Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1068: Không Có Lần Sau!



Chương 1068: Không Có Lần Sau!


Chương 1068: Không Có Lần Sau!



Lý Dịch lắc người một cái, trước khi Dương Liễu Thanh ngã xuống đất thì đã nhẹ nhàng đỡ lấy nàng.

Một tay hắn quàng qua vai nàng, một tay khác luồn qua đầu gối, bế ngang nàng lên.

Hắn quay đầu sang thì bắt gặp ánh mắt của Liễu nhị tiểu thư đang nhìn mình.

Lý Dịch lại nhìn Dương Liễu Thanh đang hôn mê, ngẩng đầu lên nhìn Liễu nhị tiểu thư, thử thăm dò:

- Hay là... Muội bế nàng ấy đi?

Thương Châu là biên cảnh của Võ Quốc, lấy Kinh Các Lĩnh làm ranh giới, tiếp tục đi về hướng Bắc chính là vùng đất hỗn loạn không nằm trong phạm vi quản lý của quan phủ.

Sau khi đương kim bệ hạ huyết tẩy Hoàng Đô ngồi lên hoàng vị, bên trong Võ Quốc Có rất nhiều hào kiệt tranh phong, anh hùng tịnh khởi, lực khống chế của quan phủ đối với các châu cách xa Hoàng Đô đã yếu đi rất nhiều.

Trong một thời gian dài, Thương Châu đã bị biến quân trung với Tiên Đế chiếm cứ, mấy vị tướng lãnh thủ biên chỉ trung thành với vị công chúa duy nhất của Tiên Đế và Hoàng Hậu, quyết tâm muốn lật đổ triều đình, lập con vợ cả là Tĩnh Vương làm Tân Đế....

Đương nhiên, đây đều là việc trước kia.

Trước đó không lâu, thế lực biên quân của Đoan Dung công chúa bị triều đình và mấy cô chiêu an thế lực tiêu diệt, thất bại thảm hại. Binh lực bị đánh tan, Đoan Dung Công chúa và Tĩnh Vương nhỏ tuổi cũng không biết tung tích, Thương Châu lại bị triều đình khống chế một lần nữa.

Bá tánh Thương Châu âm thầm tiếc nuối, lúc công chúa còn ở đây, nàng ấy đã làm rất nhiều việc như quét sạch tội phạm, săn sóc bá tánh, cứu tế nghèo khổ. Bây giờ Thương Châu lại lần nữa rơi vào trong tay triều đình, ngày tháng sau này của bọn họ coi như lại khổ sở....

Quân Vương hiện tại, giết huynh giết cha, ngay cả công chúa và Thân Vương cùng một mẹ đẻ ra cũng không muốn buông tha, nghe nói đêm qua quan phủ đã phái hơn hai ngàn binh tướng tới bao vây Kinh Các Lĩnh, nhằm lùng bắt Đoan Dung Công chúa....

Bá tánh không dám lộ ra, nhưng lại vô cùng không cam lòng, người giết huynh giết cha, táng tận lương tâm như vậy, chẳng lẽ không sợ

bị ông trời trách phạt?

Nói đến trời phạt, giờ Tý đêm qua, Kinh Cức Lĩnh truyền ra từng trận thiên lôi, ánh lửa ngút trời, ngay cả ở trong nội thành Thương Châu cũng có thể nghe được tiếng vang điếc tai kia, Có rất nhiều người đang yên giấc đều bị bừng tỉnh, tim đập thình thịch.

Buổi sáng đã có tin tức truyền đến, đêm qua quan phủ xuất động hơn hai ngàn quan binh đi bao vây tiêu diệt Đoan Dung công chúa không trở về....

Lập tức Có vô số người suy đoán, hành động của bọn hắn tất nhiên đã chọc giận trời cao, làm cho thiên thần nổi giận, giáng thiên lôi địa hỏa xuống, khiến tất cả bọn họ đều ở lại nơi đó....

Đương nhiên, đây đều là lời đồn đãi, lúc này, dưới chân Kinh Các Lĩnh đang có một đoàn người nhìn cảnh tượng thê thảm núi thấy chất đống, nhịn không được nôn mửa ra ngoài.

