Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 856: Huỳnh Hoặc Thủ Tâm



Chương 856: Huỳnh Hoặc Thủ Tâm





----------------------

- Lúc giao thừa trong nhà các muội quá trống vắng, không bằng cùng tới đây đi, càng nhiều người càng náo nhiệt.

Khi Uyển Nhược Khanh thu thập chén dĩa, bỗng nhiên Lý Dịch nhìn nàng nói.

Như Nghi đã đề cập với hắn nhiều lần, ngày đó hắn có thể tiếp Túy Mặc tới, khi khác không nói, ngày giao thừa, người một nhà phải được đoàn viên.

Một người cũng là tiếp, hai người cũng là tiếp, ba người bốn người cũng không có gì khác nhau, không bằng để các nàng cùng đến, miễn để người nào quạnh quẽ ở trong nhà.

Uyển Nhược Khanh giật mình trong nháy mắt, quay đầu cười nói.

- Cũng không phải chỉ có mấy người chúng ta, trong Câu Lan còn có rất nhiều tỷ muội đều ly biệt quê hương, ta đã nói với họ, trong đêm giao thừa tập hợp cùng nhau, sẽ không quạnh quẽ, đúng rồi, huynh đi nói với một chút Túy Mặc đi, Túy Mặc nên đi qua.

- Đã nói rồi.

Lý Dịch nghe vậy, hơi gật đầu, nói.

- Cái kia thì đến lúc đó rồi nói sau, trời sáng muội còn ở nơi này à, còn có mấy kịch bản, phải thương lượng với muội.

Uyển Nhược Khanh ngẩng đầu hỏi hắn.

- Trời sáng còn tới?

- Đúng vậy.

Lý Dịch có chút xấu hổ nói.

- Chuyện của Câu Lan, ta không có tập trung quản lý, vất vả cho muội, gần đây không có việc gì gấp, dù sao cũng nên chia sẻ giúp muội một chút.

Uyển Nhược Khanh cười nói.

- Cũng không có khổ cực gì lắm.

Lý Dịch lắc đầu, không có người nào biết rõ hơn hắn nàng có khổ cực hay không, cũng không nói thêm gì, đứng dậy đi ra khỏi cửa, phất tay.

- Ngày mai gặp.

- Ngày mai gặp.

Uyển Nhược Khanh đưa tay ra hiệu, đứng trước cửa sổ, đợi sau khi hình bóng kia biến mất, mới một lần nữa ngồi trở lại trước bàn, mở ngăn kéo ra, lấy cuốn sổ kia ra, lật đến một trang mới nhất.

- Cảnh Hòa năm thứ ba, hai mươi tám tháng chạp.

Sau đó, chính là một số việc vui.

Dưới lầu, lão Phương ngậm cái đùi gà cũng rất vui vẻ, trong tay cầm theo một cái đùi gà khác, lắc lắc trước mặt lão giả dơ bẩn, hỏi.

- Từ Lão, muốn ăn một cái sao?

Lão giả dơ bẩn liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:

- Cút!

Lão Phương cũng không tức giận, lắc đầu nói.

- Từ Lão, ngươi nói ngươi cần gì chứ, không phải chỉ là mấy cái răng à, nhổ là được, sao phải chịu khổ như vậy?

Mắt thấy lão giả dơ bẩn có xu thế nổi bão, hắn vội vàng đi mau hai bước, đưa lên đùi gà hỏi.

- Cô gia, ăn gà sao?

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Ngươi tự mình ăn đi, ta ăn no rồi.

Lão Phương ngẩng đầu nhìn lên lầu một chút, âm thầm gật đầu, cũng đã lâu như vậy, cho dù vừa rồi cô gia đói, hiện tại cũng đã ăn no.

Ngay trước mặt lão giả dơ bẩn, miệng lớn cắn một cái đùi gà, mới bước nhanh đuổi theo Lý Dịch, hỏi:

- Cô gia, huỳnh hoặc thủ tâm có ý gì, người biết không?

