Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 728: Tại Hạ…Lý Dịch




Chương 728: Tại Hạ…Lý Dịch





----------------------

Ngoài cửa có mấy bóng người đi tới, phần lớn mọi người đều không biết là ai.

Người trẻ tuổi đi đầu vừa mới mở miệng nói chuyện có một cỗ quý khí, hai vị công tử trẻ tuổi sau lưng đều mang theo khí chất bất phàm nổi bật, thân phận tuyệt đối không tầm thường.

Không chỉ như thế, hai nhóm vệ sĩ khoác áo giáp sau lưng mang theo binh khí, nhìn một lượt, sợ rằng có vài chục người, đại đa số những người trong sân đều lần đầu tiên nhìn thấy trận thế này.

Bọn họ cũng không nhận ra mấy người kia, nhưng có một người, không ai không biết.

Tiền Tài Thần đứng sau lưng vị trẻ tuổi kia, bộ dáng lấy hắn làm chủ, tình hình khác hoàn toàn với lúc ngôi sao bị mặt trăng vây quanh khi trước.

- Triệu Tu Văn, Dương Ngạn Châu.

Lâm Uyển Như nhìn hai người bọn họ, lúc ánh mắt chuyển qua trên mặt người kia, rốt cục cũng hiện ra vẻ chấn kinh.

- Phong Vương điện hạ.

- Là ai đang nói chuyện?

Người trẻ tuổi kia đang giận muốn nổ tung, thình lình bị người khác phản bác, vô thức quay đầu lại mắng.

Nhưng khi hắn vừa xoay người nhìn thấy người từ bên ngoài đi tới, cả người lập tức uể oải, run một cái, không khỏi lùi lại mấy bước, nuốt những lời muốn mắng xuống cổ họng.

- Phong... Phong...Phong vương điện hạ!

Tuy hắn có thân phận không tầm thường đủ tư cách để hung hăng càn quấy, nhưng cũng biết, bây giờ ở Phong Châu có hai người hắn tuyệt đối không thể trêu chọc.

Một vị là biểu huynh của hắn, đương kim đại hoàng tử Tề Quốc, Hằng Vương Triệu Tranh, còn một vị khác là chúa tể Phong Châu, đại hoàng tử cũng không dám ho he trước mặt hắn - Phong Vương điện hạ.

Dám lên mặt đó nhưng kết quả sẽ không tốt đẹp, ở dịch trạm bị một ngàn thủ quân vây quanh, mặc dù không bị hạn chế tự do, nhưng mặt mũi đều bị mất hết, dân tâm mất hết, công lao cũng ném mất, lúc này so với hắn trong lòng còn phiền muộn hơn.

- Hạ quan tham kiến Phong Vương điện hạ!

Ngô huyện lệnh khom mình hành lễ, âm thầm lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

Quả nhiên, quả nhiên, quan hệ của người này cùng Phong Vương điện hạ không thể nghĩ theo cách bình thường, không chỉ đem khối ngọc bội đại biểu cho thân phận ra, lúc này còn tự mình đến đây, nếu không phải vừa rồi hắn cơ trí, sợ rằng sẽ mắc phải sai lầm lớn!

Vừa rồi, âm thanh của người tuổi trẻ kia hơi run rẩy nên mọi người không nghe rõ, nhưng Huyện Lệnh đại nhân nói lưu loát tiếng phổ thông, tất cả mọi người rốt cục cũng nghe rõ.

- Phong...Phong...Phong vương điện hạ!

Tam gia Lâm gia run rẩy nói một câu, lập tức quỳ xuống.

Mọi người lấy lại tinh thần, cũng nhao nhao cúi đầu quỳ xuống, nếu không có trường hợp đặc thù, bách tính Tề Quốc không cần phải quỳ quan viên, nhưng người trước mắt là hoàng tử hàng thật giá thật đồng thời cũng là chủ nhân của Phong Châu, ở địa phương này, thanh danh có một không hai, trong lòng bọn họ đều mang lòng kính sợ đối với cái tên này.

Soạt!

Ào ào ào!

Từng đợt âm thanh chỉnh tề vang lên, thần kinh vững chắc như Lâm Dũng cũng không do dự mà quỳ xuống.

Toàn bộ người trong nội viện đều quỳ xuống dưới Triệu Di, chỉ còn lại một vị lão giả dơ bẩn ngồi gặm đùi gà, Lý Dịch đứng ở đó mang mặt vẻ bất đắc dĩ, còn có Lâm Uyển Như bị hắn nắm cổ tay cũng không quỳ xuống.

Lâm Uyển Như nhìn hắn, có chút bối rối nói.

- Đây là Phong Vương điện hạ, không thể vô lễ.

Trong đám người, Bạch Ngọc ngẩng đầu liếc nhìn một chút, sau đó sững sờ, trên mặt nhanh chóng hiện ra một tia cười trên nỗi đau của người khác.

- Vào rồi nói.

Lý Dịch thở dài, quay người đi vào bên trong.

Lâm Uyển Như bị hắn lôi đi, kinh ngạc nhìn mấy người đối diện mấy, bất giác cất bước đi theo.

- Có chút mạo muội, Lý huynh đừng nên trách.

Triệu Di cười vang, bước nhanh đến.

Mười mấy vệ sĩ tràn vào trong nội viện, vây quanh mấy người đang định rời đi vào một chỗ trong đại sảnh.

Mặt Bạch Ngọc đang lộ vẻ cười trên nỗi đau của người khác đột nhiên cứng đờ, trong mắt hiện ra mê mang, hoang mang, không hiểu, cùng hoảng sợ.

Tam gia Lâm gia vẫn còn quỳ nguyên ở chỗ đó, sững sờ nhìn một màn này, cũng quên mất đứng lên.

Giờ phút này trong lòng hắn giống như có hàng vạn con ngựa đang lao nhanh, lời người kia vừa nói, thật sự là phòng thu chi của Lâm gia? Tên mặt trắng nhỏ được Uyển Như bao dưỡng?

Hắn...hắn…tại sao có thể nói chuyện như thế với Phong Vương điện hạ!

Sao điện…điện hạ lại đáp như thế!

Tam gia Lâm gia lấy tay xoa trán, cảm thấy trước mắt có chút choáng váng, phòng thu chi của Lâm gia, mặt trắng nhỏ Uyển Như bao dưỡng, hắn vừa rồi dùng giọng điệu kia nói chuyện cùng hắn, răn dạy hắn, Phong Vương điện hạ lại khách khí với hắn như vậy.

Không chỉ choáng váng, còn có chút biến thành màu đen, cuối cùng toàn bộ đều đen.

- Tam thúc.

- Lão tam.

- Ngươi làm sao vậy, tỉnh dậy…

Đầu ngã đập xuống đất tạo thành tiếng vang để những người Lâm gia có mặt ở đây lấy lại tinh thần, nhao nhao vọt tới phía tam gia Lâm gia đang té xỉu.

Trong nội đường, Lý Dịch xoa xoa cái trán, nhìn Triệu Di hỏi.

- Trận thế này, có phải hơi khoa trương rồi không?

Triệu Di lắc đầu.

- Trời sáng đã phải lên đường về kinh sư, không thể phụ sự nhờ vả của Lý huynh, cảm thấy nên tự mình đến một chuyến thì tốt hơn.

Triệu Di nhấp hớp trà, nhìn Lâm Uyển Như một chút, rồi thu hồi ánh mắt, nói.

- Làm thế này, nếu như ta đi, Phong Châu cũng không có người có can đảm làm khó Lâm gia, như thế Lý huynh có hài lòng không?

Lâm Uyển Như kinh ngạc, tay đang châm trà cho Lý Dịch cũng khẽ run.

Lý Dịch khoát tay, bất đắc dĩ nói.

- Đa tạ.

Tam hoàng tử đích thân tới Lâm gia, so với chuyến đi của Tiền bàn tử thì hữu dụng hơn rất nhiều, nếu sau này ở Phong Châu có người ăn tim gấu gan báo cũng không dám khinh thường Lâm gia.

Nhưng vấn đề ở chỗ, hắn làm sao xử lí vẹn toàn chuyện này?

- Mà trước khi Lý huynh đi, Triệu Di cũng nên đưa tiễn.

Triệu Di nhìn hắn, lại bổ sung một câu.

- Không được quên, ngươi vẫn còn nợ ta một bữa.

Lý Dịch kinh ngạc, hỏi.

- Không phải mấy hôm trước đã trả rồi?

Triệu Di nhìn hắn.

- Chẳng lẽ Lý huynh đã quên, hôm qua, không phải do ngươi thanh toán?

- Một người mời khách, một người thanh toán.

Lý Dịch kinh ngạc nhìn hắn, hỏi.

- Có vấn đề sao?

Triệu Di liếc hắn một cái thật sâu.

- Hôm qua ngươi đi vội, có một số việc còn chưa kịp hỏi, nếu cứ như vậy đi Kinh Đô, trong lòng có chút bất an.

Lý Dịch nhấp hớp trà, Triệu Di nhìn hắn, nói.

- Hôm qua có thánh chỉ từ kinh sư đến, thông qua việc Vay Mượn Ký Sổ Pháp, điều tra ra quan viên ở Phong Châu, xét nhà không ít, có mấy người sợ rằng sẽ rơi đầu, thời gian qua, trong triều vì chuyện này đã rung chuyển không ít, phương pháp này đến cùng có thể thực hiện hay không, Lý huynh không ngại nói rõ.

Lý Dịch nhìn hắn hỏi.

- Ngươi muốn phổ biến phương pháp này?

Triệu Di gật đầu.

- Vấn đề ở Tề Quốc đã cực kỳ nghiêm trọng.

Lý Dịch lắc đầu.

- Nếu phương pháp này được phổ biến mạnh mẽ, vong là Triệu thị, còn không phổ biến vong là thiên hạ.

Triệu Di nghe vậy, chân mày hơi nhíu.

- Vay Mượn Ký Sổ Pháp, trong triều rung chuyển, xét nhà, rơi đầu.

Ánh mắt Lâm Uyển Như lấp lóe, cảm thấy có một bức tranh, bắt đầu hiện trong dầu nàng.

- Loại phương pháp thanh tra sổ sách, nếu bị người biết, đến cùng sẽ như thế nào?

- Thực ra cũng không có gì, nhiều nhất là thời cuộc bất ổn, cả nước rung chuyển, đầu người rơi xuống đất, máu chảy thành sông.

Nàng ghé mắt nhìn xem, nguyên lai khi hắn nói những lời kia, chưa từng lừa nàng.

Triệu Di là tam hoàng tử, không có khả năng dừng lại Lâm gia quá lâu, huống chi trời sáng hắn còn muốn lên đường đi kinh sư, sẽ có càng nhiều chuyện phải bận rộn, có thể dừng lại nửa canh giờ ở Lâm gia đã coi như cực kỳ khó được.

Lâm Uyển Như đứng trong đường, trong đầu hiện ra những lời hắn mới nói cùng Phong Vương điện hạ, một màn Dương Ngạn Châu cùng Triệu Tu Văn nói với nhau, rốt cục ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi:

- Ngươi sớm đã quen biết bọn họ?

- Tam hoàng tử cùng Triệu Tu Văn, quen biết đã gần một năm, có điều nói thật, trước đó cũng chỉ gặp qua một hai lần.

Lý Dịch ngẫm lại, nói.

- Dương Ngạn Châu thì sớm hơn một chút, hắn đến ở mấy năm tại Khánh An phủ của Cảnh quốc, khi đó biết hắn, được người xưng đệ nhất tài tử Khánh An phủ, gặp qua hai ba lần, nhưng chưa nói được mấy câu.

- Ta biết cô có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng trước tiên...

Lý Dịch nhìn nàng rồi vươn tay nói:

- Lâm cô nương, nhận thức lại một chút, tại hạ…Lý Dịch.




Bạn cần đăng nhập để bình luận