Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 671: Sự Cấp Tòng Quyền




Chương 671: Sự Cấp Tòng Quyền

----------------------

(DG: Sự cấp tòng quyền: Việc gấp phải tùy cơ ứng biến)

- Phế vật, đều là phế vật, đã ba ngày rồi mà ngay cả cái bóng người cũng không có tìm được, bản vương cần các ngươi làm cái gì?

Phủ Thục Vương, Thục Vương điện hạ lại phẫn nộ lật bàn lần nữa, ở phía dưới, một đám quan viên Thục Châu đều cúi đầu, câm như hến.

Mỗi huyện ở Thục Châu, bộ khoái, nha dịch bao gồm dân tráng trong nha môn, thậm chí là huyện lệnh đều tự mình dẫn người tuần tra, nhưng đừng nói tới đạo cô kia và Bá Tước Trường An, ngay cả một bóng dáng của những tên áo lam, áo vàng cũng không thấy đâu.

Muốn tìm được hai người trong một nơi lớn như Thục Châu như mò kim đáy biển. Hơn nữa mệnh lệnh khi được phát xuống đã là ngày thứ hai, nói không chừng hiện giờ họ đã sớm chạy ra Thục Châu, biết đi nơi nào mà tìm người!

- Tiếp tục tìm cho bản vương, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Thục Vương cắn răng, gằn từng chữ một.

- Hạ quan tuân mệnh...

Tất cả quan viên đều sôi nổi trả lời, sau đó ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài.

Tìm đương nhiên muốn tìm, cho dù làm bộ làm tịch cũng phải tìm, nếu không thì không tiện công đạo với Thục Vương, rốt cuộc, sau này họ còn phải dựa vào hắn …..

Trong vòng ba ngày, bầu không khí các huyện ở Thục Châu đột nhiên trở nên khẩn trương lên.

Khắp các đường phố đều có thể thấy được binh lính đi tuần tra, thậm chí ngay cả các thôn xóm xa xôi hoang vắng cũng có dân tráng không ngừng tìm kiếm, hơn nữa đối với những người lạ mắt từ nơi khác tới càng tuần tra phá lệ nghiêm ngặt.

Nội thành Vĩnh Châu, bên trong một sân nhỏ bị vứt bỏ đã lâu.

Chiếc giếng cạn ở trong sân bỗng nhiên có một cánh tay vươn ra.

Tên thanh niên Họ Phương gian nan leo từ trong giếng cạn ra, sau đó vô lực nằm trên mặt đất.

Ba ngày, suốt ba ngày, đừng nói ăn cơm, ngay cả một giọt nước cũng không có để uống, cho dù đã giải được huyệt đạo bị phong bế, nhưng lúc này hắn cũng không còn bao nhiêu sức lực.

- Chờ một chút, ta đi tìm dây thừng!

Hắn ghé vào miệng giếng nói một câu, sau đó chậm rãi xoay người, đẩy ra cửa sân, thất tha thất thểu đi ra ngoài.

Không bao lâu, một người thanh niên mặc quần áo rách rưới, trên mặt đầy tro bụi ngơ ngẩn đứng trên đường, nhìn về phía một quán mì bên kia đường, cổ họng không tự giác mà chảy ra nước bọt.

- Ài….

Ông chủ quán mì kia ngồi trên bậc thang, buồn bực ngán ngẩm nhìn người qua kẻ lại trên đường phố, lại nhìn về quán mì không có một vị khách của mình, dằng dặc thở dài một hơi.

Bang!

Ngay sau đó, ánh mắt của hắn đã bị một thỏi bạc trên bàn hấp dẫn.

- Tới mười tô mì!

Thấy thanh niên đối diện kia cứ nhìn chằm chằm vào mình, ông chủ quán mì không khỏi hơi sợ hãi trong lòng.

- Mười tô?

Hắn sợ mình nghe lầm nên hỏi lại một câu.

- Bớt nói nhảm, nhanh lên!

Bị thanh niên kia dùng cặp mắt xanh lè trừng mình, ông chủ quán mì rùng mình một cái, lập tức nói:

- Tốt, tốt, khách quan chờ một lát, mì tới ngay đây.

- Khách quan, mì đến rồi!

Rất nhanh, tên chủ quán kia bưng một tô mì tới, nhìn chưa tới vài giây là tô đã trống rỗng không còn gì, đôi mắt hắn không khỏi trừng to.

Tên thanh niên họ Phương ngẩng đầu liếc ông chủ quan mì một cái, cả giận nói:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Thêm một tô nữa!

- A, có ngay, có ngay!

Ông chủ quán mì lại vội vàng làm thêm một tô nữa, hắn lén lút nhìn người thanh niên kia, thầm mắng,.

- Mì vừa mới ra nồi là đã lập tức ăn hết, chẳng lẽ quỷ chết đói đầu thai, ăn không sợ bỏng lưỡi...

Mãi cho đến khi thanh niên kia ăn đến tô thứ năm, ông chủ quán mì mới có rảnh dừng tay lại, chà lau mồ hôi trên trán, lúc này thì quán đã có rất nhiều người tò mò vây quanh nhìn xem.

- Thật sự ăn ngon như vậy sao?

Có một người nghi ngờ hỏi một câu, sau đó ngồi xuống một bàn khác, nói:

- Cho ta tới một tô.

- Phì!

Một lát sau, người nọ vừa nếm một ngụm đã lập tức phun ra, hắn liếc nhìn thanh niên kia, mắng:

- Mì khó ăn như vậy mà cũng có thể ăn hết, lão tử còn tưởng ngon đến thế nào, đời trước ngươi chết đói phải không?

Người nọ ném hai đồng tiền lên bàn, nhưng khi quay người muốn đi thì sau lưng truyền tới một giọng nói.

- Nè, ngươi còn chưa ăn hết mì.

Người nọ quay đầu nhìn thanh niên kia, cười giễu nói:

- Lão tử không muốn ăn, ngươi quản được à?

Thanh niên kia liếc hắn một cái, sau đó đứng lên.



...

- Ăn, ta ăn ngay đây!

Tên nam tử nọ ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt mũi bầm dập, ăn sạch tô mì vừa rồi, ngay cả nước lèo cũng uống hết không chừa một giọt, dưới ánh mắt bức bách của thanh niên kia, hắn thậm chí còn liếm sạch tô một lần, lúc này mới run rẩy hỏi.

- Như vậy, như vậy được rồi chứ?

- Cút đi!

Thanh niên kia không kiên nhẫn khoát tay, sau đó nhìn ông chủ quán mì, nói:

- Tiếp tục làm!

Chưa tới nửa giờ, ông chủ quán mì ngạc nhiên nhìn một chồng tô xếp bên cạnh thanh niên kia, lo lắng tốc độ của mình theo không kịp, hắn còn cho thêm mì vào mỗi một tô, thanh niên kia cứ như vậy mà ăn hết mười tô, sau cùng còn mua mười mấy cái bánh bao ở cửa hàng bên cạnh, lúc này mới nghênh ngang rời đi...

Người làm sao có được sức ăn như vậy, tên này là quái vật à?



...

Tề Quốc là quốc gia mạnh mẽ nhất trên lục địa này, đây là sự thật không thể nghi ngờ.

Cho dù bị thua trong một trận giao chiến quan trọng với Tề Quốc, ngay cả thành trì cũng bị người ta đoạt hai cái, sứ thần Tề Quốc cũng không chiếm được tiện nghi gì trong khi tỉ thí với Cảnh Quốc, nhưng vô luận la dân cư hay kinh tế, hoặc quân sự, thực lực của Tề Quốc vượt xa gấp mấy lần các quốc gia khác.

Phong Châu cách đô thành của Tề Quốc không gần, thậm chí có thể nói xa xôi, đi ba ngày xe theo hướng Nam sẽ tới khu vực của Cảnh Quốc.

Nhưng mà mặc dù Phong Châu xa xôi, nhưng lại không khốn cùng, ở toàn bộ Tề Quốc cũng được coi như một trong châu phủ giàu có nhất.

Giờ phút này, tại cửa thành Phong Châu, có hai cỗ xe ngựa chầm chậm tiến vào.

Hán tử kia ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn, nói:

- Lý huynh đệ, đi phía trước chút nữa sẽ tới nơi.

- Chờ về đến nhà, ta sẽ an bài các ngươi trước ở tại phòng cho khách, qua mấy ngày thì lại thu xếp tìm một chỗ cho các ngươi nghỉ ngơi.

Đại hán kia cười nói:

- Ngươi là người đọc sách, nếu không ghét bỏ thì có thể làm phòng thu chi gì đó, tuy tiền công không nhiều, nhưng cũng đủ cho sinh hoạt sau này của hai người các ngươi.

Lý Dịch chắp tay một cái, cảm tạ.

- Đa tạ Lâm đại ca.

Đại hán khoát tay, nói:

- Ai da, không cần khách khí!

Lý Dịch mỉm cười nhìn hắn, vị đại hán mới nhận biết được bốn ngày này thật sự rất nhiệt tình, có lẽ do một phần nguyên nhân đã từng “Cùng chung hoạn nạn”, trên đường đi rất chiếu cố họ.

Ở trong mắt mọi người, bao gồm vị hán tử trước mặt này, hắn và Liễu nhị tiểu thư chính là một đôi nam nữ trẻ tuổi bỏ trốn cùng nhau.

Đối với sự hiểu lầm của mọi người, Lý Dịch cũng không có giải thích gì, cứ như vậy ngược lại sẽ giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Thương thế của Liễu nhị tiểu thư không thể khỏi hẳn trong thời gian ngắn được, nàng ấy cần phải tĩnh dưỡng, không nên bôn ba. Tạm thời thu xếp ở lại chỗ này cũng là quyết định của hắn sau một hồi cân nhắc.

Mặc dù hắn không muốn tới Tề Quốc, nhưng tình huống mấy ngày trước không cho phép, hắn thật sự bất đắc dĩ. Cũng may chỗ này cách Thục Châu không xa, ngồi xe ngựa thì cũng chỉ cần ba ngày, việc hiện tại cần làm là mau chóng truyền tin về Vĩnh Huyện. Hiện giờ tin tức truyền từ Câu Lan khẳng định đang ở trên đường, đợi đến khi truyền về kinh đô, Như Nghi họ làm ra an bài, một đi một về như vậy ít nhất cũng phải tốn hai ba tháng.

Trong đoạn thời gian này, có thể dưỡng thương ở một nơi mà bất kể Thục Vương hay đạo cô cũng không nghĩ đến, là một lựa chọn không tồi.

Mấy ngày nay, qua những gì đại hán kia kể, Lý Dịch cũng đại khái hiểu biết “Lâm gia” rốt cuộc có tình hình gì.

Trong thành này, Lâm gia chỉ có thể coi như một nhà buôn bán nhỏ, kinh doanh vài cửa hàng châu báu, ngẫu nhiên cũng sẽ hơi sinh ý ngoại quốc. Mà vị cô nương được gọi Lâm Uyển Như kia, trước mắt hình như là người làm chủ sinh ý trong nhà.

Lâm gia có thể giao sinh ý của gia tộc cho một nữ tử trẻ tuổi, đủ thấy năng lực của nàng ta hẳn không tầm thường.

Chỉ là hắn không ngờ, nữ tử kia thoạt nhìn nhu nhược như vậy, thật sự là không giống người có thủ đoạn gì.

Khi xe ngựa đi đến một nơi, đại hán kia giơ tay chỉ chỉ, nói:

- Phía trước cũng là cửa hàng trong nhà, bên cạnh cửa hàng có một tiểu viện, đôi khi cửa hàng bận bịu thì tiểu thư sẽ ở lại nơi này. Vừa rồi tiểu thư có phân phó, hai ngày này cho người dọn dẹp tiểu viện một chút, tạm thời các ngươi trước ở chỗ đó, đợi sau này có an bài khác lại nói.

Sau khi tiến vào thành Phong Châu, đi thêm mười lăm phút đã tới Lâm gia.

Xe ngựa đi vào một cái cửa hông, Lý Dịch đỡ Liễu nhị tiểu thư, đại hán kia dẫn hai người họ đi tới một căn phòng nhỏ, nói:

- Hai ngày này các ngươi trước ở chỗ này, cần gì thì nói một tiếng, đợi hai ngày sau tiểu viện kia dọn dẹp xong thì mới dọn qua được.

Lý Dịch đi vào trong phòng, sau khi nhìn xung quanh, hắn quay đầu lại, hơi ngạc nhiên hỏi:

- Chỉ có một gian này thôi?

- Có vấn đề gì?

Đại hán kia gật đầu, nghi ngờ hỏi.

Lý Dịch giật mình, lắc đầu đáp.

- Không có.

- Nếu có chuyện gì thì nhớ phải gọi ta đó….

Khi đại hán đi tới cửa, lại quay đầu dặn dò thêm một câu.

Chờ sau khi bóng dáng hắn biến mất, Lý Dịch đỡ Liễu nhị tiểu thư ngồi xuống mép giường, nói:

- Sự cấp tòng quyền, chúng ta tạm thời cố gắng qua hai ngày này đi…..


Bạn cần đăng nhập để bình luận