Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1013: Quan Cướp Cấu Kết Với Nhau!



Chương 1013: Quan Cướp Cấu Kết Với Nhau!




________________

VIE) Chương 1013: Quan Cướp Cấu Kết Với Nhau!



Trương huyện lệnh bị hắn làm giật mình, nhìn tên nha dịch kia nổi giận nói.

- Tới thì tới, vội vàng hấp tấp làm cái gì?

Răn dạy xong, trong trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.

Xem ra tên Lâm Nhị này vẫn còn hiểu chút đạo lý, uống nước không quên người đào giếng, làm sơn tặc, cũng không thể quên ban đầu là người nào dẫn hắn đi đến Con đường này?

Hắn nhìn nha dịch, nhướn nhướn mi nói.

- Lần này hắn mang đến bao nhiêu thứ?

Nha dịch lắc đầu, nói:

- Không mang.

- Không mang là sao?

Trương huyện lệnh nghe vậy bỗng nhiên vỗ mạnh bàn, cả giận nói.

- Không mang thì hắn tới nơi này làm gì?

- Hắn bị người khác mang đến.

Nha dịch nói một câu, lại lập tức lắc đầu, nói.

-Không phải nói hắn bị người khác trói tới mới đúng.

Trương huyện lệnh nghe vậy, chợt đứng lên từ trên ghế.

Tiền đường Huyện nha.

Vương Thường nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Lý huynh đệ không phải nói ở Thục Châu còn có bằng hữu à, tại sao lại không gặp?

Lý Dịch nhìn bên ngoài, nói.

-Một lát nữa bọn họ sẽ tới.

Tuy đã viết thư từ rất sớm, nhưng cụ thể lúc nào bọn họ mới đến Thục Châu lại không có thông báo. Có điều, nhóm Như Nghi đã đi trước nên người cũng chẳng mấy chốc sẽ tới.

Bên ngoài huyện nha, mười mấy tên sơn tặc bị buộc chung một chỗ, đồng loạt quỳ trên mặt đất.

Mười mấy tên nha dịch nhìn sang đám sơn tặc này, lại nhìn vào trong từ đường, sắc mặt cổ quái.

Đám người Lâm Nhị Ba Tử cũng xem như sơn tặc có quy mô không nhỏ trên đất Thục Châu. Không thể không nói, có thể một mẻ hốt gọn đám bọn họ, không lọt tên nào, bản lĩnh của những người này không hề nhỏ.

Nhưng vấn đề tới, tên Lâm Nhị Ba Tử này lại là tiểu cửu tử của huyện lệnh đại nhân...

Vùng đất ngoài Thục Châu cực kỳ hỗn loạn, dù sao quan phủ cũng không quản được nơi đó. Nhưng ở ngay trong huyện lại có sơn tặc hoành hành, người nào tin bọn chúng không có bối cảnh?

Quan phủ cũng không phải không thể bắt bọn họ, nếu thật hạ quyết tâm diệt phỉ, những sơn tặc kia đều chạy không thoát. Nhưng sự thật là đất Thục Châu này nghèo quá, quan viên địa phương dựa vào chút bổng lộc ít ỏi kia vẫn có thể nuôi sống người nhà, nhưng nếu muốn được tiêu sái, hắn phải thông qua con đường sai trái.

Huyện lệnh đại nhân không quan tâm đối với Lâm Nhị Ba Tử cũng vì hắn không chỉ là “tiểu cửu tử mà còn thường xuyên hiếu kính tang vật cướp được cho hắn. Những người này bắt bọn họ, cũng là ngăn cản con đường kiếm tiền của huyện lệnh đại nhân.

*Tiểu cửu tử: hay còn gọi là thê đệ, ý chỉ em vợ bây giờ.

Cản trở Con đường kiếm tiền của ngươi cũng như giết cha mẹ ngươi, huyện lệnh đại nhân sẽ bỏ qua cho kẻ thù giết cha sao?

| Lý Dịch đang thuận miệng trò chuyện với Vương Thường, một khắc nào đó, một nam tử trung niên nâng cao bụng từ sau tiền đường đi

tới.

Vương Thường lập tức đi qua, khom người nói.

- Thảo dân tham kiến huyện lệnh đại nhân!

Trương huyện lệnh nhìn đám sơn tặc bên ngoài, lại liếc mắt nhìn hắn, hỏi.

- Những sơn tặc này do các ngươi bắt đến?

Vương Thường gật đầu, nói.

- Bẩm đại nhân, là chúng ta bắt.

- Bảo vệ trị an của Vĩnh Huyền, không chỉ cần nhờ huyện nha mà còn phải dựa vào mỗi một bách tính của Vĩnh Huyện. Các ngươi làm rất

tőt!

Trương huyện lệnh gật đầu, nói:

- Các ngươi đi trước đi, những tên sơn tặc này giao cho bản quan xử lý.

- Đại nhân, vậy chúng ta cáo từ trước.

Vương Thường khom người, quay đầu lại nói:

- Lý huynh đệ, chúng ta đi thôi.

- Đi luôn ngay bây giờ?

Lý Dịch nghi hoặc nhìn huyện lệnh Vĩnh Huyện, hỏi:

- Không có tiền thưởng sao?

Mười mấy tên Sơn tặc đó, rất khó bắt được, không có công lao cũng có khổ lao chứ, huyện nha địa phương làm gì cũng vui quên trời đất, chỉ khen thưởng bằng miệng, đây không hợp với lẽ thường.

Trương huyện lệnh nhìn người trẻ tuổi lúc nãy không hành lễ với hắn, lông mày nhướn lên.

Chặt cây rụng tiền của hắn mà còn muốn tiền thưởng, không nhất vào đại lao đã xem như ban ơn vô cùng lớn rồi.

Sau lần này, Lâm Nhị lại phải thay hình đổi dạng, đổi tên một lần nữa, tóm lại là có chút phiền toái. Trương huyện lệnh trừng hai gia hoả xen vào việc của người khác kia, phân phó cho bọn nha dịch:

- Trước tiên giải đám sơn tặc này xuống, để xử lý sau.

- Chậm đã.

| Lý Dịch nhìn hắn, hỏi:

- Xin hỏi Huyện lệnh đại nhân định xử trí những kẻ này như thế nào?

Trương huyện lệnh trong lòng vốn đang tức giận, nghe vậy lập tức giận tái mặt, nói:

- Bản quan làm việc cần ngươi dạy sao?

Bỗng nhiên hắn phất phất tay, nói:

- Còn không mau dẫn họ đi!

Nói xong, cũng hướng về phía sau tiền đường đi đến.

Vương Thường cười khổ nhìn Lý Dịch, nói:

- Lý huynh đệ, chúng ta đi thôi!

Lý Dịch liếc nhìn bóng lưng vị huyện lệnh kia một chút, lắc đầu, cũng không nói gì.

Trước kia nếu có người dám nói chuyện với hắn như vậy, mộ phần cũng đã mọc đầy CỎ xanh. Có điều vì chút chuyện này lại tức giận với một tiểu quan thất phẩm, hắn thật sự không kéo lên nổi chút hứng thú nào?

Chuyện này, trở về để người phía dưới xem xét giải quyết là được.

- Đi thôi.

Hắn lắc đầu, đi ra ngoài huyện nha với Vương Thường.

Lúc này, phía sau tiền đường huyện nha, Trương huyện lệnh trầm mặt nhìn nam tử trước mặt, cả giận nói:

- Tên phế vật nhà ngươi, nhiều người như vậy còn có thể bị người ta bắt trọn!

Vẻ mặt của tên đầu lĩnh sơn tặc kia đau khổ nói.

