Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1169: Ai Lợi Hại Hơn?



Chương 1169: Ai Lợi Hại Hơn?


Chương 1169: Ai Lợi Hại Hơn?



Thi văn kết thúc, bảy ngày sau mới đến thi võ.

Năm ngày liên tiếp, Lý Dịch chưa từng nhìn thấy Lý Hàn một lần nào.

Nghe Đoan Ngọ nói, hắn tự giam mình ở Viện toán học, đóng cửa không ra, đã như vậy được bảy ngày rồi.

Chứng minh mỗi số tự nhiên chẵn lớn hơn 2 có thể biểu diễn bằng tổng của hai số nguyên tố.

Đề này nhìn qua chỉ có một hàng chữ ngắn ngủn nhưng lại làm bối rối thế giới số học giới gần ba trăm năm.

Cái này chính là nan đề trứ danh của thế giới, giả thuyết Goldbach, danh hiệu “1 + 1 = 2".

Tại năm đó, ngay cả Ora, người được xem là toán học gia vĩ đại nhất ở địa cầu, thần cản giết thần, phật cản giết phật còn không có thể chứng minh được nan đề này. Sau đó vấn đề này lại làm giới toán học nghiên cứu gần ba trăm năm, mãi cho đến cái ngày Lý Dịch đi thư viện hưởng gió máy lạnh thì vẫn chưa có ai chứng minh được.

Nếu Lý Hàn thật sự chứng minh được đề này, Lý Dịch lập tức cúng bái hắn, mỗi ngày sẽ thắp ít nhất ba nén hương.

Thiếu niên hăng hái, tự tin một chút là rất tốt, nhưng ngàn vạn không thể tự cao. Lý Hàn rất thông minh, nhưng lại có một cái khuyết

điểm rất lớn, nếu như một thời gian lâu không gặp được ngăn trở thì cả người hắn sẽ bay lên trời cao...

Đã năm năm rồi, nếu như Lý Dịch không cho Lý Hàn thanh tỉnh một chút thì hẳn là hắn sẽ bay cao đến không biết đông nam tây bắc, không biết trời cao đất rộng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, đề này khó hơn đề kia.

Đoan Ngọ nắm cánh tay Lý Dịch, nhỏ giọng nói.

- Ca ca, mấy ngày nay hắn rất vất vả, huynh đừng làm khó dễ hắn nữa....

Lý Dịch gật đầu, nói.

- Được rồi, được rồi, được rồi, ta không làm khó dễ hắn nữa, Tiểu Đoan Ngọ nhà chúng ta cũng biết đau lòng cho người khác rồi....

Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Đoan Ngọ, Lý Dịch thầm nghĩ, cái tên Lý Hàn này, mấy năm nay trình độ xảo trá càng ngày càng tăng, không còn là cái tên nhóc mập mạp chậm tiêu chỉ biết toán học kia.

- Đoan Ngọ di di, ta tới tìm người chơi.

Một giọng nói thanh thúy vang bên tai Lý Dịch, sau đó có một tiểu cô nương chừng năm sáu tuổi, phần điêu ngọc trác từ bên ngoài chạy

vào.

Lý Hàn đi theo sau tiểu cô nương, hốc mắt hắn hãm sâu, thoạt nhìn mỏi mệt không chịu nổi.

Lý Hàn ngẩng đầu nhìn thoáng qua một chút, lắp bắp nói.

- Tiểu Nhị, Tiểu Nhụy tới tìm muội chơi, ta, ta phải trông chừng nàng ấy.

Lý Dịch còn nhớ rõ, khi họ rời Kinh Đô thì Tiểu Nhị cũng giống như Lý Đoan, bước đi vẫn còn lung la lung lay. Khi một lần nữa nhìn thấy tiểu cô nương đứng trước cửa, hắn không khỏi hơi cảm giác không chân thật.

Mới chớp mắt mà Con bé đã lớn như vậy rồi.....

Tiểu cô nương nói đến tìm Đoan Ngọ chơi, nhưng kỳ thật nàng ấy chỉ đứng ở cửa trong chốc lát sau đó chạy ra ngoài.

Xem ra Lý Hàn đã trở nên xảo trá hơn so với tưởng tượng của mình, ngay cả đứa nhỏ như vậy mà cũng bị hắn xem như yểm trợ.

Lý Hàn đi tới, nhấp nhấp môi nhìn Lý Dịch, nói.

- Cái kia, cái đề kia ta chứng minh không ra, đến cùng thì phải làm như thế nào?

Lý Dịch lắc đầu.

- Ta cũng không biết.

Lý Hàn trừng to mắt nhìn Lý Dịch.

- Không, không biết?

Hắn cho rằng người này ban đầu nói không biết vì để kiểm tra hắn, không ngờ hắn ta thật sự không biết.

Chẳng lẽ mấy ngày nay hắn thức khuya dậy sớm, nghiên cứu tới mất ăn mất ngủ lại là một vấn đề không có đáp án?

- Trên thế giới này, không phải tất cả vấn đề đều có đáp án.

Lý Dịch nhìn Lý Hàn, nói.

- Đừng tưởng rằng người mới học toán học mấy năm đã cảm thấy khắp thiên hạ này không có nan đề mà người giải không được. Toán học còn lâu mới đơn giản như người tưởng tượng.

Lời nói này quen thuộc biết bao nhiêu, tình cảnh này lại quen thuộc biết bao nhiêu?

Lý Hàn nhìn người trước mắt, bỗng nhiên cảm giác chân mình hơi mềm nhũn.

Cùng một giọng điệu, cùng loại lời nói.....

Nếu như hắn khẳng định là mình chưa tình nhìn thấy vị biểu ca bà con xa của Đoan Ngọ này, hắn thậm chí cảm thấy tiên sinh đang đứng

trước mặt mình.

Lý Hàn cúi đầu xuống, run giọng nói:

- Ta, ta đã biết...

- Tiểu thiếu gia, ngài mau xuống đây đi!

- Tiểu thiếu gia, cẩn thận một chút....

- Tiểu thiếu gia, nguy hiểm!

Mấy nha hoàn Lý gia đứng dưới tàng cây hô to, họ ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt lo lắng, thậm chí sắc mặt đều bị dọa đến hơi trắng bệch.

- Không sao, như thế này còn không tính là cao.

Lý Đoan nhìn xuống phía dưới, phất tay, lấy trái cầu bị mắc kẹt ở một chục cây ra rồi thảy xuống, nói:

- Các ngươi đi chơi đi, nếu như lại đá đến trên cây nữa thì gọi ta.

Lý Đoan nhảy xuống, phủi tay, lúc quay đầu lại thì phát hiện có một tiểu cô nương đang đứng dưới hiên nhìn mình.

- Ngươi là ai, tại sao trước kia ta chưa từng nhìn thấy người?

Người mở miệng trước là tiểu cô nương, nàng nhìn Lý Đoan nhảy từ trên cái cây cao như vậy xuống, đầu tiên giật mình, rồi khi thấy hắn lại vững vàng rơi xuống đất, biểu tình của nàng lại biến thành ngạc nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại còn hiện lên chút hâm mộ.

Lý Đoạn nhìn tiểu cô nương, kỳ quái hỏi.

- Trước kia ta cũng chưa từng nhìn thấy ngươi.

Tiểu cô nương nhìn Lý Đoan, lại hỏi.

- Người biết võ công à?

- Đó là chuyện đương nhiên!

Lý Đoan hơi đắc ý, nói.

- Võ công của ta rất lợi hại, ngay cả người lớn cũng không đánh lại ta!

Tiểu cô nương thấy dáng vẻ đắc ý của người này, nàng bĩu môi, tự nhủ Đoan Nhi khẳng định lợi hại hơn hắn ta, lần trước Đoan Nhi viết thư nói mình có thể nhảy từ dưới đất lên trên đầu tường rồi!

Nhưng mà nàng cũng không xác định Đoan Nhi và người này ai lợi hại hơn, nàng suy nghĩ một lúc, nói.

- Tiểu cô cô của ta cũng rất lợi hại, chắc chắn người đánh không lại tiểu cô CÔ của ta.

Lý Đoan nhìn tiểu cô nương, không phục hỏi.

- Tiểu Cô Cô của ngươi lợi hại tới mức nào?

Tiểu cô nương suy nghĩ một lúc, chỉ vào nóc nhà vừa, nói:

- Tiểu Cô CÔ Có thể bay từ mặt đất lên nóc nhà!

Lý Đoan nhìn nóc nhà ở tuốt trên cao, trong lòng hơi chột dạ.

Hắn có thể từ nóc nhà nhảy xuống, nhưng vẫn chưa nhảy từ dưới lên được, nếu hiện tại hắn khoác lác thì tiểu cô nương sẽ bắt hắn chứng minh, lúc đó thì hắn sẽ bị mất mặt.

Nhưng mà hắn không muốn yếu thế trước mặt tiểu cô nương này, nói.

- Vậy thì có khó gì chứ, tiểu nương của ta cũng có thể lập tức bay lên nóc nhà.

- Vậy đại CÔ CÔ của ta có thể bay đến hai cái nóc nhà.

- Tiểu di của ta có thể bay ba cái.

- Cha ta, cha ta có thể bay đến mười cái, không, một trăm cái!

Tiểu cô nương suy nghĩ một lúc, phụ thân nàng có một đôi cánh rất lớn, có thể bay rất cao rất cao, khẳng định có một trăm cái nóc nhà, cũng không tính lừa gạt.

- Một trăm cái?

Khoác lác thì ai mà không biết, dù sao là do nàng ta khoác lác trước, Lý Đoan suy nghĩ một lúc, nói.

- Sư phụ của ta có thể bay tới mặt trời.

Tiểu cô nương nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt ngơ ngẩn.

Nàng nghĩ không ra có cái gì còn cao hơn mặt trời.

Phụ thân nói mặt trời là trái cầu lửa khổng lồ, nàng suy tư một lát, hỏi:

- Sư phụ ngươi bay đến mặt trời không thấy nóng à?

- Ngươi thật đằn!

Lý Đoan nhìn nàng, đắc ý nói.

- Chẳng lẽ chúng ta không thể chờ tới tối rồi bay sao?

Tiểu cô nương nhíu mày, nói.

- Đó là sư phụ ngươi, cũng không phải là ngươi.....

- Vậy những gì người nói cũng không phải ngươi.....

Lý Đoạn nhìn nàng một cái, nói.

- Ta chỉ cần bay cao hơn ngươi là được, ngươi có thể bay lên cây được không hả?

Tiểu cô nương thở phì phì chạy đi, cái tên vô lại này bắt nạt nàng, khi nào thì Đoan Nhi mới có thể trở về vậy? Đoan Nhi trở về thì sẽ có thể bảo hộ nàng rồi

Lý Đoan bĩu môi, tiểu cô nương này còn nhỏ mà đã thích nói mạnh miệng như vậy, lớn lên chắc chắn là khoác lác tinh.

Tiểu Nhị vẫn tốt nhất, phụ thân nói qua hai ngày nữa thì hắn có thể đi tìm Tiểu Nhị. Hắn đã rất lâu, rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy Tiểu Nhị, không biết hiện giờ thì nàng ấy trông như thế nào?

Lý Đoan chạy vào phòng, sau khi lại được Lý Dịch xác nhận hai ngày nữa sẽ có thể nhìn thấy Tiểu Nhị, lúc này hắn mới hoàn toàn thả lỏng lại.

Có điều, không biết có phải mũi của hắn bị hư rồi hay không, mấy ngày nay hắn luôn cảm thấy trên người phụ thân có mùi cơm chiên trứng quanh quẩn....

Phần thi văn trong cuộc thi Thọ Ninh công chúa kén phò mã đã qua mấy ngày, ngày mai chính là ngày thi võ.

Địa điểm thi võ là ở trong vườn Phù Dung.

Sáng sớm ngày mai, ngoại trừ Thọ Ninh công chúa chắc chắn sẽ có mặt thì Thái Hậu nương nương, Thái Phi nương nương, đương kim bộ hạ, Hoàng Hậu nương nương Quý Phi nương nương cùng với nhiếp chính trưởng Công chúa điện hạ đều sẽ xuất hiện.

Đương nhiên, đến lúc đó thì đại thần văn võ trong triều, quyền quý Kinh Đô đều sẽ có mặt để quan sát.

Cuối năm Cảnh Bình năm thứ tư, đây chính là việc trọng đại nhất ở Kinh Đô.

Trong Phù Dung Viên, Thọ Ninh nhìn từng y phục đặt ở trên giường, khổ não nói:

- Ngày mai nên mặc cái gì đây?

Yến Phi đứng sau lưng Thọ Ninh, gõ nhẹ vào đầu nàng một chút, nói:

- Ngày mai sau khi họ tỷ thí xong thì con sẽ phải đích thân lên sân khấu, không thể những y phục này mặc được.

- A...

Thọ Ninh nghe vậy, lại ngã xuống giường lần nữa, lẩm bẩm:

- Như vậy chẳng phải ta không xinh đẹp nữa....

- Nha đầu này, Con mặc cái gì mà không xinh đẹp chứ?

Yến Phi nhéo mặt Thọ Ninh, nói.

- Đi qua chỗ hoàng tỷ mượn một bộ y phục luyện công trước kia của nàng ấy đi, ngày mai con phải mặc cái này.

Thọ Ninh bò ra khỏi giường, nói.

- Ai nha, dù sao ngày mai ta cũng không thắng được, còn không bằng mặc xinh đẹp một chút....

Thần Lộ Điện.

Trước mặt Lý Minh Châu là một dĩa cơm chiên trứng, đã năm năm nay Thiện Thực Cục không có làm cơm chiên trứng nữa, nhưng mà mấy ngày nay, mỗi khi ăn trưa thì trước mặt nàng đều sẽ xuất hiện một dĩa cơm chiên trứng.

Một nữ quan từ bên ngoài đi vào, khom người nói.

- Điện hạ, mọi thứ đã được an bài thỏa đáng.

Lý Minh Châu gật đầu:

- Ta đã biết.

Nữ quan kia do dự một lát, hỏi.

- Nhưng mà Công chúa, ngày mai thì phía bên bệ hạ và thái hậu nương nương phải làm thế nào.....

- Ta đã có sắp xếp rồi.

Lý Minh Châu nói một câu, sau đó cầm muỗng lên, bắt đầu ăn cơm.

- Vâng.

Nữ quan kia gật đầu rồi chậm rãi lui ra.

Một nơi nào đó ở Kinh Đô, có một mập mạp đang công một cái tay nải phình to, nhưng mà khi hắn vừa chuồn ra khỏi cửa thì đã bị một đội cấm vệ ngăn lại.

Họ đã được phía trên dặn dò, không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào với vị mập mạp đáp đúng ba đầu đề này. Tên cấm vệ kia nhìn Bành Nhị, hỏi.

- Bành công tử, ngày mai chính là ngày thi võ, bây giờ ngài muốn đi đâu?

Tay nải trên người mập mạp rơi xuống đất, trong nháy mắt mặt hắn không còn chút máu.

Hắn ôm chân của tên cấm vệ kia, khóc lóc thảm thiết.

- Ta đáng chết, ta không phải người ta không bao giờ bán hàng giả nữa, buông tha ta, buông tha ta đi...


Bạn cần đăng nhập để bình luận