Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 967: Chương 967





________________

Vụ án Tín vương phủ bị đốt, mỗi chuyện lộ ra đều khiến nha môn kinh đô và quan tuần thành phụ trách trị an phải mười hai phần cẩn

thận.

May mà trong mấy ngày tiếp theo, mọi chuyện đều bình ổn như lúc ban đầu, không tiếp tục xảy ra chuyện ác tính như vậy nữa.

Cơm tất niên năm nay của Lý gia không thể nghi ngờ là náo nhiệt hơn so với năm trước, tuy thiếu Lâm Uyển Như nhưng lại nhiều thêm Túy Mặc và Nhược Khanh.

Lâm Uyển Như vẫn thường xuyên gửi thư về, phần lớn đều nói về việc làm ăn. Bây giờ, Lâm gia ở Tề quốc buôn bán nước chảy mây trôi, không chỉ có một hàng châu báu mà các chuỗi cửa hàng mọc lên như nấm.

Đương nhiên, sinh kế hiện tại của Lâm gia cũng là sinh kế của Lý gia, hai nhà đôi bên cùng có lợi, quan hệ cộng sinh.

Hai nữ nhân vừa chuyển tới mấy ngày nay còn có chút xa lạ đối với nơi này nhưng thời gian vài ngày cũng đủ để bọn họ quen thuộc mọi chuyện.

Sau khi Tiểu Thúy và Tiểu Châu hoà đồng với nha hoàn trong Lý phủ, Tiểu Hoàn cũng có thêm hai người bạn để chơi. Ngày bình thường nhóm nha hoàn Lý gia đều coi nàng như một nửa chủ nhân mà đối đãi, nói chuyện hay làm việc đều không dám làm càn quá mức, dần dần, nàng cũng không thể chơi đùa với mọi người.

Tình bạn giữa nữ nhân luôn cần tính cách hợp nhau. Tính tình Tiểu Thúy hoạt bát vui vẻ, rất dễ dàng làm cho người khác tiếp nhận, chỉ vẻn vẹn nửa ngày đã khiến cảnh giác và kháng cự giữa ba người biến mất không thấy tăm hơi.

Ngày đầu tiên của Cảnh Hoà năm thứ năm, Triều Hội mọi người chờ mong đã lâu cuối cùng cũng diễn ra.

Lý Dịch dậy rất sớm. Đây là một trong những lần hiếm hoi hắn thức sớm vào triều, bởi vì ngày hôm nay có một việc lớn sắp xảy ra. Có một số việc, đối với quần thần, đối với dân chúng, đối với Cảnh Quốc... là chuyện nghiêng trời lệch đất...

Sắc trời còn chưa rõ, trừ một số người làm có việc phải thức sớm, đại đa số người trong phủ đều chưa rời giường.

Như Nghi giúp hắn làm phẳng triều phục, Nhược Khanh mang một bát cháo tiến đến, nói khẽ.

- Ăn chén cháo rồi đi. Triều Hội diễn ra suốt mấy canh giờ liền, sợ rằng cuối buổi chiều mới có thể trở về, huynh sẽ đói.

Như Nghi đi tới, bất đắc dĩ nói.

- Nhược Khanh cô nương là khách mà lại làm phiền cô tự mình vào bếp, thật sự vô ý quá...

Nhược Khanh cười cười, không thèm để ý chút nào, nói.

- Không sao, ta đã quen dậy sớm. Trước đó ta cũng đã làm tốt điểm tâm cho mấy người Túy Mặc, còn ở trong nhà bếp, đợi các nàng tỉnh lại cho người mang tới."

Lý Dịch uống từng ngụm lớn trong chén cháo kia, một hột gạo cũng không để thừa. Nhược Khanh theo thói quen lấy khăn tay ra muốn giúp hắn lau cháo còn dính trên khoé miệng, vừa mới giơ Cổ tay lên lại chậm rãi thu hồi, cầm lấy cái bát, cười cười quay người bước ra

ngoài.

Như Nghi đi tới, giúp hắn lau sạch khóe miệng, dường như vô ý nói.

- Nhược Khanh cô nương thông minh hiền lành, cũng là một cô nương rất tốt.

- Nhược Khanh có nhiều chỗ rất giống nương tử, giống nhất là hiền lành.

Lý Dịch gật đầu, nhìn nhìn sắc trời, nói.

- Thời gian không còn sớm.

Hắn đưa tay ôm Như Nghi vào lòng, bờ môi nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, lúc quay người còn phất tay.

- Thời gian còn sớm, nương tử ngủ thêm một lát đi, ta đi đây.

Trong các năm Cảnh Hòa, chỉ có mùa đông năm nay không có tuyết rơi, nhưng chắc chắn lạnh hơn những mùa đông trước rất nhiều.

Khi sắc trời bắt đầu hơi sáng, toàn bộ văn võ bá quan đã lần lượt chạy tới trước cửa cung để chuẩn bị tham gia Triều Hội năm nay.

Bình thường vào triều, đám quan chức đều được yêu cầu dung mạo đoan chính, bên trong triều phục không được mặc đồ quá dày, nếu không sẽ bị ngự sử bắt, tuy không có khả năng mất chức nhưng mặt mũi coi như ném hết.

Gió thổi thấu xương, đối với những quan viên chỉ mặc một bộ triều phục đơn bạc mà nói, chắc chắn là một loại dày vò vô cùng thống

khổ.

Sau đó, trước cửa cung, quan lại đưa hai tay ôm vai dậm chân nhiều vô số kể. Ngự sử xem như không thấy đối với việc này, dù sao nếu tỉ mỉ bắt bẻ, nước mũi sắp kết bằng của bọn họ cũng bị tính là không chăm chút dung mạo.

Đương nhiên cũng có người không lạnh. Khi Lý Dịch đi tới, liếc mắt thấy các lão tướng ai cũng ăn mặc như gấu chó lẫn trong đám người.

Quan viên triều đình đều có ưu đãi đối với người già lớn tuổi, ví dụ như Tần tướng và Trầm tướng không cần đứng chờ ở chỗ này, chỉ cần đợi đến khi nhóm triều thần đều tiến vào đại điện rồi đi qua cũng được. Hoặc như các lão tướng đang đứng ở đây có thể không quá chú trọng dáng vẻ như người khác, không phải bởi vì được bệ hạ khai ân, mà do ngự sử không dám quản.

- Tiểu tử, sao hôm nay tới sớm vậy? Hơn nửa năm không gặp người lên triều, lão phu còn tưởng rằng ngày hôm nay ngươi cũng không

đến!

Lần này, Tiết lão tướng quân không còn Lý Dịch đối với nhiệt tình như trước. Hắn phần nào có thể khẳng định, những lão tướng này nhất định là một trong những người biết lão hoàng đế định lựa chọn ai sớm nhất. Từ lâu như vậy đến nay, hắn và Minh Châu đều bị kỹ thuật diễn tinh xảo của bọn họ lừa bịp...

Tiết lão tướng quân vỗ vỗ bả vai hắn, thở dài.

- Ai, tiểu tử, ngươi không thể trách chúng ta. Nếu các ngươi biết chuyện kia sớm thì sẽ không có chỗ tốt.

Lý Dịch lắc đầu, không xoắn xuýt vấn đề này nữa. Việc đã đến nước này, So đo chuyện lúc trước cũng không còn ý nghĩa. Chí ít, người kia là Lý Hiên, không phải Tề Vương hay Tín Vương...

Nói Tề Vương Tề Vương đến. Hôm nay, tinh thần Tề Vương trông có vẻ đặc biệt tốt, thần thái sáng láng, chỉ mặc một bộ mãng phục mỏng, ngẩng đầu bước đi, bước đi vượt gió, như hoàn toàn không sợ khí trời lạnh giá.

- Người trẻ tuổi, thể tốt cũng thật cứng rắn.

Tiết lão tướng quân lắc đầu, nói.

- Không giống những lão gia hỏa chúng ta, nếu như mặc ít như thế trong loại thời tiết này, khi trở về sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Mã lão tướng quân liếc nhìn hắn một cái, nói.

- Ngươi bây giờ không cứng nổi, cũng bởi vì lúc tuổi trẻ giống như hắn.

Tiết lão tướng quân giận dữ.

- Mã lão thất phu, người nói ai không cứng nổi!

Mã lão tướng quân khinh thường nói.

- Ngươi thử cứng một cái cho ta xem nào.

- Nếu không số một lần đi!

- Ta sợ ngươi chắc?!

Có thể ngang nhiên mắng nhau trước mặt quần thần, sợ cũng chỉ có hai vị này trong toàn triều văn võ bá quan.

Đa số quan viên cũng không quan tâm việc hai vị trướng So xem ai cứng hơn ai, bọn họ đang đặt chú ý lên người Tề vương.

- Tề Vương điện hạ!

- Tham kiến điện hạ!

- Điện hạ, mời.

Tề Vương đến dẫn phát một trận rối loạn ngắn ngủi trước cửa cung, ngự sử duy trì trật tự liếc nhau, nhao nhao này bày tỏ không thấy gì đối với tình trạng.

Trước khác nay khác, qua ngày hôm nay, vị Tế Vương điện hạ này có khả năng sẽ trở thành thái tử dưới một người trên vạn người, lựa chọn đắc tội hắn vào lúc này không phải hành động sáng suốt.

Tề Vương mặt mày hớn hở, rất hài lòng đối với bầu không khí khi mình đến, hắn ưa thích loại cảm giác được người chạy theo lấy lòng. Bây giờ đại cục đã định, viên đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống.

Nhưng đối với những quan viên nhỏ bé không đáng nhớ tên, hắn tất nhiên không thèm để ý, trực tiếp đi lên phía trước.

Phía trước mới là nơi tụ tập của tam tỉnh lục bộ - những trọng thần triều đình.

- Nghiêm Thượng Thư.

- Tề Vương điện hạ.

Tề Vương chắp tay một cái hướng về phía Binh Bộ Thượng Thư Nghiêm Bỉnh, Nghiêm Bỉnh chắp tay hồi lễ, sau đó quay người nhìn sang Hộ Bộ Thượng Thư bên cạnh, cười nói.

- Lần trước, Tần đại nhân có nhắc đến quán trà cũng không tệ lắm kia là ở nơi nào?"

Tần Hoán cười cười, nói.

- Ngay bên trong hẻm Dương Liễu. Nếu Nghiêm đại nhân muốn đi, không bằng hôm nay sau khi hạ triều chúng ta cùng đi.

- Như thế rất tốt!

Nhìn hai vị Thượng Thư trò chuyện thật vui vẻ, Tề Vương mới mở miệng đã khép lại, trên mặt nhanh chóng xuất hiện vẻ không hài lòng.

Nhưng cũng rất nhanh sau đó, trên mặt hắn lại lần nữa hiện ra nụ cười, quay người nhìn về phía mấy người khác.

Không đợi hắn mở miệng, trong đám người lập tức truyền đến âm thanh nói chuyện với nhau.

- A... Trường đại nhân, trên người ngài làm sao thơm như vậy? Có phải trộm dùng nước hoa của phu nhân hay không?"

- Ngài cũng ngửi được sao?

- Ngày hôm nay, tinh thần Ngụy đại nhân trông thật tốt nha!

- Đúng không, chẳng lẽ vật kia thật sự có hiệu quả?

- Thứ gì?

- Tề đại nhân còn không biết, mấy ngày trước Như Ý Phường mới đẩy ra sản phẩm mới tên Như Ý Lộ, đặc biệt là nếu nam tử dùng thì có thể nâng cao tinh thần, điều chỉnh tâm tình, giải toả áp lực, thể hiện phẩm chất thường ngày, đề cao mị lực bản thân.

- Đúng không? Còn có đồ tốt bực này? Bản quan cũng muốn thử xem.

Tề Vương phát hiện mình lại bị xem nhẹ, chúng quan viên mới vừa rồi còn yên tĩnh đứng tại chỗ chờ đợi bỗng nhiên trò chuyện nhiệt liệt, hắn căn bản không có biện pháp xen vào.

Khuôn mặt hắn âm trầm, đi về phía vị trí của mình.

- Tề Vương huynh!

- Tề Vương huynh tốt!

- Gặp qua Tề Vương huynh!

Trong các vị hoàng tử, tuổi của Tề Vương lớn nhất, mấy hoàng tử khác nhao nhao hành lễ.

Lý Dịch nhìn bọn họ vây quanh Tề Vương như sao với trăng sáng, kinh ngạc hỏi.

- Bọn họ đang làm gì?

Tiết lão tướng quân thản nhiên nói.

- Có khả năng bọn họ coi là Tề Vương đã tiếng một chân vào Đông Cung.

- Đây là nghe ai nói?

Lý Dịch lắc đầu, nói.

- Thật quá kỳ lạ, sao Tề Vương có thể bước một chân vào Đông Cung được. Đúng là lời đồn hại người.

Mã lão tướng quân nhìn Lý Dịch, bỗng nhiên nhìn về phía Tiết lão tướng quân, nói.

- Tiết lão thất phu, ta cảm thấy tiểu tử này có mấy phần phong phạm của người lúc tuổi còn trẻ.

Tiết lão tướng quân giận dữ.

- Họ Mã, ngươi dám mắng ta!


Bạn cần đăng nhập để bình luận