Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 737: Ngươi Xem, Ta Có Được Hay Không?




Chương 737: Ngươi Xem, Ta Có Được Hay Không?





----------------------

Binh lính không muốn làm tướng quân thì không phải binh lính tốt, không muốn làm đầu bếp thì không phải mã phu tốt, không muốn làm thủ lĩnh sơn tặc thì không phải đầu trọc tốt.

Đại hán đầu trọc thật sự muốn làm sơn tặc.

Ông nội hắn là sơn tặc, ông nội của ông nội của hắn cũng là sơn tặc, ông nội của ông nội của ông nội của hắn — thời gian quá lâu, để mà ngược dòng tìm hiểu thì quá xa.

Nói chung, đời đời kiếp kiếp đều có truyền thống tốt đẹp này, đến lượt phụ thân của hắn, chỉ bởi vì bị người khác đoạt địa bàn mà bất đắc dĩ phải hoàn lương.

Gia tộc có lịch sử huy hoàng, làm sao cam chịu làm người tầm thường, cho nên từ nhỏ hắn đã muốn làm rạng danh đem vinh quang về cho tổ tiên.

Nhưng mà hắn lại thất bại.

Một lần.

Hai lần.

Ba lần.

Người đời thường nói, quá tam ba bận, sau khi ba lần liên tiếp thất bại, vậy mà hắn lại không có bất kỳ lo lắng sợ thua, đổi lại cho dù kẻ nào, chỉ sợ cũng sẽ nản lòng thoái chí, mất hết can đảm.

Nhưng rốt cuộc thì trong lòng vẫn không cam tâm.

Thư sinh đối diện mở một cửa sổ mới cho hắn, nhưng mà ý nghĩ vẫn chỉ là ý nghĩ, cũng phải có thực lực tương xứng mới được, vùng đất này vốn dĩ sơn tặc trộm cướp hỗn loạn, thường xảy ra chuyện chém giết lẫn nhau tranh giành địa bàn, người thắng tất nhiên sẽ chiếm được vùng địa bàn lớn, đoạt hết tất cả địa bàn của người thất bại, mà người thất bại chỉ có hoặc thần phục, hoặc chết.

Hai con đường này, hắn đều không muốn chọn.

Đại hán đầu trọc khoát tay nói.

- Tính ra, vùng đất hỗn loạn này cũng thật không đơn giản, không thể nói trước được ngày nào sẽ mất mạng.

Lý Dịch có chút tiếc nuối lắc đầu.

- Vậy được rồi, lão Phương, ngươi đi hỏi một chút, có ai nguyện ý ở lại nơi này không, nhóm người đầu tiên lưu lại, tất cả sẽ được đãi ngộ giống như quản sự, ba năm sau cấp cho nhà cửa, chu cấp tiền cưới vợ, đi hay ở tùy ý.

Lão Phương vỗ vỗ lồng ngực.

- Cô gia yên tâm, một đường đi tới nơi này, trong lòng những tên kia kìm nén đến sắp hỏng, có khá nhiều người đều đề cập qua với ta, ta đi nói với bọn hắn một chút.

Đại hán đầu trọc sững sờ, hỏi:

- Có ý tứ gì?

Lý Dịch khoát tay.

- Không có việc gì, người của chúng ta cũng không quá quen thuộc với nơi này, lưu lại làm việc không tiện, dù sao cũng phải tìm một người quen thuộc nơi này để dẫn đường, ta thấy Chấn Sơn Hổ cũng không tệ, đi qua hỏi hắn một chút có chịu làm hay không.

- Làm việc?

Đại hán đầu trọc thì thào một câu, suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ hắn nói “Làm việc” có ý gì.

Đây là muốn làm đại sự!

Cả đám người này đều giống như quái vật, Chấn Sơn Hổ thật lợi hại, có thể coi là thế lực sơn tặc lớn nhất vùng này nhưng đối phương chỉ xuất động mười mấy người đã nhẹ nhàng tiêu diệt bọn hắn.

Nếu quả thật có những người này tương trợ, Chấn Sơn Hổ, Phi Thiên Long gì đó đều là chó má, là hổ thì nằm im, là rồng cũng phải cuộn lại cho ta, đến lúc đó tiếp nhận địa bàn của bọn họ, nhân thủ và thế lực càng lúc càng lớn, trời ạ!!!

Ánh sáng trong mắt đại hán đầu trọc đã dập tắt rốt cục một lần nữa dấy lên.

Ánh mắt của hắn sáng ngời nhìn Lý Dịch, nghiêm túc hỏi.

- Chấn Sơn Hổ là người hai mặt, không phải thứ tốt lành, ta cũng rất quen thuộc nơi này, ngài xem ta được không?

- Ta suy nghĩ một chút.

Lý Dịch nhìn hắn, suy nghĩ một lát rồi nói.

- Ta cảm thấy Chấn Sơn Hổ cũng không giống loại người này.

- Ta nói cho ngài nghe.

Đại hán đầu trọc chuyển sang ngồi trên tảng đá đối diện hắn, lắc đầu nói/

- Chấn Sơn Hổ này trước khi trở thành sơn tặc cũng không phải người tốt lành gì, giết người bị quan phủ truy nã, nên mới trốn đến nơi đây, đầu tiên vào một cái trại, sau đó hạ độc giết chết trại chủ, chính mình ngồi lên chủ vị, lại về sau...

Chỉ chốc lát sau, lão Phương đi tới.

- Cô gia, tất cả có hai mươi bảy người nguyện ý ở lại.

Con số này khiến Lý Dịch có chút ngoài ý muốn, Kinh Thành phồn hoa náo nhiệt như vậy, muốn cái gì có cái đó, nghỉ dưỡng giải trí đều không thiếu, thế mà còn có nhiều người như vậy nguyện ý ở lại địa phương chim không đẻ trứng này, tất cả đều bị bệnh đúng không?

Liễu nhị tiểu thư chiêu mộ một đám người gì thế?

Sau khi nhìn thấy Liễu nhị tiểu ở bên kia thư nói với những người họ cái gì đó, Lý Dịch mới hiểu, không phải Liễu nhị tiểu thư chiêu một đám người này như thế nào mà là bọn họ nhận một minh chủ như thế nào.

Căn cứ lời mà đại hán đầu trọc nói, Chấn Sơn Hổ quả nhiên là một người lòng bàn chân sinh đau nhức, đỉnh đầu chảy mủ, xấu xa từ đầu đến tận chân, hỗn trướng vương bát đản, không biết lúc nào sẽ chém một đao sau lưng ngươi, cho nên chuyện hướng dẫn du lịch kiêm cố vấn việc làm tất nhiên rơi xuống trên thân của vị đại hán đầu trọc mà hắn hữu duyên gặp gỡ.

Lúc Lý Dịch nghĩ chuyện an bài một số phương pháp, chóp mũi bỗng nhiên truyền đến một tia cảm xúc rét lạnh.

Lý Dịch đưa tay sờ sờ, đầu ngón tay hơi ướt.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lão Phương bước nhanh đi tới.

- Cô gia, nhìn trời hôm nay, chắc sắp mưa rồi, chúng ta đi địa bàn của Chấn Sơn Hổ tránh mưa một chút, đợi mưa tạnh lại đi.

Lý Dịch gật đầu, lão Phương đi qua, phất tay lớn tiếng nói.

- Trời mưa, tất cả mọi người động tác nhanh một chút, đuổi theo!

Mưa trên núi thật sự nói đến liền đến, vừa mới đi tới địa bàn của Chấn Sơn Hổ, đám người còn chưa kịp ngồi xuống, bầu trời đã mưa to giống như trút nước rơi xuống, Lý Dịch đứng trước cửa sổ nhìn, xem tình hình này, trong thời gian ngắn hẳn sẽ không tạnh được.

- Mưa trên núi tới nhanh đi cũng nhanh, nhiều lắm một canh giờ, mưa này sẽ ngừng, có điều mưa lớn như vậy, lát nữa đường sẽ không dễ đi.

Đại hán đầu trọc không thời khắc nào không bày ra giá trị của mình, giờ phút này hắn đứng trước cửa ra vào, bày tỏ mình nắm rõ thuộc lòng khí trời trên núi.

Sự thật chứng minh tên đầu trọc này có thể không làm tốt một tên sơn tặc, nhưng làm một người dự báo thời tiết đúng là không tồi.

Thật qua hơn nửa canh giờ, mưa tạnh thật.

Tuy vừa rồi mưa không hề nhỏ, nhưng mà thời gian không dài, trên đường chỉ có chút vũng bùn.

Lão Phương đi tới, hỏi:

- Cô gia, chúng ta phải xuất phát sao?

Lý Dịch khoát tay.

- Trước cứ ở lại nơi này một đêm, trời sáng lại đi.

Đường đi có vũng bùn chỉ là một trong những nguyên nhân, nếu đã quyết định muốn ở chỗ này làm vài việc, đương nhiên phải an bài tốt lộ tuyến cùng kế hoạch sau này, dù sao thì hắn ở tận Kinh Thành phía xa, sau này tất cả nơi này vẫn phải dựa vào bọn họ.

Lý Dịch nhìn lão Phương.

- Đi gọi Như Ý tới.

Muốn hoàn thành kế hoạch có rất nhiều chuyện phải làm, nhưng chuyện đầu tiên nhất, chính là nên xử lý đám người Chấn Sơn Hổ như thế nào.

Loại trùm thổ phỉ vô cùng hung ác này, phải vì dân trừ hại, hoặc phế võ công của hắn, phái đi sửa đường canh trại, lợp nhà, tận dụng hết sức.

Về phần đám tiểu lâu la còn lại thì không thể làm như vậy.

Đương nhiên, sửa đường hay gác trại đều phải rèn luyện trước, mài rơi tính tình của bọn họ, lại xáo trộn đội ngũ, một lần nữa biên chế, để cho những người đã trải qua huấn luyện này có thể coi như thành viên mới của tổ chức.

Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn tôm tép, mạnh được yếu thua, đây vốn là quy tắc của vùng đất hỗn loạn.

Hôm nay là lão đại không nhất định ngày mai vẫn là lão đại, buổi sáng ngày mai lão đại có thể về muộn liền bị người chém chết.

Nếu như không phải cùng đường mạt lộ, không có mấy người nguyện ý đi làm sơn tặc, cho bọn hắn một miếng cơm no, tuy rằng còn không thể hoàn toàn tín nhiệm, nhưng lợp nhà hoặc làm một tiểu đệ chỉ đâu đánh đó cũng không cần một đám quá tín nhiệm.

Trong đó phân bố tiểu thủ lĩnh, tiểu đầu mục này đó, có thể khống chế bằng cách cho ăn viên đại bạch thỏ, mỗi ba tháng lại cho một viên Sơn Tra giải độc, sau đó lại để bọn hắn đi khống chế người phía dưới, chưa chắc không phải biện pháp tốt.

Dù sao thì những hiệp khách trong giang hồ vào Nam ra Bắc, không thiếu cao thủ biết dùng độc, cho dù làm thật cũng không phải không thể cân nhắc, có điều loại thủ đoạn này có chút quá chậm, nếu muốn đạt đến loại tình trạng này, còn không bằng để bọn hắn đi đào khoáng sửa đường.

Một số chuyện nhỏ hơn còn phải chậm rãi thương lượng cùng Liễu nhị tiểu thư, sắc trời dần dần tối xuống, dưới ánh nến trong phòng, trên mặt bàn trải rộng một tấm bản đồ, dần dần được thêm vào rất nhiều dấu hiệu.

- Trước tiên đánh chiếm những thế lực nhỏ, còn những người mới kia phải bồi dưỡng.

- Tiếp theo sẽ đánh chiếm một căn cứ dễ thủ khó công, nơi này khẳng định không được, ngươi nhìn nơi này xem.

- Lại đi sâu hơn một chút, làm sơn tặc cũng không phải đơn giản như vậy, tạm thời trước đó cứ tránh bọn họ, từ nơi này, nơi này, còn có nơi này.

Giọng nói trong phòng vẫn thì thầm y như cũ, cho đến tận đêm khuya, Lý Dịch mới để bút xuống, Liễu nhị tiểu thư đi đến bên giường, chui vào đệm chăn mới lấy ra từ trong hành lý của hắn.

- Đi ngủ sớm một chút.

Lý Dịch theo thói quen gật đầu, sau một lát sững sờ mới ngạc nhiên phát hiện, nơi này, giống như đã không còn là Phong Châu.

Nàng bây giờ ngủ trên chăn đệm của hắn.

Lý Dịch đứng bên cạnh bàn, bắt đầu suy tư, vậy tối nay hắn sẽ ngủ ở chỗ nào?

Địa đồ trên mặt bàn vẫn còn trạng thái trải rộng, phía trên vẽ đầy dấu hiệu 0 hoặc là X, nhô ra là núi, một số đường cong hơi thô là bờ sông, một số đường tỉ mỉ là đường đi.

Lúc này, ngay trên một con đường núi đầy vũng bùn, một đội ngũ hơn trăm người gian nan di chuyển.

Soạt!

Nam tử trẻ tuổi giẫm một chân vào đầm lầy, sắc mặt lần nữa tối đen, cúi đầu liếc mắt nhìn dòng sông phía dưới đang chảy xiết, nhịn không được giận mắng một tiếng.

- Cơn mưa đáng chết, Lý Dịch đáng chết!


Bạn cần đăng nhập để bình luận