Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1034: Tuyệt Đối Không Thể Đồng Ý!




Chương 1034: Tuyệt Đối Không Thể Đồng Ý!


________________

VIE) Chương 1034: Tuyệt Đối Không Thể Đồng Ý!



Mấy thái giám, cung nữ đứng bên cạnh đã sớm thói quen với loại hành vi điên cuồng này của bệ hạ, mỗi khi bệ hạ nghiêm túc suy nghĩ thì đều sẽ lên cơn như vậy.

Nếu so sánh những thứ này với những việc mà bệ hạ đã làm, thật sự không đáng kể một chút nào.

Một tháng trước, bệ hạ triệu văn võ bá quan, quyền quý cả triều tụ tập ở trước Lập Chính Điện, sau đó phải hai thái giám đứng ở trên đỉnh Kim Điện, thả cùng lúc hai cái cầu sắt, một lớn một nhỏ, từ cùng một độ cao xuống đất.

Trước sự chứng kiến của vô số quan viên quyền quý, hai quả cầu sắt rơi xuống đất cùng một lúc.

Viện khoa học nhờ vào đó đưa ra khái niệm vật rơi tự do, cũng tính ra suy xét giá trị của gia tốc trọng lực và sức cản không khí, nghe nói rất nhiều nghiên cứu của Viện khoa học được sinh ra đều dựa vào lý niệm này.

Bọn họ không biết cái gì là gia tốc trọng lực, nhưng mà sau khi cái thí nghiệm này truyền khắp Kinh Đô, trong vòng vài ngày đã có ba đại nho bị điên, sau đó không còn ai dám nghi vấn Viện Khoa Học nữa.

Nghe nói cái hiện tượng này là khi bệ hạ còn trẻ được một vị kỳ nữ tử dẫn dắt mới phát hiện ra.

Đúng là bởi vì vị nữ tử kia mà bệ hạ mới từng bước một đi lên con đường nghiên cứu thiên địa chỉ lý, vì kỷ niệm vị kỳ nữ tử kia, bệ hạ đặt tên cho thí nghiệm này là thí nghiệm "Tiểu Hoàn vật rơi tự do”.

Từ đó về sau, ngày năm tháng mười một hàng năm chính là ngày khoa học kỹ thuật của Cảnh Quốc.

Hậu thế cũng có đánh giá cực cao đối với thí nghiệm này, nó được ca tụng là thí nghiệm đứng đầu trong “Mười đại thí nghiệm vật lý hay nhất Cảnh quốc" (*). Thí nghiệm này đã đánh vỡ tư duy xơ cứng, dẫn dắt dân trí, có ảnh hưởng rất sâu xa với hậu nhân.

Đương nhiên, đây đều là những chuyện sau này....

(DG: Trong lúc rảnh rỗi có tìm thử và đây là kết quả: https://kuaibao.qq.com/s/20180411G18DEY00?refer=spider)

Hai canh giờ sau.

Lý Hiên xoa cái đầu có chút đau nhức của mình, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, lúc này rốt cục đã thấy được trọng điểm.

- Màu sắc rực rỡ của bong bóng xà phòng là do sự chồng chất của ánh sáng phản chiếu từ các màng phía trước và phía sau, thuộc về hiện tượng giao thoa ánh sáng.

Lý Hiên kinh ngạc, nếu như đáp án cho vấn đề này chỉ có một câu đơn giản như vậy, thế thì mấy cái hắn xem trước đó, cái gì mà “Lưỡng tính sóng hạt của ánh sáng, thuyết tương đối rộng, thuyết lượng tử, con mèo của Schrodinger, định luật Murphy, quy tắc topitan....", mấy thứ giày vò hắn chết đi sống lại mà vẫn không xem hiểu kia đều là do Lý Dịch thêm vào để cho đủ số lượng từ?

Con mèo của Schrodinger, Tiết Định Ngạc thì có quan hệ gì với Tiết lão tướng quân chứ? Biết rõ cái rương có thể có độc mà còn bỏ mèo vào, có cân nhắc tới cảm thụ của Con mèo sao?

Murphy là ai, truyền nhân của Mặc gia à? Nhưng mà nhìn định luật của hắn và tư tưởng của Mặc gia lại không có bất cứ liên hệ nào? Lopitan lại là cái gì, cực hạn là cái gì, tại sao cầu đạo....

Nếu như hắn chạy đủ nhanh thì bị thương sẽ không đuổi kịp hắn, đây chính là thuyết tương đối? Nhưng mà mấy cái quỷ này thì liên quan gì tới vấn đề mà hắn hỏi chứ?

Lý Hiên đứng ngây người hồi lâu, trên mặt hắn lộ ra vẻ nổi giận, lại ngồi trở lại một lần nữa, cầm lá thư kia lên, một lát sau, hắn bỗng nhiên đập bàn một cái, tức giận nói:

- Cái tên gia hỏa phát rồ này, lần này viết đến tận 4381 chữ!

- Hoàng huynh, tiên sinh đã gửi thư tới rồi à?

Một bóng người từ bên ngoài đi vào, nàng nhìn Lý Hiên, nhỏ giọng hỏi.

Lý Hiên nhìn thiếu nữ yên tĩnh đứng trước mặt, trên mặt nàng mang mỉm cười, chỉ hơi có chút chờ mong nhìn mình, trên mặt Lý Hiên lập tức hiện lên một tia đau lòng, sau đó hắn vừa cười vừa nói.

- Đúng rồi, hắn nói Đoan Nhi rất nhớ muội, còn nói phải mau lớn lên để về tới thăm muội đấy.

Nữ hài tử vừa cười vừa nói:

- Ta cũng rất nhớ Đoan Nhi, không biết hắn có cao hơn trước hay không, mọc mấy cái răng rồi....

- Trong thư của ta không có nhắc tới.....

Lý Hiên lấy một phong thư khác trên bàn ra đưa cho nàng, nói:

- Đây là thư hắn viết cho muội, có lẽ trong đây sẽ viết tới mấy chuyện đó, phải rồi, còn có một phong thư cho hoàng tỷ muội, lát nữa muội hồi cung thuận tiện đưa cho nàng ấy.

- Cám ơn Hiên ca ca.

Thọ Ninh nhận phong thư, lúc này, một bóng người nho nhỏ từ bên ngoài chạy vào, khi chạy qua cửa thì bất cẩn vấp phải bậc cửa, nhưng mà không chờ thái giám cung nữ tiến lên nâng dậy thì nàng đã tự đứng lên rồi. Tiểu nữ hài phủi bụi đất trên y phục, sau đó chạy tới bên cạnh Lý Hiên, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, hỏi.

- Phụ thân, phụ thân, có phải Đoan Nhi trở về không?

| Lý Hiên bế nữ nhi lên, nói:

- Đoan Nhi vẫn chưa về, đợi khi nào Tiểu Nhị lại lớn thêm một chút, lúc đó Đoan Nhi sẽ trở về cùng chơi với con....

Tiểu cô nương vừa qua khỏi hai tuổi cắn cắn ngón tay, nghiêm túc nói.

- Như vậy thì Tiểu Nhị phải mau lớn lên mới được.....

Hoàng cung, trong một cung điện nào đó, có một nữ hài tử cẩn thận từng li từng tí mở ra phong thư, trên mặt nàng mang nụ cười nhàn nhạt, lẩm bẩm.

- Đoan Nhi đã có hai mươi cái răng, cái đầu đã...

Nàng đứng lên, khoa tay múa chân một chút, lẩm bẩm nói:

- Cái đầu đã cao đến eo của ta rồi, đợi đến khi hắn lớn thêm chút nữa thì ta đã không bế nổi hắn rồi....

Thọ Ninh tỉ mỉ đọc đi đọc lại nội dung, xong rồi mới cất lá thư này vào trong phong thư, sau đó bỏ chúng vào một cái hộp tinh xảo, khóa

Trong hộp đã chứa vài phong thư, mỗi tháng một phong, đến bây giờ đã có tổng cộng tám phong thư, nói cách khác, tiên sinh đã rời đi tổng cộng tám tháng.

Khi nhận được phong thư đầu tiên của tiên sinh, trong lòng nàng tràn đầy hoan hỉ, cao hứng đến mức nàng vài ngày không ngủ được. Sau đó nàng cầm bút lên chuẩn bị hồi âm, nàng viết rất nhiều trang giấy, viết đến nỗi cổ tay đều mỏi rã rời....

Nàng có thật nhiều lời muốn nói với tiên sinh, nàng muốn uống canh tiên sinh nấu, muốn ăn đồ chơi làm bằng đường mà tiên sinh mua cho nàng, muốn tiên sinh công nàng lên cổ đi khắp nơi xem náo nhiệt...

Nhưng mà sau đó nàng lại thiêu hủy hết, từng tờ một.

Nàng có viết nhiều tới đâu đi nữa thì cũng viết không xong những lời nàng muốn nói với tiên sinh, nàng tin tưởng những gì nàng muốn nói thì tiên sinh đã biết hết rồi.

- Không biết tiên sinh viết cái gì cho hoàng tỷ đây?

Thọ Ninh nhìn một phong thư khác ở trên bàn, sau đó cầm nó lên đi ra cung điện, bước về phía Thần Lộ Điện.

Thần Lộ Điện.

Công chúa điện hạ vừa mới luyện công xong, nàng thay quần áo tắm rửa rồi đi trở về đại điện, nhìn thấy một lão giả đứng ở trong điện,

nói.

- Kỳ hạn một năm sắp tới rồi, Thường tổng quản có tính toán gì không?

Thường Đức ngẩng đầu, nói.

- Cái Kinh Đô này đã không còn thú vị gì nữa rồi, lão nô tính đi ra bên ngoài nhìn, cái này đã từng là tâm nguyện của bệ hạ, bây giờ chỉ có thể để lão nô thay thế bệ hạ hoàn thành nó.

Lý Minh Châu gật đầu, không nói gì nữa.

Thường Đức quay người đi ra đại điện, vừa mới bước một chân ra ngoài thì đã bước trở về lần nữa, hỏi.

- Lão nô lắm miệng hỏi một câu, công chúa điện hạ có tính toán gì cho sau này chưa?

- Thường tổng quản.

Thọ Ninh Công chúa từ bên ngoài đi vào, nàng khẽ gật đầu với Thường Đức, sau đó giao lá thư trong tay cho Lý Minh Châu, cười nói:

- Hoàng tỷ, tiên sinh gửi thư tới rồi.

Lý Minh Châu nhận thư, vừa mới nghĩ đến vấn đề mà Thường Đức vừa hỏi, nhưng mà khi nàng ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, cửa đại điện đã không có bất kỳ bóng người nào.

Nàng thu hồi phong thư lại, hỏi thiếu nữ bên người.

- Vừa phải quản lý học viện, lại phải tiếp quản hội liên hợp phụ nữ, nếu như muội cảm thấy mệt mỏi thì có thể buông một cái trước.

- Không mệt.

Thọ Ninh lắc đầu, nói.

- Mỗi ngày bận bịu một chút cũng rất tốt, hơn nữa ta còn có thể học được rất nhiều thứ mà trên sách không có. Ngược lại hoàng tỷ mới là người không cần quá mức bận bịu, tiên sinh nói làm ta phải giám sát tỷ, đừng cho tỷ thức đêm mãi, nói nữ hài tử thức đêm sẽ mau già

di.....

Lý Minh Châu gật đầu, mỗi lần tên kia viết thư cho nàng cũng sẽ nhắc tới việc này.

Hắn nói nữ tử thức đêm sẽ dễ dàng già đi, dễ có nếp nhăn, dễ mất cân đối nội tiết làm cho kinh nguyệt không đều, dẫn đến ngực nhỏ

lại....

Hắn còn nói sau này nếu như nàng thật sự biến thành bà thím già thì sẽ không còn ai muốn nữa....

Cho nên từ trước tới nay nàng không có mở thư của Lý Dịch trước mặt Thọ Ninh, tiểu nữ hài không nên đọc mấy cái này.

Sau khi hắn ta rời đi, ngày càng trở nên không kiêng nể gì cả, chỉ là Thục Châu đâu phải chỉ cách Kinh Đô ngàn dặm, tay nàng không duỗi tới đó được.

Lý Minh Châu suy nghĩ một lúc rồi ngồi xuống, lấy giấy bút ra bắt đầu viết thư.

Thọ Ninh tò mò đi tới một bên, hỏi:

- Hoàng tỷ, tỷ muốn hồi âm cho tiên sinh à?

Lý Minh Châu lắc đầu, nói:

- Ta viết cho Như Ý tỷ tỷ của muội.

Thượng Thư Tỉnh, một quan viên đập mạnh tấu chương mà Thứ Sở Thục Châu gửi tới lên trên bàn, tức giận nói:

- Quả thực là công phu sư tử ngoạm, một trăm vạn lượng bạc, một trăm vạn lượng bạc cũng đủ để đánh mấy trận đại chiến với Tề Quốc, | bọn họ tiêu diệt cái loại thổ phỉ gì mà cần nhiều như vậy hả? Chẳng lẽ bọn họ coi bạc trong quốc khố bỗng dưng biến ra?

- Loại yêu cầu vô lý như vậy, tuyệt đối không thể đồng ý!


Bạn cần đăng nhập để bình luận