Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 746: Thật Là Khéo!



Chương 746: Thật Là Khéo!





----------------------

Nữ nhân trong khi mang thai, tâm tình khó tránh khỏi sẽ trở nên mẫn cảm.

Lý Dịch không có cảm nhận được rõ ràng sự khác thường trên người Như Nghi, nhưng không có nghĩa hắn có thể tùy tiện như lúc thường ngày, đối với một số chi tiết nhỏ nhặt, hắn vẫn sẽ nghiêm túc suy xét.

Lão hoàng đế coi như đã ngầm thừa nhận cho phép hắn nghỉ ở nhà chăm vợ, không có phái người tới cho hắn thêm việc, Viện Toán Học bên kia cũng không có hối thúc. Không nhìn thấy khuôn mặt già nua của Lão Thường đối với Lý Dịch tới nói cũng là một việc rất đáng để cao hứng.

Liễu nhị tiểu thư từ trước đến nay có tiếng không chịu ngồi yên, nhưng mà mấy ngày này lại khó được yên tĩnh. Có lẽ bị đạo cô kia kích thích, nàng ta mỗi ngày chỉ tập trung luyện công, thỉnh thoảng còn kéo hắn đi luyện một chút, mỹ danh nói rằng gia tăng kinh nghiệm thực chiến. Có điều mỗi lần luyện xong, kinh nghiệm thực chiến gia tăng không quá rõ ràng, cái mông đau nhức ngược lại càng thấy rõ, Lý Dịch cảm thấy nàng ta đang trả thù.

Ngoại trừ việc phải làm bao cát, mấy ngày nay Lý Dịch cũng không có bận bịu gì, nói chung cũng chỉ là mấy việc nấu cơm, trò chuyện, nhìn một số thư tịch liên quan tới tiền sản, hậu sản, hộ lý. Những việc khác thì cứ giao cho lão Phương đi làm.

Bao gồm đi tìm mua một ngôi nhà trong thành, yêu cầu là xung quanh non nước hữu tình, giúp ích cho thể xác và tinh thần được khỏe mạnh.

Tuy nơi hắn hiện giờ đang ở cách kinh đô không xa, nhưng chung quy vẫn là ngoại thành, chung quanh không có nơi gì hay ho để đi, luôn ở mãi trong nhà, tâm tình khó tránh khỏi sẽ bị đè nén. Lý Dịch tính toán mau chóng dời qua, đến lúc đó làm chuyện gì cũng tiện lợi hơn.

Kỳ thật, hắn vừa ý nhất chính là những nơi phong thủy bảo địa như Phù Dung Viên, Khúc Giang Viên, nơi ở rộng rãi hoàn cảnh tốt, quan trọng là không có ai tới quấy rầy. Chẳng qua yêu cầu này rất khó mở miệng, một Hầu Tước chiếm viên lâm của hoàng gia, văn võ bá quan không điên mới lạ.

Mấy ngày nay hắn thường xuyên nhìn thấy Từ Lão Quái ở trong nhà, trước đó hắn chỉ cho rằng người này nhận được giao phó của Nhị Thúc Công, cho nên mới ngàn dặm xa xôi chạy tới Tề Quốc, hiện tại xem ra sự việc cũng không phải như vậy.

Hiểu được nhưng không nói toạc ra, bên người có một vị Tông Sư đi theo, hệ số an toàn lập tức cao hơn một cấp. Lý Dịch nguyên bản còn nghĩ có nên dùng một đống đại bạch thỏ thu phục người này hay không, hiện tại đã không cần lãng phí.

Tuy trong nhà nhàn rỗi không có chuyện gì, nhưng việc cần làm còn đang không ngừng chồng chất.

Ví dụ như việc hợp tác sinh ý lưu ly với Vương gia, trang phục của trưởng công chúa, thợ may, quân lương, thậm chí mấy thứ như nước hoa, xà phòng, Như Ý Lộ đã hình thành quy mô, không quá cần hắn đi quản. Hiện giờ sản nghiệp trong tay hắn rất rất nhiều, tuy không đến mức mọi chuyện cần phải đích thân đi làm nhưng hiểu biết tất yếu vẫn phải có.

Những chuyện này tuy sớm muộn gì cũng phải làm nhưng cũng không hề cấp bách cho lắm, vì thế Lý Dịch tự nhiên đẩy ra hết phía sau.

Có việc nên làm, tự nhiên cũng có người nên gặp.

Khi xe ngựa lại đi qua một chỗ nào đó trong nội thành Kinh Đô, Từ Lão Quái nhìn thấy trên mặt Lý Dịch chợt lóe lên vẻ phức tạp, hắn rốt cuộc minh bạch, nơi này xác thực bị chặn, có điều chặn không phải đường đi, mà có lẽ là tâm của hắn ta.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

…. …...

- Túy Mặc, con còn nhớ hay không, lúc bé con thích ăn mứt hoa quả của cửa tiệm Từ Ký kia nhất …...Khi đó mẹ con sợ con hư răng, không cho phép con ăn, thế là con lén lút tích cóp tiền chuồn ra ngoài, suýt chút bị mẹ mìn bắt cóc, chuyện này làm cả nhà hoảng sợ quá trời...

Sâu trong hẻm Dương Liễu, trong sân một tiểu viện, một nam tử trung niên mặc áo choàng màu xanh lam đứng nơi đó, trên mặt đầy ý cười, nói.

- Trước đó vài ngày, ta đi tìm cửa tiệm kia, nhưng mà chạy khắp toàn bộ Kinh Đô cũng không có tìm thấy, ngày hôm qua mới biết thì ra tiệm Từ Ký kia đã đổi tên….

Hắn đặt một cái bọc giấy trên bàn đá, mở ra nói.

- Cửa tiệm nằm ở trên phố Hưng Bình bên kia, hiện tại gọi Phúc Ký, vừa rồi ta đi ngang qua thuận tiện mua một ít, con nếm thử xem có phải giống với mùi vị trước kia không ….

Tằng Túy Mặc nhìn thoáng qua bọc giấy trên bàn, thấy được mứt hoa quả trái cây bên trong, trên mặt hiện ra một tia ngơ ngẩn, trong đầu hỗn loạn một ít ký ức xa xưa, xa xưa đến mức nàng nhớ không rõ.

Đó là chuyện xảy ra bao lâu rồi?

Mười một năm, mười hai năm hay mười ba năm?

Khi đó, mẫu thân quản lý nàng cực kỳ nghiêm khắc, có thể ăn được mứt hoa quả Từ Ký chính là việc nàng cảm thấy vui sướng nhất, hạnh phúc nhất….

Nhưng nguyện vọng nho nhỏ này cũng không có khả năng thực hiện, mặc dù khi đó phụ thân chức quan không cao, nhưng gia giáo rất nghiêm, vì thế dù mứt hoa quả Từ Ký không đáng giá mấy đồng nhưng nếu muốn ăn cho đã ghiền thì vẫn phải nhờ nhị thúc lén lút mua rồi trộm đưa cho nàng, buổi tối trốn trong chăn ăn vụng...

Khi đó, nàng và nhị thúc cũng không phải như bây giờ.

Nhưng mà sự việc trên đời này, từ trước đến nay đều không thể trở về như ngày hôm qua, huống chi mười ba năm trước,

Nam tử trung niên thấy nàng không dao động, trong mắt thoáng hiện ra một tia ảm đạm, nhưng nhanh chóng đã bị hắn che giấu.

- Ngày mai là gia yến của Tằng gia, con….

- Ngày mai ta có rất nhiều chuyện phải làm…

Tằng Sĩ Xuân ngẩn người, lắc đầu.

- Không sao, không sao, sau này sẽ còn có cơ hội.

Hắn nhìn sắc trời, nói:

- Nhị thúc còn có công vụ, đi trước, ngày mai ta sẽ trở lại thăm con.

Chỉ là khi nam tử trung niên kia quay người, Tằng Túy Mặc mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua một chút, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia đau đớn.

- Mọi chuyện đã trôi qua...

Uyển Nhược Khanh từ trong nhà đi ra, nhìn Tằng Túy Mặc như vậy có chút đau lòng, giơ tay khẽ đặt trên vai nàng, nhẹ giọng an ủi.

Một ít ký ức phủ bụi đã lâu trong đầu hiện ra, Tằng Túy Mặc cắn môi, sắc mặt hơi trắng bệch, nàng nắm chặt tay của Uyển Nhược Khanh, gật đầu.

- Mọi chuyện đã trôi qua...

Lý Dịch đứng trước cửa tiểu viện, phỏng chừng lúc này Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc cũng không có ở đây, hắn do dự một hồi, khi định tiến tới gõ cửa thì cửa sân đột nhiên mở ra từ bên trong, một nam tử trung niên mặc áo choàng xanh lam bước ra.

Lý Dịch nhất thời đứng khựng lại.

Hộ Bộ Thị Lang, Tằng Sĩ Xuân.

Tại sao hắn ta lại ở chỗ này?

Tằng Sĩ Xuân từ trong viện đi ra, nhìn thấy có một người trẻ tuổi đứng trước cửa, hắn tự động cho rằng người này cũng là một ít ong bướm nào đó, loại người này thường xuyên xuất hiện ở đây, hắn đã gặp được vô số lần.

Hắn thậm chí không thèm nhìn mặt người nọ một cái, dứt khoát đi lướt qua.

Mà sau khi bước ra được hai bước mới nhớ tới cái gì, lập tức quay phắt lại, lúc này thì người tuổi trẻ kia đã đi vào sân, đóng cửa viện lại.

Tằng Sĩ Xuân ngây ngốc đứng tại chỗ, sau đó trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Ong bướm? Nếu chỉ là ong bướm thì sẽ không thể nào đi vào viện này, chẳng lẽ người vừa rồi…là hắn?

Lý Dịch đi vào sân, đóng cửa lại, lúc đi còn mãi suy nghĩ, tại sao lại gặp được Hộ Bộ Hữu Thị Lang ở chỗ này.

Nếu như hắn không có nhớ lầm thì đối phương hình như bên phe Thôi gia, là người ủng hộ kiên định của Thục Vương.

Tuy Lý Dịch không có chính diện gia phong với người này trên triều đình, nhưng người này có thân phận địa vị không thấp trong phe Thục Vương, điều này hắn vẫn còn ấn tượng khá rõ.

Thứ khiến hắn nghi hoặc chính là, không có hai nàng ấy cho phép thì người không có phận sự sẽ không thể tiến vào tiểu viện này, mà Tằng Sĩ Xuân một người…

Tạm thời không nghĩ ra những chuyện này, xem ra Tiểu Thúy hẳn biết thứ gì đó, Lý Dịch đi qua nguyệt môn, nhìn về đằng trước, thấy có một bóng người đang ngồi bên cạnh bàn đá, mở miệng nói:

- Tiểu....Túy Mặc?

Hắn định hô tên Tiểu Thúy, nhưng mới nói được một nửa thì lại phát hiện người ngồi ở chỗ đó là Tằng đại cô nương cho nên bất ngờ sửa miệng, nghe tựa như “Tiểu Túy Mặc”.

Tằng Túy Mặc và Uyển Nhược Khanh đồng thời ngẩng đầu, bầu không khí trong sân bắt đầu trở nên có chút xấu hổ.

Lý Dịch hơi khựng lại, sau đó nở một nụ cười tự cho sáng lạn, hắn phất tay, nói:

- Hai ngươi đều có mặt ở đây à… Thật khéo!


Bạn cần đăng nhập để bình luận