Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1046: Làm Phiền Ký Nhận Một Chút!



Chương 1046: Làm Phiền Ký Nhận Một Chút!

________________

VIP Chương 1046: Làm Phiền Ký Nhận Một Chút!



Nhược Khanh tựa như thần tiên, khoác ráng màu mà đến, lại đạp cầu vồng rời đi.

Nàng vẫy vẫy ống tay áo, không mang theo một đám mây, lại mang đi rất nhiều tín ngưỡng của các tín đồ.

Nhược Khanh mang đi tín ngưỡng của bọn họ, Hứa Chỉnh mang đi thân thể của bọn họ, đây là nhóm tín đồ Tế Quốc đầu tiên mà bọn họ thu phục được, hơn nữa còn là những tinh anh trong trung tâm thành giáo tại Tề Quốc.

Những tinh anh này đều quỳ rạp dưới lăng kính tán sắc của Tiểu Thúy.

Lý Dịch vẫn luôn cảm thấy, nếu so sánh với những loại người muôn hình muôn vẻ trên thế gian thì những tín đồ cuồng tín này mới là đơn giản và đơn thuần nhất. Giữa bọn họ không có lục đục gì với nhau, giao tiếp với bọn họ không hề mệt một chút nào.

Bọn họ chỉ tin tưởng nương nương, nương nương để bọn hắn làm ác thì bọn họ sẽ làm ác, nương nương để bọn họ làm việc thiện thì sẽ lập tức làm việc thiện, nếu như có thể tiến hành dẫn đường và tinh lọc bọn họ cho tốt, lúc đó so sánh những người này với triều đình dơ bẩn hỗn loạn, đây mới là một dòng nước trong của thế gian.

Tiểu Thúy thu hồi lăng kính tán sắc của mình lại, nhặt tấm gương trong nước lên, bưng luôn cái chậu nước trong viện đi mất.

Đối với người chơi cao cấp mà nói, chỉ cần dùng mấy thứ này, lại thêm hai cái trợ thủ đã có thể mang đến cho mọi người một trận thịnh yến thị giác.

Xong việc phất tay áo rời đi, ẩn giấu công lao và danh tính.

Dĩ nhiên Tiểu Thúy không phải thật sự phất tay áo quy ẩn, nàng chỉ cùng đi với Tiểu Châu và Tiểu Hoàn tới trung tâm mua sắm, hôm nay các nàng muốn thứ gì trong thương trường thì đều có thể mang về hết.

Lý Dịch cảm thấy cần phải thương lượng một chút với Nhược Khanh, phong cho nàng một cái danh hiệu cầu vồng thánh nữ gì đó, không nói cái gì khác, chỉ cần một chiêu ban ngày hiện cầu vồng là nàng ấy đã có thể tự lập môn phái.

Từ nay về sau, vấn đề còn sót lại ở Thục Châu cơ hồ đều đã được giải quyết, Lý Dịch có thể an tâm chờ tới ngày hai ba vị tiểu nương tử gả cho mình.

Nhưng mà Lý Dịch nhớ lại một chuyện, hình như trong nhà không có cái giường nào đủ lớn, hôm nay hắn phải nhanh chóng nhờ Hàn Bá giúp chế tạo một cái mới được....

Vùng đất hỗn loạn, tại một chỗ núi sâu xa xôi.

Ba bóng người chật vật tới cực điểm chui từ trong rừng cây ra, khi bọn hắn đứng trên một con đường núi tương đối rộng lớn, rốt cục nhịn không được cười ha ha.

Ba người này, dĩ nhiên chính là thành giáo hữu hộ pháp Phương Ngọc và hai tên Tử Y Sứ.

Từ tối ngày hôm đó, bọn họ đào vong mãi cho đến bây giờ, ước chừng đã hơn một tháng.

Ngày đó bọn họ bị hơn mười vị cao thủ đuổi theo, chỉ lo đào mệnh, chạy lung tung không biết phương hướng, giống như một con ruồi không đầu di chuyển trong núi lâu như vậy, màn trời chiếu đất, vượt mọi chông gai, vất vả lắm mới tìm được đường ra....

Dọc theo đường đi, bọn họ đã chịu rất nhiều đau khổ, lúc này thì y phục trên người Phương Ngọc đã như miếng vải rách, khuôn mặt dơ bẩn, tóc bết lại, hai tên Tử Y Sở bên cạnh cũng không khá khẩm hơn chút nào, thậm chí nhìn qua còn chật vật hơn.

Một tên Tử Y Sự nhìn Phương Ngọc, thanh âm nghẹn ngào hỏi:

- Hộ pháp, hiện tại chúng ta nên đi đâu?

- Tuy đường đi không đúng, nhưng phương hướng không có sai.

Phương Ngọc nhìn về phía trước, nghiến răng nói:

- Đi tới Tề Quốc, hội hợp với nương nương trước, đợi sau khi làm xong việc ở Tề Quốc thì trở lại đây làm một mẻ hốt gọn cái tên Lý Dịch

và đám đầu trọc kia!

Lúc này đây, hắn trúng gian kế của những tên đầu trọc đó, không chỉ không bắt được Lý Dịch, còn suýt chút nữa cả bản thân cũng trộn

lẫn vào

Những thủ hạ tinh anh mà hắn có thể điều động rơi vào tay bọn hắn, chỉ sợ sẽ không có kết cục tốt gì.

Tổn thất to lớn như thế, thậm chí ngay cả căn cứ tại vùng đất hỗn loạn cũng bị phá hủy, lần này sau khi trở về Tề Quốc, sợ rằng sẽ phải nhận sự trừng phạt của nương nương. Có điều cái này không cần phải lo lắng quá mức, dù sao thì máu mủ tình thâm, nương nương có tức giận thế nào thì cũng sẽ không làm gì hắn.

Chỉ là hắn không nuốt trôi khẩu khí này được.

Nếu việc bên Tề Quốc có thể thuận lợi tiến hành, như vậy thì chút tổn thất nho nhỏ này sẽ không đáng bao nhiêu.

Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần có nương nương thì tốt rồi, hắn thật sự không muốn một mình đối mặt với cái tên Lý Dịch

kia....

Việc quan trọng trước mắt là tìm mấy món y phục phù hợp.

- Ba người kia, mau đứng lại!

Một âm thanh to lớn bỗng nhiên truyền tới từ phía sau, sau đó có mấy bóng người nhanh chóng từ trong rừng cây nhảy ra, bao vây ba người bọn họ lại.

Người cầm đầu là một tên hán tử hung ác, hắn nhìn bọn họ, nói:

- Ăn cướp đây, mau giao những thứ đáng giá trên người các ngươi ra đây, nếu tâm tình chúng ta tốt thì sẽ thả các ngươi một con đường Sống....

Hắn nói được vài câu, thanh âm dần dần nhỏ lại.

Đơn giản là ba người trước mắt này, thật sự là, thật sự là quá...

Quá rách rưới.....

Khuôn mặt thì dơ bẩn, không biết đã bao lâu rồi không có rửa mặt, y phục trên người cũng đã sớm biến thành vải rách, ngay cả giữa hai chân cũng cho không được, nhìn một cái không sót gì, hắn thật sự nghĩ không ra, ba người này có thể giấu đồ vật đáng tiền ở đâu?

Tên hán tử hung ác kia nhìn bọn hắn, không kiên nhẫn khoát tay, nói:

- Thôi bỏ đi, coi như hôm nay chúng ta không gặp may, gặp được ba kẻ nghèo hèn các ngươi, thật sự xúi quẩy, hôm nay tha mạng các ngươi, còn không mau cút đi!

Phương Ngọc không có cút, hắn đang mãi nhìn cái đầu trọc của tên đầu lĩnh tới xuất thần.

Khi hắn nhìn thấy cái đầu trọc này, khuôn mặt đáng giận của tên Vương Uy lại xuất hiện trong đầu hắn.

Bắt đầu từ hơn một tháng trước, thứ hắn hận nhất đã không phải lãng phí đồ ăn nữa, mà chính là đầu trọc.

Hán tử hung ác nhìn bọn hắn, hỏi:

- Có phải lỗ tại các ngươi điếc rồi phải không, lời ta nói mà cũng không nghe được sao?

Phương Ngọc lại nhìn hắn ta một lần nữa, khóe miệng giật nhẹ.

A, đầu trọc......

Nơi này đã là khu vực bên Tề Quốc, cho dù những tên đầu trọc đó mau thế nào đi nữa thì cũng không thể nào tới được nơi đây, cho nên cái đầu trọc trước mắt này khẳng định không phải cái đầu trọc mà hắn hận.

Nhưng mà..... Đều là đầu trọc.....

Chẳng biết tại sao, cái tên hán tử hung ác đầu trọc kia đột nhiên cảm giác toàn thân rét run, hắn lập tức rùng mình một cái.

Phương Ngọc và hai tên Tử Y Sứ kia bắt đầu tiến về phía đám người này.

- Các ngươi muốn làm gì?

- Muốn chết!

- Các ngươi, các ngươi cởi quần áo của ta ra làm gì?

- Đừng, đừng mà, đại ca, hảo hán, anh hùng, ta đưa luôn vở cho ngươi, cho ta lưu cái quần lót được không!

- Trời lạnh, lưu cho cái quần mặc đi... Cầu đại ca!

Mười lăm phút sau, trên đường núi một đống người nằm ngổn ngang lộn xộn, nhưng lại không thấy thân ảnh của ba người.

Tên hán tử đầu trọc cầm đầu đã sớm bị đánh tơi bời, mặt mũi bầm dập ba mẹ nhìn không ra, hắn xụi lơ nằm trên mặt đất, thân thể vô ý thức run rẩy. Mấy người còn lại tuy không có bị tra tấn như hắn ta, nhưng có ba người trong đó, toàn thân từ trên xuống dưới không hề Có một mảnh vải, với giày quần áo, thậm chí ngay cả cái quần lót cũng không có.

Bọn họ ngồi xổm xuống, hai tay che ngực, run rẩy nhìn đồng bạn bên cạnh.

- Cho mượn cái quần mặc đi.....

- Đều là huynh đệ, đừng nhỏ mọn như vậy chứ.....

- Quần không có, vớ cũng được....

.

...

Kinh Đô.

Thục Vương bị Cảnh Vương bắt giữ tại Thục Châu, hiện tại đã được bí mật áp giải đến Kinh Đô, chuyện này trừ người trong hoàng thất và một ít trọng thần biết, bá tánh và quan viên vẫn còn mơ màng không biết gì.

Dù sao việc của Thôi gia không thể coi thường, đây là cung cấp với mưu nghịch, dù việc này đã qua lâu rồi, nhưng một khi liên quan tới hoàng gia, một khi Thục Vương trở về, chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm để bá tánh và quan viên Kinh Đô chú ý tới.

Tại cửa cung, có một tên thái giám đã sớm nhận được tin tức đang yên lặng đứng chờ.

Không biết đợi bao lâu, trong tầm mắt hắn bỗng xuất hiện một chiếc xe ngựa, xe ngựa từ xa lái tới, sau đó chậm rãi dừng lại trước mặt

hản.

Xe ngựa nhìn qua cũ nát cực kỳ, cho thấy đã chạy không ít lộ trình.

Một tên thanh niên nhảy xuống xe ngựa, xốc lên màn xe ngựa cho tên thái giám nhìn bên trong, hỏi.

- Nhìn đây có phải Thục Vương không?

Thái giám kia cẩn thận nhìn vào trong, lại so sánh với bức họa trong tay, gật đầu khẳng định:

- Đúng là Thục Vương rồi.

- Là Thục Vương thì tốt rồi.

Thanh niên nọ cầm vở và bút đưa cho thái giám kia, nói:

- Nếu đã xác nhận hàng không có vấn đề thì làm phiền ký nhận một chút.

- Vị huynh đệ này vất vả rồi....

Tên thái giám kia chắp tay một cái, vừa cười vừa nói.

Vì để che giấu tại mắt người khác, việc bí mật áp giải Thục Vương từ Thục Châu về Kinh Đô sẽ không phải do dịch soa đảm nhận, mà

chính là tiêu sư.

Nhà “tiêu cục Thuận Phong” này chỉ vừa mới thành lập không lâu, nhưng mà chi nhánh đã trải rộng khắp các châu các phủ Cảnh Quốc, cho dù đưa thư hay đưa hàng, hậu cần nhanh chóng, chỉ thua kém mỗi dịch vụ tám trăm dặm khẩn cấp của triều đình. Hơn nữa, bọn họ còn rất có uy tín, rất ít khi xảy ra sơ xuất, tuy giá cả hơi đắt một chút, nhưng lại được bá tánh thương hộ hoan nghênh vô cùng.

Tên thái giám kia đã quá quen thuộc với việc này, hắn tiếp nhận giấy bút, nói.

- Mời đứng chờ ở đây một lát, ta trở vào lấy chữ ký của bệ hạ rồi sẽ ra...


Bạn cần đăng nhập để bình luận