- Tỷ phu, đây thật không thể trách ta, thật sự do bọn họ quá lợi hại.

Trương huyện lệnh trầm mặt hỏi.

- Biết bọn họ có lại lịch gì không?

- Là đến Thục Châu làm ăn.

Đầu lĩnh sơn tặc lập tức nói:

- Tỷ phu, ta thấy bọn hắn là một con dê to béo. Còn có mấy nữ tử, dùng từ tuyệt sắc giai nhân để miêu tả cũng không đủ.

- Thương nhân?

Trương Huyện lệnh nhíu mày lại, hỏi:

- Ngươi xác định, đây là một con dê to béo?

- Mập đến không thể mập hơn.

Đầu lĩnh sơn tặc mãnh liệt gật đầu, nói:

- Tỷ phu, người tin tưởng con mắt của ta, ta gặp qua mấy nữ tử kia, trâm cài đầu các nàng mang tùy tiện lấy ra một cái cũng ít nhất hơn ngàn lượng bạc. Lần trước ta cướp được một cái, chỉ là bị những tên đầu trọc đáng chết kia lấy đi.

Đầu lĩnh sơn tặc cắn răng một cái, nói:

- Tỷ phu, không thể bỏ qua bọn họ được!

- Dễ mập lớn.

Ánh mắt của Trương Huyện lệnh chớp động mấy lần, gật đầu nói:

- Cấu kết sơn tặc, xác thực không thể bỏ qua.

Hắn nhìn ra ngoài cửa, lớn tiếng nói.

- Người đâu, tới đây!

Lập tức có một tên nha dịch xông tới, khom người hỏi:

- Đại nhân, có chuyện gì?

Trương Huyện lệnh trầm giọng nói:

- Dẫn người bắt mấy tên gia hoả cấu kết sơn tặc vừa rồi về cho ta!

Cổng huyện nha, Vương Thường nhìn Lý Dịch, chắp tay nói:

- Lý huynh đệ, chuyến hàng này của chúng ta còn phải đi về phía trước hơn hai ngày, chờ ta trở lại Vĩnh Huyện, chúng ta lại gặp nhau!

Lý Dịch chắp tay đáp lễ, nói:

- Đi đường cẩn thận.

- Đi thôi.

Vương Thường quay đầu lại, hướng tới mấy tên huynh đệ nói một câu, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát to.

- Đứng lại!

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy có hơn mười tên nha dịch từ trong huyện nha lao ra, bao quanh mấy người bọn họ.

Vương Thường sững sờ, kinh ngạc nói:

- Quan sai đại ca, đây là...

Nha dịch cầm đầu phất phất tay, nói:

- Bắt hết lại những tên gia hoả cấu kết với sơn tặc này cho ta!

- Cấu kết sơn tặc?

Vương Thường biến sắc, kinh hãi nói.

- Hiểu lầm, quan sai đại ca, đây tuyệt đối là hiểu lầm. Sơn tặc do chúng ta bắt, làm sao chúng ta có thể cấu kết sơn tặc được!

- Còn muốn ngụy biện!

Nha dịch kia nghiêm nghị nói một câu.

- Còn không mau bắt lại cho ta!

Ngón tay của lão Phương siết chặt bóp nghe tiếng kẽo kẹt chấn động. Triều đình phong đất Thục Châu cho Cô gia, đến Thục Châu, cũng là địa bàn của bọn họ, ở địa bàn của mình còn có thể để người khác khi dễ?

Lý Dịch vỗ bả vai hắn, trực tiếp hướng bên trong huyện nha đi đến.

Nhìn thấy người này thức thời, bọn nha dịch cũng không ngăn cản, nhìn đám người Vương Thường phía sau, nói.

- Bắt lấy hết!

Hai tên nha dịch muốn tiến lên giữ lấy Lý Dịch, bị lão Phương trừng mắt một cái lập tức liền run rẩy, lại lui về sau.

Vừa rồi được nghe vị hán tử cao lớn kia có thể lấy một chọi mười, bọn họ cũng không muốn ăn thiệt thòi. Chỉ cần những người này không chạy, đợi lát nữa sẽ có thời gian thu thập bọn họ.

Trong đại sảnh huyện nha, vị Trương huyện lệnh vừa nãy đã ngồi ổn thỏa ở chủ vị, VỖ kinh mộc đường, lớn tiếng nói:

- Lâm Nhi, ngươi nói, các ngươi còn có đồng đảng?

Đầu lĩnh kia sơn tặc kia quỳ gối dưới đường, quay lại giơ một ngón tay chỉ thẳng vào đám người Lý Dịch và Vương Thường, nói:

- Đại nhân, đồng bọn của tiểu nhân chính là bọn họ!

Vương Thường nghe vậy, biến sắc, lập tức nói.

- Đại nhân, hắn đây rõ ràng là vu oan gián họa. Nếu chúng ta là đồng đảng của hắn, sao trói bọn hắn tới?

Trương huyện lệnh cũng giả bộ tức giận nhìn tên đầu lĩnh sơn tặc, hỏi.

- Hắn nói đúng, nếu bọn họ là đồng đảng của ngươi tại sao lại bắt người đến huyện đường?

- Đại nhân, tiểu nhân nói, câu nào cũng là thật!

Vẻ mặt của đầu lĩnh sơn tặc nghiêm nghị nói:

- Chúng ta vốn là đồng bọn, chỉ vì chia của không đồng đều dẫn tới đánh nhau, hắn muốn dùng chúng ta để đổi lấy bạc thưởng.

- Nói bậy!

Vương Thường chỉ hắn, lớn tiếng nói:

- Tên này rõ ràng muốn cắn ngược lại một cái. Đại nhân minh giám!

- Yên lặng!

- Chỉ dựa vào lời nói một bên của các ngươi bản quan cũng khó có thể kết luận.

Trương huyện lệnh cầm trong tay kinh mộc đường, hung hăng vỗ bàn, nói:

- Bản quan sẽ không oan uổng bắt kỳ một người tốt nào, cũng sẽ không bỏ qua một người xấu nào. Người đâu, tới đây, giải tất cả bọn hắn xuống, đợi sau khi bạn quan tra rõ ràng chuyện liền xử lý tiếp.

Vương Thường vội nói.

- Đại nhân, ta có thể chứng minh thân phận của ta.

- Im ngay!

Trương huyện lệnh nhìn hắn, phất phất tay, nói:

- Chớ có hồ ngôn loạn ngữ, trước hết giải xuống rồi nói tiếp!

Vương Thường kinh ngạc đứng tại chỗ, khó có thể tin nhìn Trương huyện lệnh đứng trên công đường.

Thân phận bọn họ là tiêu sư, hắn có thật nhiều chứng cứ đều có thể chứng minh thân phận của hắn.

Chuyện đơn giản như vậy mà tên Huyện lệnh này không chịu tra rõ phải trải đúng sai, nhất quyết muốn giam bọn họ lại trước.

Nếu thật bị bọn họ giam lại, chuyện kia đen hay trắng không phải đều do họ nói sao?

Hắn nhìn tên sơn tặc quỳ trên mặt đất đang cười mỉa mai kia, rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Nơi này làm sao lại là huyện nha được, rõ ràng là một ổ cướp!

Đây là quan cướp cấu kết với nhau!

Thổ phỉ cũng là quan viên, quan viên cũng là thổ phỉ!

Lý Dịch biết Thục Châu tồn vấn đề quan cướp cấu kết, đây cũng là vấn đề hắn tính toán sẽ giải quyết đầu tiên sau khi tới.

Chỉ là không nghĩ tới, mới vừa tiến vào Vĩnh Huyện, còn chưa kịp dàn xếp đã gặp chuyện này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận