Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 690: Lại Làm Một Bài!




Chương 690: Lại Làm Một Bài!





----------------------

- Khụ, Tiền huynh tài cao, tiểu đệ thật sự bội phục, bội phục!

Tiền Đa Đa vừa dứt lời, mấy người trẻ tuổi bên cạnh kinh ngạc một lúc, sau đó lập tức cười nói.

Nhà của bọn họ gần như đều là buôn bán, tuy từ nhỏ cũng bị bắt đọc sách, nhưng đến bây giờ ngay cả học thuộc lòng cũng khó khăn, đối với mấy thứ như thơ từ văn chương gì gì đó càng dốt đặc cán mai.

Cũng bởi vì vậy mà bọn hắn bị những tài tử, văn nhân kia khinh thường, cho nên cũng không có cảm nhận tốt gì đối với bọn họ. Tiền Đa Đa có thể viết ra thơ hay, cho một cái tát vào mặt những người kia, bọn họ cũng vui vẻ nhìn thấy.

Đương nhiên, còn bởi vì Tiền gia rất có tiền, có không ít gia tộc chỉ có thể phụ thuộc vào Tiền gia mới có thể sinh tồn, cho nên bọn hắn cũng phải đi nịnh nọt, lấy lòng vị công tử nhà họ Tiền kia.

- Cha ta thường dạy bảo ta, làm người phải biết khiêm tốn, ta có tài hoa nhưng ta chỉ nói cho các ngươi biết. Đâu giống những tên quỷ nghèo kiết xác kia, đi tuyên dương khắp nơi…..Ta sẽ không làm như thế!

Tiền Đa Đa lấy tay làm động tác ép xuống, nói.

- Những chuyện này các ngươi biết là được, không nên đi khoe khoang khắp nơi, ta không thích khoa trương…..

- Không biết mua được bài thơ từ nơi nào mà cái đuôi liền vểnh cao.

Bên cạnh truyền đến một tiếng hừ lạnh, một tên sĩ tử mặc áo bào xanh liếc nhìn bên này một cái, châm chọc.

- Còn dám thật sự coi mình là tài tử, thứ phế vật không thông viết văn thì thôi, còn chiếm thi từ của người khác làm của riêng, quả thực không biết xấu hổ!

- Ngươi nói ai hả tên kia!

Tiền Đa Đa còn chưa mở miệng thì bên cạnh đã có một người đứng lên, quay đầu lại bất mãn nhìn tên sĩ tử vừa mở miệng.

Tên thư sinh áo xanh cười trào phúng, quay đầu nói:

- Ai không biết xấu hổ, trong lòng người đó tự biết, các ngươi nói có đúng hay không?

- Nếu trong lòng bằng phẳng, thì sợ gì lời nói của người khác?

- Chỉ sợ một ít người trong lòng có quỷ.

- Đến cùng có quỷ hay không, cũng chỉ có hắn tự mình biết.

…. …..

Bên cạnh tên thư sinh áo xanh kia còn có vài nam tử ăn mặc đồng dạng, giờ phút này cả đám đều đua nhau mở miệng, trong giọng nói hoàn toàn biểu lộ sự trào phúng.

- Nếu trong lòng bằng phẳng thì không sợ lời nói của người khác?

Tiền Đa Đa đứng lên, đi qua nhìn người nọ hỏi.

Thư sinh kia gật đầu, nói:

- Tất nhiên như thế.

Tiền Đa Đa lại hỏi:

- Như vậy trong lòng ngươi bằng phẳng sao?

Người kia cười lạnh một tiếng, nói:

- Chúng ta là người đọc sách, trong lòng có chính khí, hành sự đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, tất nhiên bằng phẳng.

- Ngươi không sợ lời nói của người khác?

- Không sợ!

- Thật sự không được?

- Không….

Thư sinh kia vừa mới mở miệng đã lập tức nhận ra có chỗ nào không đúng, hắn nhanh chóng thu hồi chữ kế tiếp, lạnh lùng nhìn Tiền Đa Đa, nói:

- Trò hề vụng về như vậy, còn lâu ta mới mắc lừa!

- Nếu các ngươi không thèm để ý người khác nói cái gì...

Tiền Đa Đa nhìn hắn, nói:

- Nếu vậy ta nói ngươi do chó mẹ sinh ra, ngươi cũng sẽ không tức giận?

Thư sinh kia giật mình một chút, sau đó sắc mặt cấp tốc từ đỏ chuyển xanh, chỉ hắn, nói:

- Nhãi ranh, tên nhãi ranh nhà ngươi lại dám….