- Chết, đã chết hết rồi....

- Ngay cả Ngụy tướng quân, Tiếu tướng quân cũng vậy...

- Mau, mau chóng truyền tin tới Hoàng Đô....

Vùng đất hỗn loạn, trên một con đường núi uốn lượn quanh sườn núi, đi đầu là mấy chiếc xe ngựa, phía sau có gần trăm người đi theo.

Vệ Lương rốt cuộc đã biết tại sao huynh đệ Vạn Thị bị buộc đi sửa đường.

Con đường núi của Vùng đất hỗn loạn nguyên bản khúc chiết khó đi, lúc này đã trở nên bằng phẳng, đi rất thoải mái dễ chịu, thậm chí xe ngựa cũng có thể đi lên được, Công chúa điện hạ bị thương đang ở bên trong chiếc xe ngựa đầu tiên.

Đi theo đám người này được nửa ngày, qua những lời của người khác, Vệ Lương đã biết được một tin tức khiến người ta khó có thể tin.

Vùng đất hỗn loạn vốn vô chủ, bây giờ đã có chủ nhân.

Toàn bộ vùng đất hỗn loạn đã bị bọn họ bỏ vào trong túi, nếu như không phải bởi vì Công chúa, cho dù Vệ Lương hắn đã từng lãnh binh một trăm ngàn người, sợ rằng cũng sẽ giống như huynh đệ Vạn Thị kia, không thoát khỏi số phận sửa đường, sửa cầu.

Hắn liếc nhìn về phía trước, trong lòng có chút tò mò, rốt cuộc thì sư môn của công chúa điện hạ là như thế nào?

Lý Dịch dựa vào vách thùng xe ngựa, thoáng nhìn qua chiếc xe ngựa phía trước, sau đó tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Đã tìm được đồ đệ bảo bối của Liễu nhị tiểu thư, hắn không cần phải lo lắng việc này nữa, cũng không cần lo lắng nàng ấy sẽ làm ra việc xúc động gì.

Dương Liễu Thanh bị thương, cũng may không có ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian thì có thể khỏi hẳn.

Hiện tại bọn họ đang đi tới nơi của Như Nghi và Nhược Khanh, Túy Mặc, cách nơi này đại khái khoảng một ngày đi đường.

Một lúc sau, có một bàn tay khô gầy xốc mành xe lên, lộ ra bóng dáng của một lão giả.

Lý Dịch đã thấy người này từ đêm vây bắt đó, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa trò chuyện một câu nào, sau khi vén rèm xe lên, lão giả hơi nhích về phía thùng xe ngựa một chút.

Mấy ngày trước, lão giả kia bị thương trong cuộc chiến, trên đầu còn quấn vải trắng, lại bị xóc nảy mấy ngày nay, nhìn qua có chút suy

yếu.

Lão giả nhìn Lý Dịch, trầm ngâm một lát, hỏi.

- Xin hỏi, các hạ có phải Cảnh Vương Lý Dịch không?

Lão giả này đã nửa tỉnh nửa mê vài ngày, cho tới hôm nay mới tỉnh lại, Lý Dịch hơi kinh ngạc, chẳng lẽ đại danh Cảnh Vương đã xông ra Cảnh Quốc, bắt đầu tiến ra thế giới?

Lý Dịch không có phủ nhận, lão giả dường như cũng không cần hắn thừa nhận, tầm mắt đặt trên người hắn, dò xét một phen, nói.

- Lão phu đã sớm nghe thấy tên tuổi của Cảnh Vương, chỉ là không ngờ tới, Cảnh Vương điện hạ đại danh đỉnh đỉnh lại tuổi trẻ tới như vậy, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên....

Lý Dịch chắp tay một cái.

- Quá khen, quá khen....

Đang lúc Lý Dịch chờ đợi lão giả nói tiếp gì đó thì hắn ta lại buông rèm xuống, không nói nữa.

Lý Dịch có chút thất vọng, lão nhân này nói chuyện mà nói lấp lửng một nửa, đã lớn tuổi như vậy rồi mà không hiểu lễ nghi chút nào.....

Không phải nên dựa theo kịch bản, đầu tiên khen hắn anh tuấn tài giỏi, sau đó lại bày tỏ lòng kính trọng như nước sông cuồn cuộn liên

miên không dứt đối với hắn, sau cùng cho thấy mình rất vinh hạnh nhận biết Cảnh Vương đại danh đỉnh đỉnh, mong rằng sau này có thể làm bằng hữu, rồi lưu phương thức liên lạc gì đó sao....

EQ như vậy mà còn nói mình là Thừa Tướng?

Lão nhân trước mắt này là Thừa Tướng một nước, đây là điều Lý Dịch biết được từ những gì Vệ Lương tướng quân nói.

Năm đó Võ Quốc Hoàng Đế giết huynh giết đệ đoạt hoàng vị, trong triều có một đợt chính nghĩa chi sĩ nhảy ra phản đối hắn ta, vị lão nhân này dù không có trực tiếp đứng ra phản đối, nhưng mà hắn lại lặng lẽ đưa Dương Liễu Thanh và vị tiểu Tĩnh Vương kia ra khỏi Hoàng Đô, sau đó thì lặng yên rời khỏi triều đình, hiệp trợ các nàng tổ kiến thế lực từng bước một, chống lại triều đình ...

Đương nhiên, hắn dốc hết tâm huyết, một nắng hai sương, cực khổ đã nhiều năm, lại bị đánh bại trong một trận, hiện tại lại trở về trước giải phóng.

Tuổi đã cao, vì niềm tin nào đó trong lòng nên còn muốn hối hả ngược xuôi, quan tâm vất vả như thế, trong lòng Lý Dịch vẫn có mấy phần tôn kính người này.

- Thừa Tướng, ta muốn đi nhìn hoàng tỷ....

Trong xe ngựa truyền đến âm thanh của một thiếu niên.

Lão giả nói khẽ.

- Công chúa bị thương, điện hạ lại nhẫn nại thêm một ngày, đợi đến ngày mai đi....

Lý Dịch biết, vị thiếu niên trong xe ngựa kia chính là Tĩnh Vương, cũng là đệ đệ ruột của Dương Liễu Thanh, người mà bọn họ muốn nâng đỡ trở thành Hoàng Đế Võ Quốc.

Đêm đó khi mấy tên quan binh tiến công lên núi, hắn ta hình như bị hoảng sợ nên ngất xỉu. Cái này rất bình thường, rốt cuộc thì Tĩnh Vương vẫn còn là một đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi, sắp mất mạng, không sợ mới lạ...

Dù sao thì không phải ai cũng giống như Lý Hàn, mười một mười hai tuổi đã có thể quản lý nguyên một Viện Toán Học, năm nay mới mười bốn tuổi đã nghiễm nhiên đã trở thành lão đại ít có trong triều, cho dù Tể Tướng đương triều, Lục Bộ Thượng Thư thì mỗi một sự kiện vẫn phải nhìn sắc mặt tên nhóc đó để hành động.

Đương nhiên, đồng dạng bằng tuổi, đồng dạng là Thân Vương, nhưng mà tình trạng của bọn họ lại không giống nhau một chút nào.

Một người là Thiên Tài Nhi Đồng nổi danh nhất Cảnh Quốc, viện trưởng Viện Toán Học, nhân vật phong vân trên triều đình...

Từ những gì mà Lý Hiên gửi thư thời gian trước, đám người nguyên khoa toán học Quốc Tử Giám muốn thoát ly Viện Toán Học, tự lập môn hộ. Lý Hàn tự nhiên đáp ứng chuyện này, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể thông qua khảo hạch của hắn.

Kết quả tất cả mọi người bị một tờ đề thi của Lý Hàn đánh thua tan tác, bao gồm mấy vị tiến sĩ thậm chí ti nghiệp, khoa toán học Quốc Tử Giám không có nổi một người đạt tiêu chuẩn.

Mà phần bài thi kia, sau khi mấy vị tiên sinh nhìn phương pháp giải đề của Lý Hàn, bọn họ bày tỏ tuy đề có chút rườm rà nhưng hoàn toàn không có ra ngoài phạm vi đã học...

