Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 683: Tiền Gia Phong Châu (1)



Chương 683: Tiền Gia Phong Châu (1)





----------------------

Lý Dịch trầm mặt đi xuống, lúc đi ra khỏi cửa liền sượt qua một người trẻ tuổi dáng người hơi mập.

- Ngươi đứng lại, chuyện này đừng cho rằng cứ như vậy có thể bỏ qua.

Thân thể Lý Dịch dừng lại một chút, sau đó cất bước đuổi theo phương hướng mà Liễu nhị tiểu thư vừa đi.

Người trẻ tuổi kia có chút kỳ quái quay đầu liếc mắt nhìn, sau đó lại lắc đầu xoay người rời đi, đi được chừng nửa canh giờ mới lần nữa đi vào lầu các.

Bên trong đại sảnh, mấy tên trẻ tuổi mặc trang phục văn sĩ tập hợp cùng một chỗ, vừa nhìn tiết mục phía trên, vừa nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

- Cái tên họ Tiền kia, thật sự cho rằng thứ gì cũng đều có thể dùng bạc mua được, hạng ngươi thô bỉ như vậy, chúng ta khinh thường không muốn làm bạn.

- Họ Tiền kia dù sao cũng là một chuyện cười, không đề cập tới hắn nữa, các ngươi đoán ngày hôm nay Dương Ngạn Thanh có thể để cho Oánh Oánh cô nương tự hiến thân hay không?

- Không có khả năng, Dương Ngạn Thanh tuy rằng cũng có mấy phần tài năng, nhưng kém xa so với ca ca của hắn, ta thấy Oánh Oánh cô nương hẳn xem ở phần vị kia, nếu không chỉ sợ là hôm nay sẽ không gặp hắn.

- Đã sớm nghe nói Oánh Oánh cô nương có chút ý tứ đối với vị kia, nhưng với thân phận của nàng, lại kém quá xa, không thể nói được ai cầu ai.

- Cũng có khả năng này, dù sao người kia cũng là người được tam hoàng tử thưởng thức, Oánh Oánh cô nương không với cao nổi.

Mấy người còn đang nói một chút chuyện phiếm, bỗng nhiên bị một giọng nói cắt ngang.

- Tiền Đa Đa Tiền công tử, tặng một bài thơ cho Thi Thi cô nương!

Lúc trước nếu trong khi có cô nương đang biểu diễn trên đài, nếu mà có tặng bạc hoặc tặng thơ, đều sẽ có người lớn tiếng đọc ra để mọi người biết được, dù sao rất nhiều người cũng chỉ muốn mặt mũi, nếu mà vô thanh vô tức một chút bọt nước đều không có tóe lên, sau này sợ là sẽ không còn ai lại làm loại chuyện như thế.

Bởi vậy, ở loại địa phương này, sẽ có người chuyên phụ trách chuyện này.

Những người thường xuyên đến đây, đối với chuyện này đã tập mãi thành thói quen, tuy nhiên lần này nghe được câu nói, không ít người đều ngơ ngẩn.

Bao gồm cả Thi Thi cô nương đang biểu diễn trên đài, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh ngạc, cầm âm đánh ra có chút hỗn loạn.

Tiền Đa Đa là ai, bọn họ tất nhiên không xa lạ gì.

Trong nội thành Phong Châu đại danh đỉnh đỉnh Tiền công tử của tiền trang tư nhân Tiền gia có thể biến động Tề Quốc, sinh ý mọc lên như nấm, toàn bộ thành Phong Châu cũng không thể tìm được mấy gia tộc có thể có nhiều tiền hơn Tiền gia.

Con cháu của thương nhân, vốn bị người khác xem thường, làm việc vốn phải biết khiêm tốn, nhưng thay vào đó, vị Tiền công tử này một chút cũng không biết cái gì khiêm tốn, ngày bình thường tự xưng nhiều tiền, thường xuyên lưu luyến loại địa phương này, chuyện vung tiền như rác này đã làm qua mấy lần, nhưng mà gương mặt của một vị cô nương đều không thấy được, trở thành trò cười trong mắt mọi người.

Ai cũng biết vị Tiền công tử này chính là thùng cơm hàng thật giá thật, lúc này cũng học người khác làm lên thơ tặng.

- Haha, Tiền công tử tặng thơ..

- Đọc đi, nhanh lên, mau mau đọc ra, để cho chúng ta chiêm ngưỡng xem Tiền công tử có kiệt tác nào xuất thế!

- Không nên không nên, đợi lát nữa rồi hẵng đọc tiếp, hãy để cho ta cười một lúc đã.

Chỉ một thoáng đã có người nhịn không được bật cười, bầu không khí tại hiện trường có chút nóng lên.

Tiền công tử sẽ biết làm thơ, trong con mắt của bọn họ, việc đó không khác gì gà trống đẻ trứng, cây sắt nở hoa, thực vô căn cứ.

Giờ phút này, mọi người đều chỉ nghĩ mình đang xem một trò cười.

Nghe được các loại thanh âm xung quanh, sắc mặt Tiền Đa Đa nhanh chóng thay đổi, giả vờ như một bộ dáng lạnh lùng, nhìn thì mặt không đổi sắc, nhưng trên thực tế tay đã nắm chặt thành nắm đấm dấu trong tay áo.

Bài thơ kia vừa rồi chính hắn cũng đã nhìn qua, tuy nhiên nhìn không ra vế sau như nào, nhưng mà nghe rất thuận tai, còn có một chữ hắn không biết, sau đó hỏi người khác mới biết, chắc có thể hơn được cái tên họ Dương kia?

Trong góc có một người cầm một trang giấy trong tay, dưới sự thúc giục của mọi người mới lớn tiếng đọc.

“Thái tụ ân cần phủng ngọc chung, Đương niên biện khước túy nhan hồng. Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt, Ca tận đào hoa phiến để phong.

Tòng biệt hậu, ức tương phùng, Kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng. Kim tiêu thặng bả ngân công chiếu, Do khủng tương phùng thị mộng trung.” (*)

Có thể lưu lại địa phương này, phần lớn đều là văn nhân trí giả, ngày bình thường tự xưng tài tử phong lưu, đều kết giao với người đọc sách, không nhiều thì ít, chắc chắn vẫn sẽ có người tài hoa, bằng không thì cũng sẽ không giao thiệp, sau khi người kia đọc lên hai câu, tiếng đùa cợt đã nhanh chóng thay đổi tại hiện trường.

Cho đến khi một câu cuối cùng.

- Do khủng tương phùng thị mộng trung vừa đọc ra, giữa sân đã không còn có bất kỳ tạp âm gì.

Vô số người giật mình, quay đầu nhìn xem Tiền Đa Đa, có chút khó có thể tin mà nuốt từng ngụm nước bọt.

Cái bài thơ này, thật sự do tên bao cỏ Tiền Đa Đa làm ra?

Nữ tử trên đài cũng đồng dạng ngơ ngẩn, trong miệng thì thào đọc vài câu, cảm nhận được một loại tình cảm nào đó, lúc nhìn lại về phía dưới đài, ánh mắt đã có chút mông lung.

Ở một gian phòng trên lầu, bờ môi vị Oánh Oánh cô nương kia khẽ nhếch, nam tử đối diện kia trên mặt cũng đầy vẻ ngoài ý muốn.

Cho dù Tiền Đa Đa xem không hiểu thi từ, nhưng bởi vì nguyên nhân xuất thân của hắn, nhìn mặt mà nói chuyện bằng năng lực, người bình thường còn lâu mới có thể sánh cùng.

Nhìn thấy ánh mắt và biểu cảm của mọi người xung quanh, hắn biết vừa rồi tiêu một ngàn lượng kia — thật…con mẹ nó có giá trị!

Nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt của những người được gọi tài tử kia, biểu cảm trên mặt giống như gặp quỷ, trong lòng hắn cực kỳ thoải mái, không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung.

Trong miệng hắn lẩm bẩm một ca khúc nào đó, trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên và yên tĩnh, một mình đi ra ngoài cửa.

Đúng lúc phải đi ra ngoài thì giống như là nghĩ tới chuyện gì, hắn lại xoay người lại đi đến một chỗ bên cạnh bàn.

Cái kia hạ nhân kinh ngạc nhìn lấy hắn, hỏi:

- Tiền công tử, còn có chuyện gì?

Tiền Đa Đa bĩu môi nói.

- Vừa rồi một ngàn lượng bạc kia hô sai, đưa ta.

- Ta không quản được ngươi nhưng tỷ tỷ ngươi thì có thể, chờ mấy ngày nữa trở về ta sẽ đem chuyện ngươi làm ở nơi này, từng việc từng việc một nói cho nàng nghe.

Còn có nửa canh giờ nữa sẽ đến thời gian cấm đi lại ban đêm, trên đường phố thành Phong Châu, dòng người cũng đã dần thưa thớt, Lý Dịch vừa đi vừa quở trách.

Lâu như vậy cũng không nghe được đáp lại, hắn quay đầu nhìn một chút, Liễu nhị tiểu thư ở trên lưng hắn đã phát ra tiếng hít thở đều đều, lắc đầu rồi mới bất đắc dĩ thở dài.

- Không quản được.

Ở phía trước, ba chữ Phương Lâm Uyển đã lờ mờ chiếu rọi trong pháo hoa nở dưới bầu trời đêm.

(DG: Giá Cô Thiên kỳ 1 – Án Kỷ Đạo

Dịch nghĩa

Tay áo màu ân cần nâng chén ngọc,

Năm đó cam nguyện say đỏ mặt.

Múa đẹp khiến nhành dương liễu cũng rủ xuống giữa lầu dưới bóng trăng,

Ca hay khiến chiếc quạt hoa đào cũng ngừng không thổi gió.

Từ sau khi ly biệt,

Nhớ lúc gặp nhau,

Mấy lần gặp nàng trong cơn mộng.

Đêm nay cầm cây đèn bạc soi cho rõ,

Vẫn còn sợ rằng gặp nhau đây là đang trong mộng.

Dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn.

Tay vén ân cần đỡ ngọc chung

Kìa năm say rượu má tươi hồng

Múa nghiêng dương liễu trăng lầu rọi

Ca dứt đào hoa gió quạt nồng

Sau ly biệt,

Nhớ tương phùng

Mấy hồi hồn mộng với ai cùng

Đêm này còn sợ đem đèn rọi

Có phải tương phùng trong mộng không?)

Lý Dịch đội mũ rộng vành đi tới tiệm thuốc, trong tay mang theo một đống đồ lớn.

Đêm qua, tên mập mạp kia quả nhiên không lừa hắn, vừa nãy mua những dược liệu này, lúc đưa tới ngân phiếu, tiểu nhị tiệm thuốc quả quyết cầm lấy, không hỏi một tiếng, cùng nhau đi tới, trên đường cũng nhìn thấy hai nhà “Tiền trang tư nhân”.

Tiền trang tư nhân kia tên gọi “Tiền trang” có vẻ đơn giản thô bạo, thực ra nó có ý nghĩa rất sâu, bởi vì đó chính do một vị nhà giàu họ Tiền mở ra, khi nó chuyện cùng người khác, có một loại cảm giác khắp thiên hạ chỉ có mình nhà đó là tiền trang tư nhân…

Tiền gia rất nổi danh ở Phong Châu thành, bởi vì có tiền.



Bạn cần đăng nhập để bình luận