Tiền Đa Đa nhìn hắn, nói:

- Ngươi nhìn xem, ngay cả mắng chửi mà ngươi cũng không biết, đến cùng ai mới là phế vật?

- Ngươi dám nói ngươi không phải thứ phế vật dùng tiền mua thơ?

Hai mắt tên thư sinh kia như muốn phun lửa, nói:

- Nếu ngươi có thể ngay tại nơi này làm ra một bài thơ có trình độ như lần trước, Vạn Tuấn ta lập tức quỳ xuống đất, dập đầu nhận lỗi những lời ta đã nói trước đó!

- Vạn huynh….

Mấy tên thư sinh sau lưng hắn nghe vậy biến sắc, cả đám lập tức tiến lên, lo lắng mở miệng:

- Vạn huynh, xin nói cẩn thận…..

Nếu lỡ tên Tiền Đa Đa kia không phải mua một bài mà mua hai bài, như vậy chẳng phải hôm nay mặt mũi của Vạn Tuấn sẽ mất sạch, trong thành Phong Châu này sẽ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được!

- Các vị không cần nhiều lời.

Vạn Tuấn khoát tay.

- Nếu hắn có thể mua được hai bài thơ như thế, lần này Vạn mỗ nhận thua, nếu làm không ra, ta nhất định phải đem cái loại phế vật lừa đời lấy tiếng vô sỉ này thông báo cho thiên hạ đều biết!

- Ngươi chắc chắn chứ?

Tiền Đa Đa nhìn hắn, nói:

- Nếu ta lại làm ra một bài thơ thì ngươi sẽ quỳ xuống đất dập đầu xin lỗi?

Một tên thư sinh bổ sung.

- Là lại làm ra một bài thơ xuất sắc, khiến cho tất cả mọi người đều thừa nhận, nếu không ngươi tùy tiện bịa ra vài câu, chẳng lẽ cũng muốn Vạn huynh dập đầu?

Động tĩnh bên này đã sớm khiến cho người trong tửu lầu chú ý.

Ngay cả các nữ tử trên đài cũng tạm thời dừng biểu diễn, nhìn về phía này với ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc.

- Một khi đã như thế, vậy thì đánh cuộc thôi!

Tiền Đa Đa gật đầu, nhìn lên trên đài, nói:

- Ta nhớ rõ khi mới gặp Phỉ Phỉ cô nương, một đoạn Nghê Thường Vũ kia hiện giờ ở trong ký ức của ta vẫn cứ như mới hôm qua, bài thơ này sẽ tặng cho Phỉ Phỉ cô nương đi!

- A, cho ta sao?

Nữ tử trên đài kia kinh ngạc, nhất thời có chút không thể hoàn hồn.

Dưới đài, đã có một thanh âm truyền tới.

- Mộng hậu lâu thai cao tỏa, Tửu tỉnh liêm mạc đê thùy. Khứ niên xuân hận khước lai thì, Lạc hoa nhân độc lập, Vi vũ yến song phi. Ký đắc Phỉ Phỉ sơ kiến, Lưỡng trọng tâm tự la y. Tỳ bà huyền thượng thuyết tương tư. Đương thì minh nguyệt tại, Tằng chiếu thải vân quy. (1)

Trên đài, nữ tử tên Phỉ Phỉ còn đang nghi hoặc, khi nào thì nàng mặc la y màu đỏ? Còn về tỳ bà, nàng nhớ mình chưa từng đàn qua lần nào, nàng am hiểu là đàn tranh mà….

Dưới đài, thư sinh gọi Vạn Tuấn đã sững sờ đứng yên một chỗ.

Sắc mặt mấy người sau lưng hắn cũng đồng thời biến đổi, bọn họ hoàn toàn không ngờ tới, Tiền Đa Đa lại có thể dễ dàng ném ra một bài thơ như vậy.

Những người chung quanh cũng đã bắt đầu đọc nhẩm lại bài thơ kia, âm thầm so sánh với bài thơ trước đó, đều miêu tả ca nữ, phong cách tương tự, từ phong cũng….

Từ phong của một người cố định, cùng một thời kỳ thì rất khó sửa đổi, người ngoài rất dễ dàng nhìn ra hai bài thơ có phải xuất ra từ một người hay không.

Bọn họ vốn dĩ đã nhận định trong lòng rằng bài thơ Chá Cô Thiên trước đó do Tiền Đa Đa mua được, nhưng giờ phút này, bọn họ lại có chút dao động.

Rốt cuộc, không có tài tử nào có tài hoa đạt tới loại trình độ như vậy sẽ nguyện ý bán tâm huyết của mình, trên thực tế, tài văn chương đến loại trình độ đó thì bọn họ sẽ không thiếu tiền.

Một bài thơ đã không thể tưởng tượng được, huống chi hai bài?

Tiền Đa Đa quay đầu nhìn tên Vạn Tuấn kia.

- Thế nào, bài thơ này cũng tạm được phải không, mới vừa rồi Vạn huynh nói cái gì ta?

Sắc mặt của Vạn Tuấn biến đổi, hắn kỳ thật không cách nào kết luận được hai bài thơ bài nào hay hơn bài nào, bởi vì sẽ còn ảnh hưởng tới các loại nhân tố như yêu thích, tâm trạng,....cho nên không ai có thể kết luận được.

Chính vì nguyên nhân này, cũng có nghĩa Tiền Đa Đa đã làm ra một bài thơ không thua gì bài thơ trước đó, cho nên hắn cần phải dập đầu nhận sai…..

Lúc này, một người sau lưng Vạn Tuấn bỗng nhiên nói:

- Ngươi mua một bài thì cũng có thể mua hai bài, trừ phi ngươi lại lấy ra thêm một bài nữa, nếu không ngươi vẫn không có cách nào chứng minh hai bài thơ này ngươi sáng tác!

- Ta biết ngay các ngươi sẽ chơi xấu mà….

Tiền Đa Đa lắc đầu, nói:

- Nếu đã như vậy, các ngươi lại nghe thử xem bài thơ này như thế nào.

Dứt lời, hắn lại bắt đầu ngâm nga.

- Hồng diệp hoàng hoa thu ý vãn, Thiên lý niệm hành khách. Phi vân quá tẫn, quy hồng vô tín, hà xử ký thư đắc.

Lệ đạn bất tẫn lâm song. Tựu nghiễn toàn nghiên mặc. Tiệm tả đáo biệt lai, Thử tình thâm xử, Hồng tiên vi vô sắc.

- ——

Vạn Tuấn há hốc mồm, sắc mặt xám trắng, lúc này cũng không dám nói cái gì nữa.

Mấy tên thư sinh phía sau hắn đều lộ vẻ mặt không thể tin được, lúc này mới qua có bao lâu, hắn ta thật sự coi làm thơ viết văn giống như ăn cơm uống nước?

Ánh mắt mọi người chung quanh nhìn về phía Tiền Đa Đa đã phát sinh biến hóa.

Hắn có thể mua một bài, mua hai bài, nhưng hắn hẳn không có khả năng bắt trói một tên tài tử có tài văn chương tuyệt đỉnh chuyên môn viết thơ cho hắn?

Phàm là người có liên quan đến thơ từ thì có thể vô cùng dễ dàng nhận thấy, ba bài thơ này rõ ràng cùng một người làm ra. Tài tử như vậy thì đáng lẽ danh tiếng đã sớm truyền khắp Phong Châu mới đúng, tại sao có thể vì người khác làm đến thế này?

Chẳng lẽ vị Tiền công tử với cái danh bao cỏ này vẫn luôn che giấu tài năng?

Sự kinh ngạc càng ngày càng xuất hiện trên mặt nhiều người.

Lý Dịch cũng rất kinh ngạc, ngoại trừ kinh ngạc, còn có vui mừng, bởi vì sau khi hắn trở về thì phát hiện Liễu nhị tiểu thư đã rửa sạch sẽ chén dĩa. Qua gần hai năm, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy nàng ấy làm loại chuyện như vậy.

Lý Dịch để thức ăn mua về vào trong tủ, cất kỹ ngân phiếu, trò chuyện một lúc với Liễu nhị tiểu thư, sau đó cũng tới giờ lên giường đi ngủ.

Vừa rồi mười ba bài thơ hắn đưa cho người nọ, có tám bài của Yến Kỷ Đạo. Trước khi ngủ, Lý Dịch chắp tay trước ngực, mặc niệm trong lòng.

- Hoàn cảnh ép buộc, Yến huynh chớ trách, chớ trách…..

(1): Lâm giang tiên kỳ 1 – Yến Kỷ Đạo. Dịch thơ:

Tỉnh mộng khoá cao đài các

Hết say buông thấp liêm duy

Hận xuân năm trước lại vừa khi

Hoa rơi người một đứng

Mưa nhỏ yến song phi

Còn nhớ Tiểu Tần vừa gặp

Chữ tâm áo lụa còn ghi

Đàn tỳ bà gảy khúc tương tư

Bấy giờ trăng sáng tỏ

Từng rọi Thái Vân về

Bạn cần đăng nhập để bình luận