- Huỳnh hoặc thủ tâm, ngươi nghe được ở đâu?

Lý Dịch lên xe ngựa, thuận miệng hỏi một câu.

- Vừa rồi khi mua đùi gà, nghe người ta nói.

Lão Phương trả lời.

- Nhưng bọn họ nói, ta nghe không hiểu.

- Huỳnh hoặc là chỉ một vì sao trên trời, tâm, tâm túc nhị, cũng là chấm nhỏ trên trời, huỳnh hoặc thủ tâm ý là chỉ hai ngôi sao này gặp nhau trên trời.

Lý Dịch ngẫm lại, giải thích.

Trên thực tế hai ngôi sao này ngăn cách đâu chỉ cách xa vạn dặm, thể tích chênh lệch không chỉ ngàn tỷ lần, như thế nào lại gặp nhau, cái gọi huỳnh hoặc thủ tâm, chỉ là một hiện tượng loại thị giác mà thôi.

- Thì ra chỉ hai ngôi sao.

Lão Phương bĩu môi, một lần nữa dời hứng thú lên đùi gà trong tay.

- Cũng không chỉ hai ngôi sao, huỳnh hoặc được xưng tai tinh, tâm túc nhị đại biểu cho đế vương, tai tinh và đế vương gặp nhau, tượng trưng cho đế vương gặp nạn.

Huỳnh hoặc thủ tâm, thực ra là một loại phong thủy Tinh Tượng, đơn thuần chỉ là nói mò, nhưng ở trong thời đại phong kiến, rất nhiều người tin vào chuyện này, triều đình có một bộ môn chuyên làm loại chuyện này, hình như gọi Tư Thiên Giám, không có việc gì thì ngắm sao, thông qua Tinh Tượng để phỏng đoán lành dữ.

Lão Phương kinh ngạc nói:

- Vì sao kia lợi hại như vậy, thật hay giả?

Lý Dịch tức giận liếc hắn một cái.

- Đương nhiên là vô nghĩa, ăn ngươi đùi gà đi.

Chuyện này, nói dễ nghe gọi huỳnh hoặc thủ tâm, nói khó nghe chút, cũng là đế vương gặp nạn, nên tới lúc băng hà.

Đương nhiên, thời đại này có nhiều đế vương như vậy, Cảnh Quốc, Triệu Quốc, Tề Quốc, Võ Quốc, đến cùng người nào băng hà, phải xem mấy vị Hoàng Đế này, người nào vận khí tốt.

Lý Dịch không lo lắng những thứ này, thân thể lão hoàng đế tuy không tốt, nhưng bây giờ đang trải qua điều dưỡng tốt, còn chưa băng hà nhanh như vậy, lại nói hắn cũng không tin cái này, điểm này, ban đầu khi ở Ninh Vương phủ, Lý Dịch đã biết.

Không nghĩ tiếp những việc này, phất tay, nói.

- Về nhà.

Lão Phương gật đầu, quệt mỡ đầy trên mồm, hỏi.

- Về nhà nào?

Hẻm Dương Liễu, trong viện nhỏ, Tằng Túy Mặc lắc đầu, nói.

- Ta không đi, ta phải ở lại chỗ này bồi tiếp Nhược Khanh tỷ tỷ.

Lý Dịch mở miệng.

- Các muội có thể cùng đi.

Nàng vẫn lắc đầu, Lý Dịch nhìn nàng.

- Vậy cũng không thể ở chỗ này cả đời được.

- Làm sao không được?

Nàng ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái.

- Ta ở đây, dù sao có Nhược Khanh tỷ tỷ bồi tiếp, mỗi ngày đều có việc làm, cũng sẽ không có người khi dễ ta.

- Ai sẽ khi dễ muội…

Lý Dịch nhìn lấy nàng, ngẫm lại.

- Lại nói, Nhược Khanh cũng có ngày phải gả, đến lúc đó muội làm sao bây giờ?

Tằng Túy Mặc kinh ngạc, vấn đề này, nàng thật chưa từng nghĩ qua.

Lý Dịch nhìn nàng, nói:

- Khi đó, muội còn muốn cùng hai người Tiểu Thúy ở chỗ này?

Không biết vì cái gì, nghĩ đến Nhược Khanh tỷ tỷ cưới, trong lòng nàng rất khó chịu, trên mặt hiện ra một tia vẻ suy tư, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Dịch nói.

- Nếu không, huynh cưới luôn Nhược Khanh tỷ tỷ đi, hai người chúng ta có thể chiếu ứng lẫn nhau, ở nơi nào đều như thế…

Lần này đến phiên Lý Dịch giật mình.

Hạnh phúc tới đột nhiên như vậy, thì ra Túy Mặc vậy mà... Vậy mà thông tình đạt lý như thế?

Hắn ngẫm lại, nói.

- Muội nói cũng không phải không có đạo lý…

- Có đạo lý sao?

Nàng mở to hai mắt nhìn hắn, tuy nhìn cười nhẹ nhàng nhưng đường cong khóe miệng lại lộ ra vẻ nguy hiểm.

- Muội nói quả thực không có một chút đạo lý.

Lý Dịch che thịt mềm giữa eo, nói.

- Muội có hỏi ý kiến của Nhược Khanh chưa, có hỏi ý kiến của ta chưa?

Nàng nhìn Lý Dịch, bỗng nhiên buông tay ra, cúi đầu xuống, nói khẽ.

- Thực ra, Nhược Khanh tỷ tỷ gặp huynh còn sớm hơn ta, mà lại, ta nhìn ra nàng cũng rất thích huynh, chỉ là cho tới bây giờ nàng đều giấu những lời kia trong lòng mà thôi, hai chúng ta vẫn luôn cùng một chỗ, thấy nàng gả cho người khác, trong lòng ta cũng sẽ khó chịu, không bằng huynh suy nghĩ một chút lời ta mới vừa nói đi.

Lý Dịch lắc đầu, nghiêm mặt nói.

- Chớ nói nhảm, loại lời này để Nhược Khanh nghe được rất không tốt.

Một cái hố ngã một lần là được, hắn phải ngu xuẩn cỡ nào mới có thể ngã hai lần trong cùng một cái hố?

Nàng nhìn Lý Dịch, nháy mắt mấy cái, sau đó bật cười.

- Tốt, tốt, ta chỉ đùa một chút mà thôi, sẽ không để cho Nhược Khanh tỷ tỷ biết.

- Loại trò đùa này, có thể tùy tiện nói sao…

Lý Dịch trừng nàng một chút, tiến hành một phen tư tưởng giáo dục nghiêm túc cho nàng, lúc này mới hài lòng rời đi.

Bên ngoài Hẻm Dương Liễu, chờ hắn lên xe ngựa, lão Phương vén rèm xe lên, hỏi.

- Cô gia, lần này về nhà nào, muốn đi hoàng cung sao?

Lý Dịch khoát tay.

- Không đi, lần này thật về nhà.

Còn hai ngày nữa sẽ đến Triều Hội, công chúa điện hạ khẳng định bận bịu túi bụi, cũng không có việc gì gấp gáp, vẫn nên về nhà an ổn sang năm tốt hơn.

Bên trong viện nhỏ, Tiểu Thúy đã không biết thò đầu ra lần thứ mấy, rốt cục nhịn không được, đi tới nói.

- Tiểu thư, người nghĩ gì thế, bên ngoài lạnh, vào nhà đi.

Liên tiếp gọi vài tiếng, Tằng Túy Mặc mới ý thức tới, gật đầu.

- Ừm, đi vào thôi.

Nàng đứng lên, thân thể chợt ngã về một bên.

Tiểu Thúy vội vàng đỡ nàng, ân cần hỏi thăm.

- Tiểu thư, người làm sao vậy?

- Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích…

Giọng nói của nàng có chút bối rối.

- Đứng đó đừng nhúc nhích, chân ta bị tê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận