Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1045: Cung Nghênh Nương Nương!



Chương 1045: Cung Nghênh Nương Nương!
________________

VIE) Chương 1045: Cung Nghênh Nương Nương!



Lý Dịch nhìn ra lão Phương có chuyện gì đó.

Nếu không phải thế thì hắn sẽ không làm ra biểu hiện sống không còn gì luyến tiếc, đau đớn muốn chết, vạn niệm câu hỏi.

Cho dù hắn nhớ tới người mẹ quá cố còn chưa kịp hưởng phúc kia thì cũng sẽ không như vậy.

- Tiểu thư và Nhược Khanh tỷ tỷ đang ở trong phòng, Cô gia đi vào đi.

Tiểu Thúy tiếp tục loay hoay đùa nghịch lăng kính tán sắc của mình, kể từ khi việc của Túy Mặc và Nhược Khanh được định ra, Tiểu Thúy đã học theo Tiểu Hoàn, bắt đầu gọi Lý Dịch là cô gia.

Sau đó thì Tiểu Châu cũng học theo.

Lý Dịch đi về phía phòng của Túy Mặc, Tiểu Thúy đã lăn lộn ra được cầu vồng, nàng nhìn lão Phương, đắc ý nói:

- Phương đại thúc, người xem này, rất đẹp phải không? Ta còn biết dùng phương pháp khác để thay đổi cầu vồng đấy?

- Tỷ, Tiểu Thúy tỷ....

Lão Phương nhìn Tiểu Thúy, nghiêm túc nói.

- Ta gọi người là tỷ, ngươi có thể để cho ta nói hết không?

Tiểu Thúy buông lăng kính xuống, lắc đầu, có chút thẹn thùng nói:

- Phương đại thúc, ngươi quá khách sáo rồi, người ta nhỏ hơn người rất nhiều đó...

........

Túy Mặc và Nhược Khanh đều ở trong phòng.

Hai người ngồi ở mép giường, trên giường bày ra hai kiện áo cưới.

Túy Mặc rất hào phóng chỉ vào trên giường, nói:

- Nhược Khanh tỷ, ngươi tỷ cái nào thì cứ chọn trước đi.

Nhược Khanh nhìn Túy Mặc, nghi hoặc nói:

- Nhưng mà đây đều là do muội thêu....

Túy Mặc nhíu mày nói.

- Ta thêu thì sao nào, không phải ta đã nói từ trước rồi sao? Đồ của ta cũng là đồ của tỷ, hai chúng ta cần gì phải phân chia của ta của ngươi nữa?

Lý Dịch đứng sau lưng các nàng, hỏi:

- Vậy còn ta thì sao?

- Chàng?

Túy Mặc quay lại nhìn Lý Dịch, lườm hắn một cái, nói:

- Chàng không phải cái thứ gì cả.

Lý Dịch còn chưa phân biệt Túy Mặc đang khen hay mắng mình thì đã bị nàng ấy đẩy ra ngoài cửa, nói.

- Ta đang thương lượng một chuyện quan trọng với Nhược Khanh tỷ tỷ, đợi một lúc nữa thì chàng mới được đi vào....

Thấy cửa phòng đóng chặt, Lý Dịch lắc đầu, còn không phải thương lượng xem ai mặc kiện áo cưới nào sao? Cái đó thì có gì khác nhau, mặc vào thì sao chứ, đến lúc đó cũng phải cởi ra thôi....

Lý Dịch đi tới một bên, quyết định tạm thời nhìn Tiểu Thúy biến ma pháp.

Dùng lăng kính tán sắc để biến ra cầu vồng là việc cơ bản nhất, giống người chơi cao cấp như Tiểu Thúy thì đã sớm nắm giữ nhiều loại phương pháp biến ra cầu vồng. Chỉ cần thời tiết phù hợp, lúc đó dùng một cái bình phun tự chế, một chậu nước và một tấm gương... là đã có thể biến ra cầu vồng rồi.

Trong phòng, Túy Mặc nhìn Nhược Khanh nói.

- Tuy cái này không phải do tỷ tự tay thêu, nhưng mà hiện tại mới thêu đã không còn kịp rồi, may mà ta nghĩ chu đáo, tỷ chắp vá dùng tạm một chút đi, không cần so đo mấy cái này...

Nhược Khanh lắc đầu, nói.

- Ta không có so đo, muội biết đấy, ta mặc bộ y phục này không tốt lắm đâu.....

- Ai nha, ta biết rồi, tỷ là Thiên Hậu nương nương, không thể để cho bọn họ nhìn thấy Thiên Hậu nương nương mặc áo cưới gả người đúng không.....

Túy Mặc nhìn nàng, hỏi:

- Nhưng mà tỷ cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cơ hội nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của tỷ sao?

Nhược Khanh nghe vậy, sắc mặt dần đỏ lên, nàng nhỏ giọng nói:

- Trong lén lút thì cũng có thể mặc một chút....

- Trong lén lút thì không cần mặc đâu....

Túy Mặc ấn bả vai Nhược Khanh xuống, làm nàng ấy ngồi ở đầu giường, nói:

- Những chuyện này thì tỷ không cần lo lắng, đừng quan tâm cái Thiên Hậu nương nương gì đó, tỷ chỉ cần an tâm làm tân nương tử là

được rồi....

Dứt lời, Túy Mặc cởi giày vớ nhảy lên trên giường, nói:

- Đừng do dự nữa, người mặc thử một chút xem, đây cũng là lần đầu tiên ta mặc áo cưới đấy....

Nhược Khanh hết cách, chỉ có thể đồng ý.

Rất nhanh, ở trong phòng, trước một cái gương cao bằng một người, xuất hiện hai vị tân nương tử.

Hai người vốn có sắc đẹp thượng đẳng, bây giờ mặc vào áo cưới, càng tăng thêm mấy phần mị lực rung động lòng người.

Túy Mặc nhìn vào gương hồi lâu, sau đó mới hừ nhẹ một tiếng:

- Tiện nghi cho gia hoả kia...

Khi cả hai ngồi trở lại mép giường lần nữa, Túy Mặc giống như là nghĩ tới chuyện gì, bỗng nhiên quay sang nhìn Nhược Khanh.

- Sao vậy?

Nhược Khanh bị Túy Mặc nhìn chằm chằm có chút tâm loạn, quay sang hỏi một câu.

Túy Mặc ngẩn người, đột nhiên hỏi:

- Tuy chúng ta đồng thời gả qua, nhưng mà luôn phải có trước có sau, tỷ nói xem, trong hai chúng ta thì người nào trước người nào sau.

- Đương nhiên là muội trước rồi.

Vấn đề này căn bản không cần do dự, xác thực mà nói, Túy Mặc là người biết hắn trước, hai người cũng là ở bên nhau trước....

- Ta trước....

Trên khuôn mặt của Túy Mặc bỗng nhiên lộ ra một nụ cười ẩn ý, nàng nhìn Nhược Khanh, hỏi:

- Như vậy thì có phải Tiểu Nhược Khanh nên gọi ta là tỷ tỷ không?

Nhược Khanh ngẩng đầu nhìn Túy Mặc, rốt cuộc như đã hiểu rõ cái gì, khuôn mặt ngày càng đỏ.

- Ha ha!

Túy Mặc nhịn không được thoải mái cười to một tiếng, nàng ngã nhào tới đè Nhược Khanh ở trên giường,

- Ta gọi tỷ tỷ rồi mười mấy năm, hiện tại rốt cục có thể xoay người, Tiểu Nhược Khanh, mau gọi tỷ tỷ....

Khuôn mặt Nhược Khanh ửng đỏ, nghiến răng nói:

- Không gọi....

Túy Mặc hừ lạnh một tiếng:

- Không gọi sao? Không gọi thì đừng trách ta dùng gia pháp hầu hạ....

- Có ai cần ta hỗ trợ không?

Lý Dịch đứng ở cửa sổ hỏi một câu, nhìn hai người đang đùa giỡn lăn lộn ở trên giường.

Cho dù giúp đỡ Nhược Khanh phản kháng Túy Mặc hay giúp đỡ Túy Mặc trừng phạt Nhược Khanh, hắn đều hỗ trợ được hết.

Rầm!

Thấy cửa sổ đóng chặt lại, Lý Dịch lắc đầu, quay người đi trở về sân lần nữa.

Túy Mặc và Nhược Khanh cùng chơi không cần hắn, Như Ý và Minh Châu cùng chơi cũng không cần hắn, Như Nghi và Tiểu Hoàn đi ngâm bồn tắm cũng không dẫn hắn theo, hắn đã sa đọa đến mức ngồi ở chỗ này với lão Phương nhìn Tiểu Thúy biến ra cầu vồng.....

Thục Vương Phủ.

Bây giờ Thục Vương phủ đã không phải Thục Vương phủ nữa, chỉ có thể xưng là địa điểm cũ của Thục Vương phủ. Tại một chỗ rộng rãi bên trong đại điện, cửa điện đóng chặt, cửa sổ bị bịt kín từ bên ngoài, mấy trăm người chen chúc trong đại điện, ai nấy đều an tĩnh ngồi dưới đất, mặt không biểu tình.

- Hứa sứ giả, ngươi đừng uổng công vô ích nữa.

Có một người ngồi xếp bằng ở hàng đầu tiên mở mắt ra, nhìn người nam tử đứng ở trước mặt mình, nói.

- Ta cũng xin khuyên người một câu, việc của hai vị nương nương, tốt hơn hết là cả người và ta không nên nhúng tay, miễn cho đưa tới Thần Phạt, chết không có chỗ chôn....

Lão Phương dựa vào cây cột bĩu môi, cái Thần Phạt chó má gì ở đây chứ, có thể khiến người ta chết không có chỗ chôn..... gọi là thiên

phạt.

Hứa Chỉnh nhìn người ngồi dưới đất, nhàn nhạt nói.

- Phương hữu sứ làm phản, muốn gây bất lợi cho nương nương, các ngươi cũng có tội, tuy nương nương không nguyện ý trách tội các ngươi, nhưng nếu như các ngươi lại chấp mê bất ngộ thì cũng đừng trách ta không khách khí.

- Nhiều lời vô ích, việc của hai vị nương nương, chúng ta nhất quyết sẽ không tham dự.

Người kia nhàn nhạt nói một câu, lại nhắm mắt lần nữa.

Hứa Chỉnh nắm chặt tay thành quyền, rồi lại nhanh chóng buông ra.

Tuy tín đồ hai nước đều đã nhận định sự thật là thánh giáo có hai vị nương nương, tất cả tín đồ ở Cảnh Quốc đã bị hắn thu phục, nhưng những tín đồ ở Tề Quốc này, muốn để bọn họ so sánh hai vị nương nương xem ai có phân lượng hơn thì không phải một việc dễ dàng.

- Nương nương giá lâm!

Đúng lúc này, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một âm thanh.

Trong điện, sau một hồi yên tĩnh ngắn ngủi, tất cả mọi người đồng loạt đứng lên.

Một nữ tử trẻ tuổi xuất hiện trước cửa đại điện.

Phàm là tín đồ thành giáo thì đều biết Thiên Hậu nương nương có hai vị hóa thân ở nhân gian, cũng ghi nhớ kỹ bức hoạ của hai vị nương nương trong lòng, mà người đang đứng ngoài cửa, chính là một trong hai vị nương nương, là nương nương đại biểu cho nhân ái.

- Tham kiến nương nương!

Dưới sự dẫn dắt của tên đầu lĩnh, tất cả mọi người đều khom mình hành lễ với nữ tử đứng trước cửa.

- Không cần đa lễ.

Nữ tử nhẹ nhàng nói một câu.

- Tạ nương nương....

Khi bọn họ ngẩng đầu thì lại nhìn thấy sau lưng nương nương xuất hiện một vầng sáng bảy màu.

Không phải một, mà là rất nhiều vầng sáng, mười mấy vầng sáng, mấy chục vầng sáng.....

Thiên Hậu nương nương khoác cầu vồng bước tới, sau lưng là hàng vạn vầng sáng, đẹp đẽ tựa như thần tiên, cứ thế mà xuất hiện trước mặt bọn họ.

Trong điện, vẻ mặt toàn bộ tín đồ đều ngây dại.

Lão Phương giật mình đứng ngây ra đó, hắn nhếch miệng lên, đẩy Hửa Chính đứng kế bên, hỏi:

- Cái kia..... Vị nương nương khác của các ngươi sẽ phát sáng sao?

- Cung nghênh nương nương!

Hứa Chính không có trả lời lão Phương, mà quỳ gối xuống, cả người nằm rạp trên mặt đất, cao giọng hô to.

- Cung nghênh nương nương!

Tất cả tín đồ trong điện đồng thời quỳ rạp xuống đất.

Đây là lễ tiết tối cao của thánh giáo.

Vừa rồi bọn họ nhìn thấy chỉ là hóa thân nhân ái của Thiên Hậu nương nương, hiện tại bọn họ mới cũng nghênh Thiên Hậu nương nương thật sự.

Mà sở dĩ bọn họ có thể phân biệt ra được người trước mắt đến cùng là nương nương hay hoá thân của nương nương, tất cả vì hóa thân của nương nương sẽ không phát sáng càng sẽ không phát ra ánh sáng đủ mọi màu sắc như vậy.

Thiên Hậu nương nương đã đích thân tới đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận