Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 646: Niềm Vui Của Lý Phủ



Chương 646: Niềm Vui Của Lý Phủ

----------------------

Lão phu nhân vội vàng nhìn Lưu Tể Dân, hỏi:

- Lời này là thật, Như Nghi thật sự có thai?

- Sao có thể ăn nói như vậy?

Đại phu kia nhảy bắn khỏi ghế, bất mãn nhìn lão phu nhân, nói:

- Cái gì mà lời này là thật, bà biết đứng ở trước mặt bà là ai không, đây là thái y đương triều, Lưu đại nhân y thuật quỷ thần khó lường, độc nhất vô nhị, nói có tin vui cũng là có tin vui, không sai được...

- Câm miệng!

Lưu Tể Dân trừng mắt nhìn tên đại phu kia một cái, ngay cả hắn cũng không dám nói như vậy với vị Lý gia lão phu nhân này, nếu chẳng may những lời này bị Lý Bá Tước nghe được, sẽ thấy hắn thế nào đây?

- Lưu đại nhân, ngài có muốn xem cẩn thận một lần nữa hay không?

Trong lòng lão phu nhân vẫn còn hơi không yên ổn, lo sợ bất an hỏi.

Lưu Tể Dân cười nói:

- Lão phu nhân không cần lo lắng, Lý phu nhân mang thai không lâu, đại phu bình thường nhìn không ra cũng là chuyện dễ hiểu, ngay cả lão phu vừa rồi cũng suýt nữa không có bắt ra được.

- Tiểu thư mang thai sao?

Tiểu Hoàn đặt khay trà lên bàn, sau đó vội vàng chạy tới, nhìn chằm chằm vào bụng của Như Nghi, há to mồm, vừa mừng vừa sợ hỏi.

- A di đà phật, không biết Lý Bá Tước có ở nhà hay không, gia sư có vật đưa tặng.

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói, lão phu nhân quay đầu lại, nhìn thấy một hòa thượng trẻ tuổi, kinh ngạc nói:

- Là tiểu sư phụ Minh Tịnh à, có phải Đàn Ấn đại sư đến không?

Đàn Ấn Đại sư trong lòng các tín đồ Phật môn ở kinh đô có địa vị rất cao, lão phu nhân tự nhiên không thể chậm trễ, vội vàng tiến lên hỏi han.

Hòa thượng tuổi trẻ lắc đầu, nói:

- Sư phụ đang ở trong chùa bế quan tham thiền, bảo tiểu tăng mang hai quyển kinh thư và một phương thuốc đến đây đưa cho Lý Bá Tước.

Tiểu hòa thượng lấy từ trong lòng ngực ra một cái túi vải, mở ra cung kính đưa lên.

- Phương thuốc?

Lưu Tể Dân đi tới, nhìn thoáng qua tờ phương thuốc đặt trên hai quyển kinh thư, cười nói:

- Y thuật của Đàn Ấn đại sư quả nhiên danh bất hư truyền, phương thuốc này đúng là để điều trị an thai. Xem ra đại sư sớm đã nhìn ra Lý phu nhân có thai, lão phu nhân hiện tại còn lo lắng nữa không?

- Không lo lắng, không lo lắng.

Tất cả nếp nhăn trên mặt lão phu nhân đều giãn ra, nàng nhìn hòa thượng trẻ tuổi nói:

- Tiểu sư phụ Minh Tịnh, làm phiền tiểu sư phụ trở về thay chúng ta cám ơn Đàn Ấn đại sư, ngày khác ta chắc chắn đem lễ tạ thần lên núi, vì Hàn Sơn Tự dâng lên đầy đủ hương khói.....

Sau đó Lý lão phu nhân quay đầu lại nhìn Như Nghi, sắc mặt lập tức biến đổi, đi qua dìu nàng, nói:

- Còn đứng ở chỗ này làm gì, nhanh ngồi xuống...

- Lão phu nhân, ta...

Như Nghi vừa mới há miệng nói một câu, đã bị nàng ta ngang ngược cắt ngang.

- Ta cái gì mà ta…. đây chính là chuyện vô cùng lớn, người trẻ tuổi các con không hiểu.

Lão phu nhân khoát tay, nói:

- Sau này con phải ở Lý gia dưỡng thai cho tốt, chỗ nào cũng không cho đi, cái gì cũng không cho làm, các công việc nặng như giặt quần áo nấu cơm đều giao cho nha hoàn hạ nhân trong phủ đi làm, trong kinh đô nào có phú quý nhân gia giống các con, chỉ biết nuông chiều nha hoàn...

Lão phu nhân quay đầu lại, trầm mặt nói với hai nha hoàn ngoài cửa.

- Có nghe không, sau này nếu để ta thấy các ngươi hầu hạ thiếu phu nhân không tốt, đuổi ra khỏi nhà!

- Dạ biết!

Hai nha hoàn vội vàng trả lời.

Chỉ trong thời gian uống cạn chung trà, tin tức này đã truyền khắp Lý phủ, Lý quản gia luôn luôn cay nghiệt khó được hào phóng một hồi, nha hoàn hạ nhân đều nhận được rất nhiều tiền thưởng, ngay cả ngựa trong chuồng cũng được thưởng thêm hai bó cỏ xanh….

Lúc Lưu Tể Dân đến chỉ mang một cái hòm thuốc nhỏ, lúc đi thì ngay cả trong xe ngựa cũng bị nhồi nhét đầy lễ vật.

Hòa thượng trẻ tuổi ôm một đống hộp, đầu đều nhìn không thấy.

Ai...

Tên đại phu nổi tiếng kinh đô kia đi ra cửa chính Lý gia, hắn cất đồng tiền được xâu bằng dây đỏ vào túi, thở dài, vẻ mặt hối hận….

- Chào nhị tiểu thư!

Liễu nhị tiểu thư vừa đi vào cửa thì bắt gặp một hán tử cưỡi ngựa từ trong phủ lao ra, nàng nhíu mày một chút. Khi đi vào bên trong thì thấy nha hoàn hạ nhân trong phủ, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, nàng hơi ngẩn ra không hiểu gì cả.

...

...

Phù Dung Viên, trong một năm khó được náo nhiệt.

- Pho tượng Phật lưu ly này, giá quy định tám ngàn lượng.

- Một vạn lượng!

- Một vạn một ngàn lượng!

- Một vạn hai ngàn lượng!



Các hòa thượng không có sức kháng cự với tượng Phật, không chỉ kinh đô, trong vòng ba ngày, các hoà thượng ở châu phủ gần kinh đô cũng đều chạy tới tham dự.

Trên thực tế, từ khi lão hoàng đế mời rất nhiều cao tăng tới hội giám thưởng lưu ly, đã có không ít hòa thượng từ các nơi khác chạy đến. Tuy họ đã bỏ lỡ hội giám thưởng, nhưng cũng đuổi kịp đợt bán hàng từ thiện của Vương gia.

Các hòa thượng ra tay cực kỳ hào phóng, một vạn lượng tiếp một vạn lượng bạc, kêu ra không hề hơi do dự, cũng làm cho các quyền quý trong kinh đô bắt đầu ý thức được, đến cùng ai mới thật sự là kẻ có tiền.

Chí ít là nếu để bọn hắn lập tức xuất ra nhiều tiền như vậy, trong lòng cũng phải do dự một hồi, mà đối với một ít quyền quý vốn liếng không sung túc, càng không khác gì moi tim đào phổi.

Cũng may Vương gia đối với hòa thượng không chút khách khí, nhưng giá cả những đồ vật, trang sức lưu ly khác lại tiện nghi hơn nhiều so với trong hoàng cung. Có điều nghĩ tới số lưu ly này do Vương gia mua từ thương nhân ngoại bang, cho nên giá cả thấp một ít cũng điều bình thường.

Đương nhiên, trong lúc này cũng đã xảy ra một số khúc nhạc đệm nhỏ, ngẫu nhiên sẽ khiến mọi người ngạc nhiên một trận.

Ví dụ như có một pho tượng lưu ly rất giống Thôi gia lão thái gia, Vương gia trực tiếp ra giá năm vạn lượng bạc, gần như gấp năm lần tượng Phật cùng kích cỡ khiến người của Thôi gia kém chút nữa lật bàn tại chỗ, cuối cùng vẫn nén giận mua lại.

Nếu tượng lưu ly của ông bị người khác mua đi thì Thôi gia sẽ rất mất thể diện, cái đó cũng không phải năm vạn lượng bạc có thể mua về.

Khi Lão Phương đi ra Phù Dung Viên còn đang không ngừng xoa tay, Lý Dịch thậm chí có thể cảm giác được cả người hắn đều đang run rẩy.

Ngẫm lại cũng đúng, cái này giống như một tên nghèo khổ hai bàn trắng không có gì, bỗng nhiên nắm giữ được thần kỹ biến cát thành vàng. Hiện tại còn có thể vững vàng đứng ở chỗ này, đã nói rõ tâm lý tố chất của lão Phương cũng không tệ.

Theo trình độ nào đó mà nói, cái này so biến cát thành vàng còn lợi hại hơn nhiều, dù sao thì bây giờ lưu ly còn đắt hơn cả vàng.

Kỳ thật Lý Dịch không hiểu hành vi hiện giờ của lão Phương cho lắm, theo lý mà nói, hiện tại hắn muốn mua một tòa nhà lớn cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Nếu qua được cửa ải của Phương tẩu thì mỹ thiếp cũng có thể tùy thời nghênh vào trong nhà. Thế nhưng tuy hắn có tiền, nhưng xưa nay không thấy xài tới, tiền cho Trụ Tử cưới vợ thì một năm trước cũng nên tích trữ đủ rồi?

Suy nghĩ kỹ một chút, hình như hắn cũng giống như thế.

Khó khăn lắm mới kiếm được tiền, còn chưa kịp xài thì tất cả đã bị Liễu nhị tiểu thư tiêu xài hết.

- Sao thế?

Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Lý Dịch nhớ rõ hắn chỉ mới đi ra Phù Dung Viên không lâu, không thể nào bây giờ đã tới nhà, vì thế hắn vén rèm xe lên hỏi.

- Cô gia, ngươi có muốn đi vào nhìn xem không?

Trên mặt Lão Phương lộ ra vẻ do dự, chỉ vào một ngõ nhỏ bên cạnh.

- Đi vào một lát.

Lý Dịch nhìn thoáng qua, sau đó hạ màn xe xuống phân phó.

- Được rồi.

Lão Phương gật đầu, xuống xe ngựa, xóc màn xe lên.

Lý Dịch nhảy xuống xe ngựa, đi vào trong ngõ nhỏ.



...

- Lý công tử, hôm nay tiểu thư không có ở đây!

Tiểu Thúy mở cửa, lắc đầu nói.

- Không có ở đây? Nàng ấy đi nơi nào?

Lý Dịch nhìn nàng hỏi.

- Tiểu thư vừa mới đi tới cửa hàng, có thể sẽ về muộn, hẳn trở về cùng với Nhược Khanh tỷ tỷ.

Tiểu Thúy nhìn hắn nói:

- Lý công tử muốn vào trong chờ một chút không?

- Không cần.

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Ta đi trước.

Tiểu Thúy đứng tại cửa ra vào, nhìn xe ngựa đi xa mới đóng cửa lại, đi vào trong viện, hỏi:

- Tiểu thư, tại sao ngươi lại muốn gạt Lý công tử, nói rằng mình không ở nhà?

Tằng Túy Mặc lắc đầu, không nói gì.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa lần nữa.

- Chắc chắn Lý công tử đã trở lại.

Tiểu Thúy vừa đi vừa nói:

- Tiểu thư, lần này ta phải nói như thế nào đây?

Nàng mở ra một cái khe hở, thò đầu ra, nói:

- Lý công tử, tiểu thư nói nàng ấy không có ở đây, ngươi..…

Nàng kinh ngạc, nhìn người xa lạ trước mắt, nghi ngờ hỏi:

- Xin hỏi ngài tìm ai?

Nghe được tiếng bước chân từ phía sau không giống như của Tiểu Thúy, Tằng Túy Mặc thở sâu, quay đầu lại muốn nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy người đang đứng ởtrong sân, Tằng Túy Mặc giật mình, sau đó sắc mặt lập tức biến thành tái nhợt.

Nam tử trung niên kia thở dài một hơi, nói:

- Túy Mặc, con đến kinh đô lâu như vậy, tại sao cũng không về nhà nhìn xem?


Bạn cần đăng nhập để bình luận