Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 903: Phải Tin Tưởng Hắn



Chương 903: Phải Tin Tưởng Hắn





----------------------

Kinh Đô là đô thành của Cảnh Quốc, là địa phương phồn vinh nhất giàu có nhất của Cảnh Quốc, cũng là thánh địa trong lòng văn nhân Cảnh Quốc.

Nơi này hào môn san sát, đại nho đông đảo để vô số học sinh Cảnh Quốc chạy theo như vịt, so sánh với những nơi bên ngoài Kinh Đô, nơi này không thể nghi ngờ là hơn nhiều.

Kinh Đô, trong một tư viên nổi tiếng cho đại nho.

Mười mấy sĩ tử tuổi trẻ đi dạo trong vườn, tốp năm tốp ba, cười nói với nhau.

Một chỗ, một người trẻ tuổi áo xanh nhíu mày, nói.

- Nhìn thế nào thì Lý đại nhân cũng không giống kẻ nịnh thần, tỉ mỉ nghĩ lại, mấy năm này, hắn làm bao nhiêu chuyện vì Cảnh Quốc ta, cho dù ngươi hay ta cũng đều thu hoạch được rất nhiều, sao lại biến thành kẻ nịnh thần?

- Hắn nhiều lần cực lực ngăn cản Thục Vương điện hạ vào kinh, cản trở bệ hạ chứng thực vào Đông Cung, nhất định có dã tâm nào đó.

Bên cạnh, ánh mắt một người lập lòe, lắc đầu, nói.

- Ngươi không tin Thái Phó đại nhân và mấy vị đại nho?

Sĩ tử trẻ tuổi nghe vậy, trên mặt rất nhanh hiện ra vẻ do dự.

Một chỗ khác trong vườn, mọi người nói chuyện với nhau, cũng là chuyện về Thanh Quân Trắc đã gây huyên náo xôn xao mấy ngày nay.

- Nếu nói vị trí Thái Tử, Thục Vương điện hạ mới là chính thống, phù hợp tổ chế, cũng phù hợp luân lý cương thường.

- Tuy tài năng của trưởng công chúa không thua đàn ông, nhưng vẫn là nữ giới, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.

- Hắn tưởng ỷ vào long ân của bệ hạ thì có thể nhúng tay vào chuyện lập thái tử, không phải kẻ nịnh thần thì cái gì?

- Loại nịnh thần này, bình thường đều không có kết quả gì tốt.

Dưới một mái đình bên trong vườn, hai lão giả đang ngồi đối diện nhau đánh cờ.

Lão giả cầm cờ trắng đặt xuống một quân, sau đó mở miệng.

- Từ trước đến nay, Trử huynh mặc kệ những việc này, tại sao lần này lại gấp gáp như thế, kỳ quái, kỳ quái.

Lão giả cầm cờ đen lấy lên một quân cờ, suy nghĩ một lát mới đặt xuống, nói.

- Không nói đến Trử huynh có chút kỳ quái, chỉ nói đến chức vị Đông Cung này, xác thực cũng không nên tiếp tục không công bố, trưởng hoàng tử nhập chủ Đông Cung mới là chính đạo, chuyện triều chính, sao có thể để một nữ tử nắm trong tay lâu như vậy.

Ba!

Lão giả cầm cờ trắng bỗng nhiên đặt quân cờ xuống, cả giận nói.

- Nữ tử đại chính, cử động lần này của bệ hạ thật sự ngu ngốc, hội liên hợp phụ nữ, học viện nữ tử, ngươi xem nàng làm ra cái gì, đều là những thứ loạn thất bát tao.

- Mấy ngày trước, ta bái phỏng một người bạn cũ, cháu gái người kia lại nói với lão phu, tiên sinh viện nữ tử nói cho các nàng biết, phụ mẫu mắt một mí không thể nào có con cái mắt hai mí, quả thực là nói bậy nói bạ, bệ hạ và Thôi quý phi đều là mắt một mí, Thục Vương điện hạ lão phu là thấy tận mắt, cái kia rõ ràng là mắt hai mí.

Ngữ khí hắn phẫn uất.

- Chờ lão phu làm xong một vài chuyện, nhất định phải đưa lên một phần tấu chương, vạch tội học viện nữ tử này!

- Vẫn nên làm tốt chuyện trước mắt đi.

Lão giả đối diện có vẻ không để ý tới lời nói của hắn, lần nữa đặt một quân đen xuống sau đó cười nói.

- Triệu huynh, ngươi thua.

- Nhà của Tằng gia mặc dù lớn, nhưng nàng luôn ở chỗ này cũng không phải biện pháp.

Lý Dịch nhìn Túy Mặc đối diện, hỏi.

- Không bằng dứt khoát dời qua đi, lúc nào muốn tới nơi này thì trở về ở hai ngày là được.

Nàng lắc đầu, nói.

- Ta sẽ không bỏ rơi Nhược Khanh tỷ tỷ.

Lý Dịch khuyên.

- Ai nói muốn các nàng tách ra, đến lúc đó, Nhược Khanh cũng dời đi với nàng, các nàng vẫn có thể ở cùng một chỗ.

- Cái đó tính là gì, chàng đồng ý, Nhược Khanh tỷ tỷ còn không đồng ý sao.

Nàng quay đầu, nhìn Uyển Nhược Khanh nói.

- Ta nói đúng không Nhược Khanh tỷ tỷ?

Uyển Nhược Khanh chỉ cười mà không trả lời.

Lý Dịch nhìn nàng, nói.

- Tốt, có điều lão phu nhân luôn nhắc tới nàng, chọn một thời gian, ta dẫn nàng đi gặp lão nhân gia một chút.

- A, Lý gia lão phu nhân?

Biểu lộ trên mặt nàng trở nên có chút bối rối.

Lý Dịch gật đầu, nói.

- Nếu nàng không đi, ta cũng chỉ đành phải mang theo lão phu nhân tới đây gặp nàng.

- Chuyện này…

Nàng đứng lên, vẻ bối rối khẩn trương trên mặt càng sâu, ấp úng nói.

- Ta, ta, hôm nay ta còn chưa đánh răng đâu?

Nhìn nàng bối rối chạy vào trong phòng, Lý Dịch cũng chỉ có thể lắc đầu, hắn hiểu được lo lắng của nàng, loại chuyện này, tự nhiên không nên ép buộc.

Nàng rời đi, nụ cười trên mặt Uyển Nhược Khanh dần thu lại, có chút lo lắng nhìn hắn, nói.

- Những tin đồn bên ngoài, ta cũng nghe được, Trần phu nhân cũng nhờ ta nhắn cho huynh, tuyệt đối không nên xung đột chính diện với những người này, chuyện thật nghiêm trọng đến mức độ như vậy sao?

- Yên tâm đi, một chút phiền toái nhỏ, rất nhanh sẽ được giải quyết.

Lý Dịch đứng lên, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, đoán chừng lần này Túy Mặc đánh răng sẽ rất lâu, chào hỏi Tiểu Thúy một câu, rồi nhìn Uyển Nhược Khanh nói.

- Ra ngoài đi dạo đi.

Thời gian đến đầu tháng năm, khí trời còn không quá nóng bức, ra khỏi Tằng phủ, Uyển Nhược Khanh an ủi hắn.

- Trong trong Túy Mặc có lẽ vẫn còn chút bận tâm, những ngày này ta cũng sẽ khuyên muội ấy, xem ra qua ít ngày khi nàng nghĩ thông suốt, sẽ đồng ý dời đi qua.

Lý Dịch quay đầu, nhìn qua nàng, hỏi.

- Vậy còn muội?

- Ta?

Uyển Nhược Khanh kinh ngạc, nói.

- Dù sao đã ở lâu như vậy, ta vẫn quen thuộc hẻm Dương Liễu, chắc sẽ lại chuyển về nơi đó đi, nhà quá lớn, mấy người ở, cũng có chút vắng vẻ.

- Nhiều người thì không vắng vẻ.

Lúc đi đến cửa Câu Lan, Lý Dịch cười nói.

- Muội đi vào trước đi, ta có một số việc, cần xử lý một chút, lát nữa rồi nói sau.

Uyển Nhược Khanh nhìn hắn, hỏi:

- Lát nữa còn tới sao?

- Xem…

Lý Dịch vốn muốn nói xem tình hình đã, nhưng khi nhìn sáng ánh mắt của nàng, đành nuốt trở lại, gật đầu nói.

- Tới.

Trên đường phố, lão giả dơ bẩn khập khiễng theo sau lưng hắn, tốc độ cũng không chậm, lắc đầu, nói.

- Lúc tuổi còn trẻ, trong lòng nghĩ như thế nào thì làm thế đó, thà làm rồi hối hận còn hơn về già không có cơ hội lại ai thán.

Lý Dịch nhìn tướng đi của hắn, nói.

- Ngày nào cũng đi tìm Nhị Thúc Công, đánh thì đánh không lại, ngài tội gì khổ như thế chứ?

- Người trẻ tuổi biết cái gì?

Lão giả dơ bẩn khinh thường bĩu môi.

- Hiện tại nếu lão phu gặp lại đạo cô kia, có thể chấp nàng một cánh tay.

Lý Dịch nghe vị Tông Sư này nói khoác thì cũng dừng bước lại, bởi vì đã đến Trử gia.

Gác cửa Trử gia ngược lại rất có giáo dưỡng, nhìn thấy người trẻ tuổi này cùng lão giả đi đứng không tiện, cực kỳ khách khí hỏi thăm bọn họ, có thiếp mời hay không, khi biết không có thì cũng rất có lễ phép nói cho hắn biết, hôm nay Thái Phó đại nhân sẽ gặp mấy vị lão bằng hữu, không gặp khách lạ, nếu không có thiếp mời thì mời ngày khác trở lại.

Lý Dịch cười nói.

- Thỉnh vào thông báo một tiếng, nói nịnh thần tới bái phỏng Thái Phó đại nhân, nếu Thái Phó đại nhân thật không gặp, chúng ta lại đi cũng không muộn.

Gác cửa thấy người trẻ tuổi trước mắt này khí vũ bất phàm, lão giả phía sau hắn tuy nhiên đi đứng không thuận lợi nhưng ánh mắt lại rất đáng sợ, trong lòng không mò ra thân phận bọn họ, nói.

- Các ngươi chờ một chút, ta đi thông báo, nhưng mà Thái Phó đại nhân có gặp các ngươi hay không thì không nhất định.

- Nịnh thần.

Hắn thì thào cái tên này trong miệng, nhanh chóng chạy vào.

Một Câu Lan nào đó trong Kinh Đô, hai nhân ảnh từ đó đi ra, nghe thấy lời nói chuyện của mọi người xung quanh, nam tử trung niên kia quay đầu hỏi hán tử bên cạnh.

- Kinh Đô có người nói Lý đại nhân là trụ cột của triều đình, còn có người nói hắn là kẻ nịnh thần, Ngô Nhị, ngươi cảm thấy thế nào?

- Không biết, ta cũng không biết rõ vị Lý đại nhân kia.

Hán tử bên cạnh lắc đầu, ngẫm lại, lại nói.

- Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy, vị kia Lý đại nhân bị người oan uổng.

Nam tử trung niên nhìn biển người phía trước, lẩm bẩm.

- Nếu bị oan uổng, sao không làm ra một chút đáp lại đối với những lời đồn đãi ở Kinh Đô, đối với tranh đấu trên triều đình chứ?

Ngô Nhị thở dài.

- Ai biết được.

- Yên tâm đi.

Nam tử trung niên vỗ bả vai hắn, vừa cười vừa nói.

- Lý đại nhân là một người đại tài, những thứ tôm tép nhãi nhép này trước mặt hắn kiên trì không bao lâu, chúng ta phải tin tưởng hắn.





Trang 454# 1


Bạn cần đăng nhập để bình luận