Lý Dịch nhớ kỹ lúc Đoan Ngọ gửi thư làm hắn ra mấy đề toán học phức tạp để làm khó Lý Hàn, miễn cho việc tên đó luôn dương dương tự đắc trước mặt nàng. Lý Dịch tiện tay ra mấy đề, rườm rà có chút rườm rà, có điều tên nhóc Lý Hàn kia không thể coi như người bình thường, cái đề kia có hơn ba mươi lời giải phụ thế mà đã bị hắn tìm ra được từng cái một...

Ta không có nói ngươi là rác rưởi, ý của ta là chư vị có mặt ở đây đều là rác rưởi!

Đây là nguyên văn lời mà Lý Hàn đã nói với một tên ti nghiệp Quốc Tử Giám ngay trước mặt tất cả thầy trò Viện Toán Học.

Nghe nói lúc ấy tên ti nghiệp Quốc Tử Giám kia tức giận đến toàn thân run rẩy, sắc mặt đám người Khoa Toán Học đều xanh mét, trường hợp lại rơi vào cục diện không khống chế được...

Tên tiểu tử Lý Hàn này hoàn toàn bị trời cao chiếu CỐ, nếu hắn căn cứ những gì bản thân trải qua mà viết vài cuốn sách... “Mười bốn tuổi - Tại sao ta lại ưu tú như vậy?”, “Ngài quá khen - Ta chỉ là một thiên tài mà thôi!”, “Con đường trưởng thành của thiếu niên thiên tài - Từ một nam hài phản nghịch đến viện trưởng Viện Toán Học.... Khẳng định có thể bán sạch ở Cảnh Quốc.

So ra mà nói, vị thiếu niên tên Dương Phủ này cũng bị ông trời đối đãi đặc biệt.

Khi hắn mười tuổi, nhị ca giết phụ thân và đại ca, bức tử mẫu thân, tỷ tỷ dẫn hắn theo trốn đông trốn tây, tránh né sự truy sát của triều đình, trên vai còn phải gánh vác trách nhiệm trọng đại là phục quốc báo thù, cũng không phải việc dễ dàng gì.

Từ xưa đến nay, người tạo phản thành công có không ít, nhưng bị trấn áp bỏ mình càng nhiều vô số kể. Bọn họ chỉ bằng vào vài trăm tên thủ hạ mà muốn lật đổ một quốc gia, nói thì dễ hơn làm nhiều?

Lý Dịch thở dài, thật lòng mà nói, hắn càng hy vọng Dương Liễu Thanh có thể buông những thứ này xuống, làm một người bình thường, hạnh phúc an ổn vượt qua cả đời này...

Nhưng mà khi hắn nhớ tới sự chấp nhất và điên cuồng khi luyện võ, muốn làm được điều này e rằng rất khó, mà hắn cũng không thể nào thao tác nàng lựa chọn nhân sinh của mình.

Trong chiếc xe ngựa đi đầu, Dương Liễu Thanh dựa vào vách thùng xe, cúi đầu nhìn Liễu nhị tiểu thư, thấp giọng nói:

- Xin lỗi sư phụ....

Liễu nhị tiểu thư nhìn Dương Liễu Thanh, lạnh mặt nói:

- Không nói không rằng rời đi ba năm, hoàn toàn không có một chút tin tức, nói một câu xin lỗi là xong rồi à, trong mắt người còn có

người sư phụ này hay không?

Sắc mặt Dương Liễu Thanh trắng nhợt, nàng kinh hoàng nói.

- Sư phụ, ngươi đánh ta hay mắng ta cũng được, đừng trục xuất ta khỏi sư môn....

Liễu nhị tiểu thư nhìn nàng, sau đó giơ bàn tay lên.

Dương Liễu Thanh ngẩng đầu, nhắm mắt lại.

Bang!

Trong xe truyền đến một tiếng vang thanh thúy.

Dương Liễu Thanh mở to mắt, kinh ngạc một giây, sau đó che mông lại, khuôn mặt đẹp đỏ bừng.

- Không có lần sau!

Liễu nhị tiểu thư nhàn nhạt liếc nàng một cái, sau đó nhảy xuống xe ngựa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận