Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 625: Mang Thứ Tốt Gì Đến Cho Trẫm?



Chương 625: Mang Thứ Tốt Gì Đến Cho Trẫm?

----------------------

- Hai thành?

Sắc mặt Vương Vĩnh biến hóa, suy nghĩ hồi lâu, nói:

- Lý huynh, thật sự rất có lỗi, việc này Vương mỗ không thể làm chủ, cần phải trở về xin chỉ thị gia phụ.

- Không vội.

Lý Dịch khoát tay nói.

- Việc này rất quan trọng, ta phải đi ngay!

Vương Vĩnh đứng lên, đi được hai bước rồi trở lại, chỉ cái hộp trên bàn hỏi:

- Vương mỗ có thể xem hết những thứ này không?

- Vương huynh tùy ý.

Vương Vĩnh gật đầu một cái, trên mặt lộ ra vẻ kích động, lại mở một cái hộp ra, trên mặt lập tức tỏa sáng.

Tiếp theo là cái thứ hai, cái thứ ba...

Sau một lát, hắn quay đầu lại, chỉ cái đống hộp kia hỏi Lý Dịch:

- Những chiếc đũa lưu ly, cốc lưu ly, trang sức lưu ly này...

Lý Dịch gật đầu:

- Hoàn toàn đào lên từ trong mỏ.

- Cái này cũng vậy?

Vương Vĩnh chỉ vào hộp gấm cuối cùng, bên trong đặt một pho tượng nữ tử cao chừng hai thước, sinh động có thần, giống như đúc.

- Cái này cũng thế.

Lý Dịch lần nữa gật đầu:

- Kỳ quái ghê, sao trong mỏ lưu ly cái gì cũng có vậy...

.....

- Vương mỗ cáo từ!

Vương Vĩnh phấn chấn, ôm quyền với Lý Dịch rồi không nói thêm gì nữa, vội vàng rời đi.

Lý Dịch đứng lên khỏi ghế, nhìn đống thủy tinh vỡ dưới đất, hóe miệng giật một cái, trên mặt hiện ra vẻ nhức nhối cực độ.

- Một vạn lượng lận đấy...

Xúc động xúc động...

- Lão Phương, mau mau lấy mấy mảnh vỡ này về, đun lên rồi còn có thể tái sử dụng...

Nghe thấy tiếng lão Phương sải chân bước vào cửa phòng, chỉ chốc lát trong phòng truyền đến một tiếng hét thảm.

- Tên trời đánh nào làm thế này, có phải họ Vương kia không, ta biết ngay hắn không phải thứ tốt gì, bây giờ chặn hắn lại đền bạc, cô gia...Cô gia, người đừng cản ta...

- Thôi bỏ đi, không phải chỉ là một hòn bi thôi sao, nát thì nát, người ta là khách, như vậy không tốt, có vẻ chúng ta hẹp hòi quá...

- Trị giá rất nhiều bạc đó!

- Bỏ đi, bạc thứ hai, hữu nghị thứ nhất...

-...

- Lần sau đừng để ta nhìn thấy hắn nữa!

Lão Phương dùng áo ngoài bọc miếng thủy tinh, hùng hùng hổ hổ ra khỏi nhà, trong phòng, Lý Dịch lắc đầu, giận dữ nói:

- Cái tên Vương Vĩnh này, sao có thể không cẩn thận vậy chứ...

Hắn ra ngoài phòng, hô một tiếng với một hướng khác:

- Tiểu Hoàn!

- Ai!

Chỉ chốc lát sau, tiểu nha hoàn vội vàng chạy ra.

- Bảo bọn hắn chuẩn bị xe.

Lý Dịch nói xong, lại về phòng, ôm hộp gấm lớn nhất vào hậu đường.

......

......

- Phụ thân, chúng ta không thể tham gia vào vụ làm ăn này được!

Tại một đại trạch nào đó trong kinh đô, một người trẻ tuổi nhìn nam tử trung niên mặc một bộ nho bào, vội vàng nói:

- Nếu như vậy thì đến khi sau này đồ lưu ly trở nên phổ biến, Vương gia chúng ta sẽ trở thành kẻ địch của tất cả quyền quý trong kinh đô mất.

Nam tử trung niên thì không trả lời ngay, mà nhìn thanh niên hơi lớn tuổi một chút bên cạnh, hỏi:

- Vĩnh nhi, việc này con thấy thế nào?

- Hồi phụ thân, việc này, con có cái nhìn khác.

Vương Vĩnh suy nghĩ một chút, nói:

- Trên đường trở về, hài nhi vẫn luôn nghĩ về chuyện này, bệ hạ vừa mới thanh tra sổ sách của chúng quan viên kinh đô, kẻ nào tham ô đều đã sớm hiến bạc bẩn cho quốc khố, mưa gió qua đi, sợ là trên triều đình không có bao nhiêu người có lá gan mua các lưu ly phẩm này.

- Chỉ có điều, những đại tộc và quyền quý kì ắt sẽ không bỏ qua cơ hội thế này.

Vương Vĩnh tiếp tục nói:

- Các thế gia môn phiệt lục đục nhau, vốn đã như nước với lửa, chúng ta chỉ cần nói cho số ít mấy nhà và những gia tộc phụ thuộc Vương gia, cho dù đắc tội những người còn lại thì có sợ gì?

- Vương gia chúng ta gần như không bỏ vốn gì mà có thể tự dưng đạt được hai thành lợi nhuận, huống chi, triều đình cũng sẽ tham dự vào chuyện này, một mặt có thể cột chắc vào Lý Bá Tước, một mặt coi như làm việc cho triều đình, lợi nhiều hơn hại, bởi vậy, hài nhi cho rằng có thể tham dự vào!

- Khà khà...

Nam tử trung niên mặc nho bào cười một tiếng, vỗ bả vai của người trẻ tuổi mới lên tiếng, nói:

- Còn nhớ là con cháu Vương gia, cần phải ghi khắc nội dung quan trọng đầu tiên là gì không?

- Kiếm tiền!

Người trẻ tuổi lập tức gật đầu.

- Nhớ kỹ, chỉ cần Vương gia ta không tạo phản, trong Cảnh quốc, mãi mãi đều có nơi sống yên ổn...

Nam tử trung niên gật đầu, chuyển giọng, lại nói:

- Huống hồ, vị Lý Bá Tước kia, chắc chắn phải giao hảo.

- Vĩnh nhi, giao chuyện này cho con đi làm!

- Hài nhi hiểu rõ!

Sắc mặt Vương Vĩnh nghiêm nghị nói.

.....

.....

- Được rồi, các ngươi không cần chờ ở đây, tự đi làm việc của mình đi, hai canh giờ sau đến đây chờ ta là được.

Lý Dịch ôm một cái hộp gấm thật dài, xuống xe ngựa, khoát tay với mấy người xung quanh xe ngựa, quay người đi đến cửa cung.

Lý Dịch chạm mặt lão Thường đi tới cửa cung phía đối diện, Thường Đức nhìn thấy hắn, qua một lát kinh ngạc thì nói:

- Bệ hạ muốn gặp ngươi.

- Có thể chờ chút không?

Lý Dịch tỏ ý chỉ cái hộp trong tay, nói:

- Ta đưa vật này đến cho công chúa.

Thường Đức lắc đầu, nói:

- Đi gặp bệ hạ trước đi, gặp bệ hạ xong rồi gặp công chúa cũng không muộn.

- Đi thôi đi thôi...

Lý Dịch phất tay, vừa hay cũng có một chuyện muốn thương lượng với lão hoàng đế, gặp ai trước gặp ai sau không khác gì nhau.

Trong ngự hoa viên, Cảnh Đế nhìn bàn tay rút về từ cổ tay hắn của Đàn Ấn đại sư, hỏi:

- Thế nào?

Đàn Ấn đại sư trầm ngâm một lát, nói:

- Sau này bệ hạ vẫn nên cố gắng tránh bớt vất vả, nếu không, long thể không thể lạc quan...

Cảnh đế im lặng, nói:

- Ba năm, trẫm chỉ cần ba năm, chẳng lẽ y thuật của đại sư cũng không thể làm được sao?

- A di đà phật, y thuật cao thế nào đi nữa, vẫn là phàm phu tục tử chi thân mà thôi, vô lực nghịch chuyển...

Đàn Ấn đại sư đọc một cậu phật hiệu, nói:

- Có bỏ mới có được, nếu bệ hạ có thể buông xuống, có lẽ sẽ được thêm ba năm.

- Nếu trẫm buông xuống thì cần ba năm này để làm gì?

Cảnh đế cười cười, nói:

- Vất vả đại sư.

- Bần tăng cáo lui.

Đàn Ấn đại sư đứng lên khỏi ghế đá, thối lui đến dưới thạch đình, quay người rời đi.

Cảnh đế ánh mắt hơi thất thần nhìn về phương xa, trên mặt lộ ra vẻ suy sụp.

......

Hai người đi trên đường, một đường im lặng, vào một thời khắc nào đó, Thường Đức bỗng nhiên tò mò hỏi:

- Vì sao hôm nay Lý Bá Tước không hỏi lão phu, rốt cuộc bệ hạ triệu ngươi có chuyện gì?

- Ta hỏi ngươi ngươi sẽ nói sao?

Lý Dịch phiết hắn một cái, bệnh thần kinh còn có mặt mũi hỏi mình, lần nào cũng rõ biết chuyện mà toàn giả ngu, bay giờ giả vờ đến nghiện rồi đúng không?

Lúc quay đầu, hắn hơi ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng người, Lý Dịch đi qua, nói:

- Đàn Ấn đại sư, thật đúng lúc, không ngờ có thể gặp được ngài ở đây.

Giữa trưa ôm đi tượng Quan Âm lưu ly, buổi chiều liền đưa bạc xuống, mặc dù bị Liễu nhị tiểu thư hố một nửa bạc dùng để chiêu binh mãi mã tại chỗ, nhưng nó không ảnh hưởng sự hảo cảm của Lý Dịch dành cho hòa thượng tăng vùn vụt.

- A di đà phật, lão nạp và tiểu Lý thí chủ có duyên.

Dù là lúc nào, trên mặt lão hòa thượng Đàn Ấn đều nở nụ cười thản nhiên. Dứt lời, lão lại nhìn Lý Dịch, hỏi:

- Không biết lệnh...

Thấy dường như lão hòa thượng Đàn Ấn muốn hỏi gì đó, Lý Dịch khoát tay nói:

- Đại sư yên tâm, nếu còn các tượng Phật tượng Quan Âm khác, ta sẽ tìm các ngài, không bán cho Pháp Hoa Tự.

Lý Dịch quyết định không hố hòa thượng, đến lúc đó còn dư thủy tinh thì đưa một bộ Thập Bát La Hán lớn chừng bàn tay cho họ, đều là bằng hữu cũ, phải để họ thấy được giá trị vượt trội của vật được mua bằng tám ngàn lượng ấy.

- Không phải lão nạp nói việc này.

Đàn Ấn đại sư lắc đầu nói.

- Vậy vừa rồi đại sư muốn nói...

Lý Dịch hơi nghi ngờ nhìn lão.

Đàn Ấn đại sư ngẫm lại, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói:

- Tiểu Lý thí chủ vẫn mau đi qua, chớ để bệ hạ chờ sốt ruột, lão nạp cáo từ.

Nói xong, trực tiếp đi đến phía trước.

- Hòa thượng này, kỳ quái.

Lý Dịch lắc đầu, hơi khó hiểu than thở.

- Hòa thượng mà, đương nhiên kỳ quái.

Một giọng nói xa lạ truyền đến từ bên cạnh, Lý Dịch xoay người, nhìn thấy một vị đạo sĩ áo xanh đạo đi tới từ phía sau, vừa cười vừa nói:

- Gặp qua Lý Bá Tước, Thường tổng quản.

- Họ Viên, ngươi tới làm gì?

Thường Đức nhíu mày, hơi bất mãn nói.

Vừa rồi hắn không thể hiện ra vẻ mặt này với lão hòa thượng Đàn Ấn, chứng tỏ so với hòa thượng, lão Thường rõ ràng không thích đạo sĩ hơn.

Lý Dịch đã thấy ngôi đình phía trước, không để ý đến hai người, tiến lên phía trước, đưa cái hộp trong tay cho thị vệ dưới đình cầm, cũng dặn dò hắn cẩn thận một chút, còn chưa đi lên đã nghe thấy tiếng Cảnh đế truyền tới.

- Đừng giấu giếm, lần này mang thứ tốt gì cho trẫm, trực tiếp mang lên đi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận