Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 867: Túy Mặc Ca Ca


Chương 867: Túy Mặc Ca Ca





----------------------

- Muội đây là…

Hẻm Dương Liễu, trước cửa tiểu viện, Lý Dịch nhìn mỹ nam tử đi ra từ trong nội viện, giật mình đứng yên tại chỗ.

Mỹ nam tử này nhìn tướng mạo tuy có một chút âm nhu nhưng lại không mất khí khái hào hùng, nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề là buổi sáng gặp nàng, nàng còn không trang điểm thế này, Lý Dịch kinh ngạc nhìn nàng, hỏi.

- Đang rất tốt, trang điểm như thế này làm gì?

- Như vậy thì không dễ dàng bị người nhìn ra.

Lạc Thủy Thần Nữ giống như rất tự tin đối với việc mình hoá trang thành nam, có chút đắc ý nho nhỏ nói.

Lý Dịch biết nàng đang suy nghĩ cho mình, lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

- Đi thôi.

Nàng kéo cánh tay Lý Dịch, đi về phía ngoài hẻm.

- Đợi một chút.

Lý Dịch quay lại nhìn nàng, dò xét từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng tại một vị trí nào đó, kinh ngạc nói.

- Ngực đâu?

Nàng nhất thời đỏ bừng mặt.

- Vô sỉ .

- Không thể nào, sao bỗng nhiên lại không thấy, chẳng lẽ trước kia đều là ảo giác?

Hắn buồn bực nói một câu, cánh tay bị véo nhẹ một cái, sau đó là giọng nói của nàng xấu hổ tới cực điểm vang lên

- Quấn, quấn lên…

Phía ngoài hẻm, trên đường phố, lão giả dơ bẩn nhìn lão Phương, kinh ngạc hỏi.

- Món đồ kia, có thể nhìn thấy trên mặt trăng?

- Có thể…

Lão Phương nhìn hắn, có chút tiếc nuối nói.

- Hôm qua ta vốn muốn gọi ngươi để ngươi cũng mở mang tầm mắt, đáng tiếc không tìm được ngươi…

Nhìn thấy trong ngõ hẻm có bóng người đi ra, hắn lập tức nhảy xuống xe ngựa, phát hiện cô gia và một công tử xinh đẹp nắm tay nhau từ đi ra bên trong, ngây ngốc đứng tại chỗ, sau một khắc nghiêng đầu sang chỗ khác, một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh lão giả dơ bẩn.

- Ngày hôm nay mặt trăng thật vừa lớn vừa tròn, có điều cô gia nói trên mặt trăng không có Hằng Nga, đáng tiếc, khi còn bé ta còn muốn khi lớn lên thì cưới nàng nữa.

Xe ngựa đứng trước cửa Phù Dung viên, khi từ trên xe bước xuống, trên mặt công tử xinh đẹp vẫn có một tia ửng đỏ, đi theo cách sau lưng Lý Dịch hai bước, làm sao cũng không chịu tới gần.

Lý Dịch thụt lùi hai bước, nói.

- Bình thường một chút là được, yên tâm, không có người nào để ý đâu.

Hiện tại Lão Phương không hứng thú đối với việc xem náo nhiệt, lão giả dơ bẩn cũng giống như vậy, sau khi đưa bọn hắn đi vào, hai người cùng rời đi.

Đi vào, tùy ý an bài một thân phận ở Viện Toán Học cho Túy Mặc, giữ cửa một câu cũng không hỏi nhiều.

Lần ngắm sao hôm nay khác với yến hội tầm thường, có quyền quý Kinh Đô, có quan ở kinh thành, cũng có quan viên địa phương, tông thất của triều đình cũng tới không ít, Viện Toán Học và Học Viện Nữ Tử cũng có dự lưu vị trí, sau khi đi vào, có người dẫn bọn hắn đến vị trí chỉ định.

Vị trí của Viện Toán Học tương đối gần phía trước, hắn đã sớm bắt chuyện với Lý Hiên, vị trí của Túy Mặc thì ngay ở bên cạnh, phía sau hai người chính là mấy tiên sinh của học viện.

- Lý đại nhân…

Sau khi chào hỏi với mấy vị tiên sinh, hai người trực tiếp ngồi xuống, yến hội còn có một đoạn thời gian nữa mới bắt đầu, Lý Dịch hơi nhích qua bên cạnh, nhỏ giọng nói chuyện.

Vô ý ngẩng đầu, phát hiện phía đối diện có một ánh mắt nhìn sang.

Kinh Triệu Duẫn và Tằng Sĩ Xuân trừng to mắt nhìn đối diện, vô ý thức muốn đứng lên, thân thể thẳng lên một nửa, mới nhớ tới cái gì, lại ngồi trở lại.

Bên cạnh một người nghi hoặc hỏi.

- Tằng đại nhân, có chuyện gì vậy?

Tằng Sĩ Xuân lắc đầu.

- Không có việc gì, lớn tuổi, ngồi lâu một chút, eo hơi mỏi nên đứng lên hoạt động một chút, giờ đỡ nhiều rồi.

Người kia cười nói.

- Tằng đại nhân chính trực trung niên, là trụ cột vững vàng của vương triều ta, sao lại nói những lời này.

Lý Dịch đương nhiên cũng nhìn thấy Tằng Sĩ Xuân, giơ ly rượu lên ý chào một cái, sau khi Tằng Túy Mặc ngẩng đầu nhìn phía đối diện, trong nháy mắt đỏ mặt.

- Bệ hạ giá đáo!

Giọng nói lanh lảnh của thái giám truyền đến, mọi người trong điện nhao nhao đứng dậy, khom người, ngày hôm nay khí sắc của lão hoàng đế cũng không tệ lắm, bên người có hoàng hậu cùng đi, sau lưng thì là tôn thất Hoàng tộc, Lý Dịch nhìn thấy ở bên trong có Lý Hiên, còn có vị Ninh Vương đã khá lâu chưa từng gặp qua.

Loli ngạo kiều cũng ở bên trong, nắm tay nhỏ của Vĩnh Ninh, đầu liên tục nhìn bốn phía, không an phận nhìn quanh, lúc nhìn thấy Lý Dịch, cao hứng nháy mắt mấy cái với hắn.

Yến hội Hoàng Đế tổ chức chỉ là một loại biểu tượng ân đức, để có thể ăn no đồng thời ăn ngon, hiển nhiên là chuyện không thể.

Hai bên đại điện là quần thần, ở giữa có cung nữ nhanh nhẹn nhảy múa, nhắc tới các loại lễ nhạc, vẫn là triều đình đáng xem nhất, những cung nữ kia cũng được tuyển ra từ trong ngàn vạn người, dáng người thon thả, tư thái rất đẹp, chiều cao cũng rất tốt, tướng mạo tự nhiên cũng không cần nói.

Nhìn động tác vũ đạo của các nàng, khắp nơi lộ ra các loại mỹ cảm cổ điển, nhìn một chút cũng có một loại cảm giác cực kỳ hưởng thụ, chỉ là nhìn lâu thì eo có hơi đau một chút.

- Huynh nhìn nơi nào đó…

- Nhìn Tằng đại nhân đối diện, nãy giờ hắn đang nhìn chúng ta đây.

Lý Dịch xoa xoa vị trí mới vừa rồi bị nàng véo, oan uổng nói.

- Nói bậy…

Nàng liếc Lý Dịch một cái, sau đó mới một lần nữa đưa tay để lên, nhưng mà lần này lại không phải vặn, mà nhẹ nhàng xoa lấy, nhỏ giọng hỏi.

- Đau không?

- Cũng không đau.

Lý Dịch lắc đầu.

- Nhưng mà ta mới vừa nói, đều là thật, Tằng đại nhân thật đang nhìn chúng ta, không tin muội nhìn đi.

Tằng Túy Mặc ngẩng đầu nhìn sang, khi hai đạo ánh mắt chạm nhau, lập tức đỏ mặt rút tay về, cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Màn kịch hôm nay rất quan trọng, tự nhiên không phải bữa cơm này, mà chính là Hội Ngắm Sao của Lý Hiên.

Chỉ chốc lát sau, đã có thái giám đứng ra tuyên chỉ, Viện Khoa Học vì quân phân ưu, nghiên cứu ra Thần vật, trên có thể nhìn đầy trời sao, sửa đổi lịch pháp, dưới có thể thay thế thám mã, trước trận xem địch, sau khi tuyên bố một danh sách ban thưởng cho Viện Khoa Học thì dẫn mọi người đi đến ngoài điện, nhìn qua chân dung Mặt Trăng và Huỳnh Hoặc.

Lão hoàng đế dẫn đầu đi ra ngoài điện, quần thần tự nhiên đi theo, Lý Dịch vừa mới đứng lên, sau lưng đã có một giọng nói truyền tới.

- Tiên sinh, tiên sinh, chờ một chút....

Loli ngạo kiều lôi kéo tay Vĩnh Ninh từ phía sau chạy tới, nhìn Lý Dịch, lại nhìn Lạc Thủy Thần Nữ nữ giả nam trang, trong mắt to hiện ra vẻ nghi hoặc.

- Túy Mặc tỷ tỷ.

Vĩnh Ninh có một đoạn thời gian đặc biệt quấn nàng, liếc mắt một chút thì đã nhận ra nàng, đã rất lâu chưa gặp qua vị tỷ tỷ hát cho nàng nghe này, cao hứng chạy tới.

Trên mặt Tằng Túy Mặc hiện ra vẻ xấu hổ, có chút không biết làm sao, vốn cho rằng hóa trang thành nam sẽ không bị người nhận ra, lại không nghĩ rằng, ngay cả một tiểu cô nương sáu bảy tuổi đều không thể gạt được.

Loli ngạo kiều kinh ngạc một cái chớp mắt, sau đó chạy tới, đong đưa cánh tay nàng.

- Hì hì, thì ra là Túy Mặc tỷ tỷ, chơi thật vui, lần sau cũng dạy ta đóng vai nam nhân có được không?

- Hiện tại là Túy Mặc ca ca.

Lý Dịch đi qua, nói.

- Tốt, chuyện này một hồi lại nói, trước tiên ra bên ngoài xem náo nhiệt đã.

- Thật không nghĩ tới, Huỳnh Hoặc lại có thể nhìn rõ ràng như vậy.

- Đúng vậy, thì ra Huỳnh Hoặc, cũng giống như mặt trăng, đều có hình cầu.

- Trần đại nhân, nhường một chút, nhường một chút, tới ta nhìn.

- Từ đại nhân, vừa rồi ngươi không phải đã nhìn qua à, không nên lãng phí thời gian của mọi người.

Ngoài điện, vô số người vây quanh một vật thể dạng ống ly kỳ cổ quái, chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ.

Hội Xem Sao từ ba ngày trước đó bắt đầu tăng nhiệt, đến bây giờ, đã sớm gây ra cảm giác hiếu kỳ trong lòng mọi người, người đã đi lên xem một lần, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, bị mọi người vây tại một chỗ, tranh nhau hỏi thăm, không có nhìn qua, như có kiến bò trong tâm, hận không thể lập tức tiến lên

- Huỳnh Hoặc.

Thôi Thanh Trạch nhìn qua một màn này, sắc mặt hơi trầm xuống, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không ổn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận