Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1043: Đừng Quấy Rầy Hắn!



Chương 1043: Đừng Quấy Rầy Hắn!
________________

VIP Chương 1043: Đừng Quấy Rầy Hắn!



- Bên trong phong thư này vốn không có thư, muội tin không?

Lý Dịch nhìn Liễu nhị tiểu thư, vẻ mặt chân thành, ngoại trừ hơi líu lưỡi một chút khiến hắn suýt nữa cắn vào lưỡi thì còn lại không giống

làm bộ một chút nào.

Bởi vì căn bản hắn đâu không có làm bộ.

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi đang nói nhiều khẩu lệnh?

- Nói đến nhiều khẩu lệnh, thực ra ta có nghiên cứu qua trong một đoạn thời gian trước.

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- 800 tiêu binh chạy sườn dốc phía Bắc, Hồng Lý Ngư, Lục Lý Ngư và con lừa, Hắc Hóa Phì bốc hơi biến thành tro màu đen, Hội Hóa Phì biến thành màu đen biến thành màu đen, ừm.... bốc hơi

mồm...

Lý Dịch không nói nhiều khẩu lệnh, bởi vì vừa rồi hắn cắn phải đầu lưỡi... Đau.

Liễu nhị tiểu thư lắc đầu, nói.

- Ta biết trong lá thư này không có gì, ta chỉ đùa một chút.

Nàng đứng dậy, cầm quyển sách vừa đọc lên, nói.

- Đúng rồi, cho ta mượn quyển sách này hai ngày, xem hết sẽ trả lại ngươi.

- Sách gì?

Lý Dịch thuận miệng hỏi một câu.

- Trần Thế Mỹ và Tần Hương Liên.

Liễu nhị tiểu thư giơ tay lên, nói.

- Nói về tên Trần Thế Mỹ vong ân phụ nghĩa cưới công chúa, vứt bỏ thê tử kết tóc kết truyện là bị Bao Công trảm chết, vong ân phụ nghĩa, đứng núi này trông núi nọ, di tình biệt luyến...

Lý Dịch phát hiện Liễu nhị tiểu thư càng ngày dùng thành ngữ càng tốt.

Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nàng chỉ cần trả lời một chút nàng mượn sách là được, kịch bản là chính hắn viết chẳng lẽ không biết truyện Trần Thế Mỹ và Tần Hương Liên là truyện nào, hắn có hỏi nàng trong sách nói cái gì đâu?

A... Nữ,... Khụ... Khụ!

Nhìn thấy ánh mắt Liễu nhị tiểu thư nhìn sang, Lý Dịch ho khan hai tiếng, đi qua, cầm lấy một quyển sách trên bàn đưa cho nàng, nói.

- Nếu muội có thời gian, thuận tiện cũng nên xem quyển sách này, sách này rất tốt, nữ hài tử nên đọc nhiều sách

Liễu nhị tiểu thư đưa tay nhận, hỏi.

- Đây là sách gì?

- Nga Hoàng Nữ Anh.

Lý Dịch nhìn nàng, giải thích.

- Quyển sách này nói Nghiêu Đế có hai nữ nhi tỷ tỷ Nga Hoàng, muội muội Nữ Anh hai tỷ muội đều tuân theo định huấn, hun đúc tính cách, phẩm tính thuận lương là một người ôn nhu hiền thục vừa xinh đẹp còn thông minh, một người khác lại điêu ngoa tùy hứng ngang ngược vô lý dã man thô lỗ, đều là tỷ muội sao chênh lệch lại lớn như vậy

Nhìn ánh mắt Liễu nhị tiểu thư biến hóa, Lý Dịch vội vàng nói.

- Đương nhiên, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là...

- Quan trọng là cái gì?

Liễu nhị tiểu thư hỏi tiếp.

- Đã quên...

Lý Dịch ngồi tại trước bàn sách, nói:

- Nghe người khác nói không có ý nghĩa, vẫn là chính muội nên tự mình xem.

Liễu nhị tiểu thư quay người ra khỏi phòng, lúc đi ra cửa phòng, Lý Dịch chợt nhớ tới một việc, vội vàng nói.

- Như Ý, muội chờ một chút

Liễu nhị tiểu thư quay đầu lại nhìn hắn.

Lý Dịch ngẫm lại, hỏi:

- Như Ý, ví dụ muội là nữ tử, không đúng, nữ tử các muội đưa dây buộc tóc cho người khác là có ý gì?

Không lâu nữa Túy Mặc và Nhược Khanh sẽ vào cửa, Lý Hiên không đến được, nhưng lễ vật sẽ được gửi đến, theo như trong thư hắn nói là sẽ có một phần hậu lễ, Minh Châu thì đưa một dây buộc tóc, cũng không biết có ý gì....

Tóc tóc, là mong ước bắt đầu năm mới mình sẽ phát sao?

- Kết tóc, vĩnh kết đồng tâm, nữ tử tặng tóc của mình cho nam tử, ý tứ chính là đã động tâm với hắn, khi phu thê thành thân cũng sẽ làm lễ kết tóc - Liễu nhị tiểu thư giải thích một chút, nhìn hắn, hỏi.

- Thế nào, có nữ tử đưa tóc cho ngươi sao?

Tay trái Lý Dịch đưa về phía sau, lắc đầu, nghiêm nghị nói:

- Không, không làm sao có thể

Lão Phương nhìn cô gia cầm thư đi vào gian phòng đóng cửa lại, không lâu sau, cửa phòng mở ra, nhị tiểu thư từ bên trong đi ra, Con mắt đột nhiên trừng lớn.

Một hồi lâu, Lý Dịch mới trầm mặt từ bên trong đi ra, nhìn lão Phương, nói.

- Minh Châu viết thư cho ta, không phải cho Như Ý, nàng xem cũng không có việc gì? Cần gì lén lén lút lút như vậy? Ngươi bị ngốc phải

không?

- Trưởng Công chúa viết thư cho nhị tiểu thư cô gia có thể nhìn, trưởng công chúa viết thư cho ngài nhị tiểu thư có thể nhìn hay không, trong lòng cô gia sẽ không để trong lòng sao?

Lão Phương liếc mắt một cái, nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Cô gia, cuối cùng giữa chúng ta người nào ngốc?

Nghe xong lời của lão Phương, trong lòng Lý Dịch bỗng nhiên trầm xuống.

Hắn thông minh như thế mà đến lão Phương cũng không sánh bằng, Minh Châu gửi thư cho Như Ý hắn không thể xem, Minh Châu viết thư cho hắn Như Ý không thể không xem, cho nên mặc kệ thư viết cho ai, chỉ cần là Minh Châu viết, đều phải lén lút lừa nàng.

Lý Dịch nhìn lão Phương, đến hắn cũng hiểu đạo lý này, thế mà trước kia hắn lại không nghĩ đến, bỗng nhiên cảm giác được đau lòng trước đó chưa từng.

- Ở đây còn có một phong thư, vừa rồi nô tài quên chưa đưa cho ngài.

Lão Phương lấy từ trong tay áo ra một cái phong thư, đưa cho Lý Dịch.

Lý Dịch nhìn hắn hỏi:

- Đây là ai gửi?

Lão Phương lắc đầu, nói:

- Không biết, phía trên không có danh tính người gửi, cùng gửi tới với thư của công chúa, tuy nhiên người mang thư đến khẳng định là đưa cho cô gia.

Lý Dịch đưa tay nhận, cả người liền sững sờ.

Phong thư này phình lên, so với hai quyển sách Liễu nhị tiểu thư vừa lấy đi cộng lại còn dày hơn, sẽ không phải Lý Hiên viết những chuyện hắn gặp được viết thành quyển sách chứ?

Tên này nên đáng chém ngàn đao, thật sự coi mình là Baidu, Baidu cũng không có thuận tiện như vậy.

Thư không kí tên, nhưng theo căn cứ vào phong cách làm việc của Lý Hiên, Lý Dịch cảm thấy suy đoán của mình tám chín phần mười là thật.

Trong nháy mắt hắn có xúc động không muốn mở phong thư ra.

Hắn để phong thư kia sang một bên, để ở một bên, nhìn dây buộc tóc trong tay lâm vào trầm tư.

Minh Châu cho hắn một dây buộc tóc, rốt cuộc có ý gì, là muốn chúc hắn năm mới phát đại tài, hay có ý gì khác, còn về Liễu nhị tiểu thư nói vĩnh kết đồng tâm, hắn không tin tưởng lắm, loại việc mà chỉ thiếu nữ hay mộng mơ mới làm này, Thọ Ninh làm còn có thể, Minh Châu... Ngộ nhỡ đây là ý tứ của nàng?

Lý Dịch trái nghĩ phải nghĩ cũng không nghĩ ra, trong lòng không khỏi âm thầm phàn nàn, nàng muốn nói cái gì sao không nói rõ một chút, lòng dạ đàn bà như kim đáy bể.

Sau đó mở phong thư trên bàn ra, dù sao cũng không có chuyện để làm, thì giải quyết hai nan đề giúp Lý Hiên vậy.

Trong phong thư quả nhiên là một quyển sách, nói đúng ra, là một quyển sổ thật dày, trang bìa trống không, không có một chữ Lý Dịch ngồi trên ghế, vắt chéo hai chân, lật từ thứ nhất ra.

Trên giấy là chữ viết xinh đẹp chỉnh tề, cảnh đẹp ý vui.

- Tiên sinh, ta nghĩ thật lâu, vẫn quyết định viết thư cho người

Từ sau hắn rời đi Kinh Đô, bây giờ người vẫn còn dùng Tiên sinh đến gọi hắn, chỉ có một người.

Nhìn thấy câu nói đầu tiên, Lý Dịch bỏ chân đang vắt chéo ra, thân thể ngồi thẳng, nét mặt nhẹ nhõm tùy ý trên mặt dần thay đổi thành nghiêm túc.

Lão Phương ngồi xổm ở một bên, liếc hắn một cái, yên lặng ngồi xổm xa một chút.

Khi Lý Dịch đặt bức thư thật dày lên mặt bàn, hắn đi ra xa một chút cho tới khi đi gần tới cửa mới dùng lại.

- Trước khi viết thư cho tiên sinh mấy ngày trước, hoa mai ở Hàn Sơn Tự lại mở, hoàng tỷ đưa ta đi xem một lần, mọi người ở Kinh Đô đều nói, đây là một năm hoa mai ở Hàn Sơn Tự nở đẹp nhất, đáng tiếc ta không vẽ tranh đẹp như tiên sinh, nếu không có thể vẽ cảnh

hoa mai này, giữ lấy đợi tiên sinh trở về xem.

Chữ viết nàng từ đầu tới cuối đều chỉnh tề, có thể thấy khi nàng viết thư nghiêm túc như nào.

Phong thư này rất dài, cũng rất vụn vặt, nàng dùng một trang giấy chỉ để viết hoa mai ở Hàn Sơn Tự đẹp như thế nào, một trang khác viết lão gia gia bán kẹo đường trên đường qua đời, nàng thương tâm rất lâu, lại viết một tờ là nàng học ở thư viện, không biết từ lúc nào, còn nói đến bây giờ nàng đang phụ trách hội liên hiệp nữ tử, rất nhiều chuyện còn chưa kịp làm, đang từ từ học tập.

Lý Dịch có thể cảm nhận tâm tình trong câu chữ của nàng, nàng vui sướng đau buồn, giống như nàng đang ở bên cạnh hắn.

Hắn cầm... Bức thư vốn đã có thể xưng là “Sách” lên, chữ tốt hành văn tốt, đoan trang, nghiêm túc, đầu lông mày dần giãn ra, trên mặt không tự giác mang theo nụ cười.

Khi Hứa Chỉnh từ bên ngoài đi vào, bị lão Phương cản trước cửa.

Lão Phương quay lại nhìn bóng người ngồi trong viện khá lâu kia, thấp giọng nói:

- Đừng quấy rầy ngài ấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận