệt để được hay không vẫn là một dấu chấm hỏi.

Cảnh Đế lắc đầu.

- Trẫm đã từng phổ biến qua phủ học, huyện học, nhưng những điều này tiêu tốn hết bao nhiêu, các ngươi không tham gia, sẽ không thể hiểu rõ được.

- Có thể sử dụng bạc để giải quyết vấn đề, chuyện này chẳng phải không thành vấn đề.

Lý Dịch nhìn Lý Minh Châu, hỏi/

- Công chúa điện hạ, cô nói đúng không?

Nếu quốc khố không bỏ nổi bạc ra thì trưởng công chúa có thể cầm ra được, nàng kiếm lời nhiều tiền như vậy lại không có ích lợi gì, cả kể có tích lũy làm đồ cưới thì cũng không cần quá nhiều.

Bạc chất đống mốc meo, không bằng xây trường học hi vọng, ít nhất hàn môn thiên hạ đều có lòng cảm tạ nàng, nếu muốn thì có thể viết trên tấm biển học đường để tất cả mọi người cùng biết, bọn họ có thể tới đây để học đều do trưởng công chúa điện hạ đã chiếu cố.

Huống chi, số tiền này cũng không nhất định chỉ mình nàng bỏ ra, Lý Dịch đã lập sẵn kế hoạch trong lòng, có lẽ còn có thể giúp nàng tích lũy thêm nhiều đồ cưới hơn, thật không uổng công làm bằng hữu.

Lý Minh Châu kinh ngạc nhìn hắn, nàng không biết trong lòng Lý Dịch đang nghĩ cái gì, nhưng nàng có thể xác định, hắn đang suy nghĩ về một điều gì đó.

Cảnh Đế không còn ở đây để suy xét vấn đề này bởi vì tiểu cô nương ngạo kiều đã kéo hắn đi Câu Lan xem kịch.

Lý Minh Châu khoanh hai tay trước ngực, nhìn hắn.

- Ngươi muốn làm gì?

- Ăn bổng lộc của quân, vì quân phân ưu.

Lý Dịch không có đi vào, hắn dựa người trên tường Câu Lan, nói:

- Bệ hạ đang một mực muốn giúp đỡ hàn môn, thì chúng ta sẽ giải quyết vấn đề vì ngài ấy.

Lý Minh Châu ngẫm lại, con mắt chớp chớp.

- Ngươi có bổng lộc sao?

Lý Dịch cẩn thận suy nghĩ một lát, phát hiện hình như hắn còn không có bổng lộc.

Sở dĩ hiện giờ không có nhiêu tiền trong người là vì một lần gặp rắc rối hắn đã sử dụng gần hết, lão hoàng đế căn bản chưa phát bổng lộc cho hắn.

- Vậy coi như bỏ qua.

Lý Dịch khua tay, chuẩn bị vào xem kịch.

Bổng lộc thì không có, vậy phân ưu cái gì?

Người nào thích phân người đó phân!

Hắn còn chưa kịp bước vào đã bị trưởng công chúa giữ lại.

- Việc làm Phụ hoàng nhức đầu nhất chính là những đại tộc môn phiệt đang chưởng khống triều đình kia, nếu như chúng ta có khả năng giúp đỡ phụ hoàng chia sẻ nỗi ưu sầu này thì ta sẽ đề xuất phụ hoàng xuất cung tĩnh dưỡng, chắc chắn phụ hoàng sẽ đồng ý.

Lý Minh Châu nhìn hắn, ngữ điệu nhu hòa nói.

- Ngươi nói một chút đi, chúng ta nên làm thế nào mới phải?

Lý Dịch nhìn nàng, cải chính.

- Là cô chia sẻ, không phải ta.

Lý Minh Châu lắc đầu.

- Như nhau.

Nàng là nàng, mình là mình, sao có thể nói như nhau, ban đầu vốn dễ nói chuyện, giờ tự dưng lại thay đổi mập mờ khiến một tên da mặt mỏng như Lý Dịch thoáng chốc đã đỏ bừng cả mặt.

Lý Dịch nhìn nàng.

- Rốt cuộc nên làm thế nào cho phải, không phải cô vừa mới nói rất rõ ràng?

Mí mắt Lý Minh Châu hơi rủ xuống.

- Nhưng mà quốc khố không có nhiều bạc như vậy đâu.

- Ai nói phải dùng bạc của quốc khố, bọn họ nghĩ hay lắm.

Lý Dịch bĩu môi.

Cơ hội khó có được, phù sa đương nhiên không thể chảy ruộng ngoài.

- Ta cũng không có nhiều tiền như vậy.

Lý Minh Châu lắc đầu, sau đó tựa như nghĩ đến cái gì, ánh mắt đổi hướng nhìn về phía Lý Dịch.

Lý Dịch vội vàng khua tay.

- Đừng nhìn ta, tiền nhà ta cũng không phải gió lớn thổi tới, kiếm tiền cũng không phải dễ dàng.

Hắn theo thói quen vỗ vỗ bả vai nàng, híp mắt nhìn, nói:

- Yên tâm đi, bạc sẽ có, cần có bao nhiêu, đều sẽ đủ.

Nhìn thấy trong mắt hắn vụt lên một tia sáng, tâm Lý Minh Châu bỗng nhiên được thả lỏng đôi phần, vô cùng an tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận