Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 691: Mời



Chương 691: Mời





----------------------

Sắc mặt Vạn Tuấn tái nhợt, hắn cúi đầu không nói một lời, những thư sinh sau lưng hắn cũng đều cúi đầu xuống, không ai nói nữa.

Bao gồm nữ tử trên đài, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Tiền Đa Đa, những việc xảy ra trước đó như chưa từng biến hóa.

- Vạn huynh, vậy bài này thì thế nào, cũng còn có thể chứ?

Tiền Đa Đa nhìn Vạn Tuấn rồi nói:

- Chẳng biết tại sao, suy nghĩ hôm nay của ta cứ cuồn cuộn như thủy triều, vừa rồi lại ngẫu nhiên nghĩ được một bài, Vạn huynh có thể giúp ta giám định bài này một chút hay không?

- Ngươi, ngươi không cần ép người quá đáng!

Vạn Tuấn ngẩng đầu, mắt trừng to, trong đó đều phẫn nộ.

Tiền Đa Đa nhìn hắn, nheo mắt lại nói:

- Vạn huynh sẽ không quên, vừa rồi đã nói gì chứ?

- Là ta sai!

Sắc mặt Vạn Tuấn thay đổi, nhỏ giọng nói một câu, quay đầu lại rồi nói:

- Chúng ta đi!

Nhìn thấy những người đó đang muốn rời đi, một người sau lưng Tiền Đa Đa liền muốn ngăn cản, lại bị hắn ngăn lại.

Tiền Đa Đa khoát tay nói:

- Dập đầu coi như xong đi, ta cũng không muốn có nhiều thêm một đứa con bất hiếu.

Rất nhiều người nhìn qua bóng lưng rời đi của mấy người Vạn Tuấn, biểu lộ có chút phức tạp.

Nếu thật sự đêm nay Vạn Tuấn dập đầu nhận sai, thì thể diện hắn chắc chắn sẽ mất hết, rõ ràng sau này hắn cũng sẽ trở trò cười ở thành Phong Châu này.

Mà hắn cứ như vậy rời đi, tuy tạm thời giữ được mặt mũi, lại khó tránh khỏi rơi vào trường hợp nói không giữ lời.

Như Tiền Đa Đa chỉ là một cái bao cỏ, nếu thật sự thi từ kia mua được thì cũng thôi, tiếc là không làm gì được, hắn cứ như vậy lại tiếp tục vung ra hai bài, cứ như vậy chặn miệng tất cả mọi người.

Có tài hoa như thế, tại sao lại bán thơ văn cho người khác đổi lấy tiền, trừ phi hắn thật sự bị Triệu Tu Văn bức bách khiến bản thân phải làm thơ cho hắn, nếu không thì từ trước đến nay người này là một kẻ kín tiếng, chưa bao giờ có chút mảy may biểu lộ nào, có điều nếu là vế sau, nguyên nhân là gì?

Một người nhìn Tiền Đa Đa, mắt lộ ra vẻ sùng bái, nói:

- Ai, Tiền huynh, ngươi mới vừa nói lại có thơ mới, đọc ra chúng ta nghe thôi.

- Đọc cái gì mà đọc, khiêm tốn, khiếm tốn.

Tiền Đa Đa phất tay, nói:

- Lần sau sẽ bàn tiếp.

Vừa rồi liều sống liều chết mới nhớ được hai bài, khi đọc bài thứ nhất, kém chút đã đọc ra hai chữ Tiểu Bình nếu không phải nhớ tới phía dưới câu kia còn có chú giải, chỗ “Tiểu Bình” có thể dựa theo trường hợp mà đổi thành tên nữ tử khác, suýt nữa đã làm trò hề.

Loại chi tiết này cũng đánh dấu rõ, vị huynh đài kia đúng thật cẩn thận tới cực điểm, được xưng tụng người kinh doanh có lương tâm.

- Đi thôi.

Ăn cơm uống rượu không phải mục đích chính, việc nên làm cũng đã làm xong, nhìn những thư sinh kia khó chịu trong lòng khiến hắn thoải mái không ít, Tiền Đa Đa phất tay, đi ra ngoài cửa.

- Tiền công tử, xin dừng bước.

Tiền Đa Đa nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy người gọi mình là một nữ tử tên Phỉ Phỉ đang đi xuống, mỉm cười nói với hắn.

- Không biết Phỉ Phỉ có được cái vinh hạnh này hay không, mời Tiền công tử lên lầu một lần?

Tiền Đa Đa sững sờ, nói:

- Có!

Nhìn hai người vừa nói vừa cười đi lên, mấy người sau lưng Tiền Đa Đa kinh ngạc đứng tại chỗ,.

- Tiền huynh...

- Các ngươi về trước đi, ta muốn cùng Phỉ Phỉ cô nương nói chuyện thi từ.

Tiền Đa Đa không quay đầu lại, hướng về sau khoát tay nói.

- Biết làm thơ, thật tốt.

Nhìn thấy hai người tiến vào một gian phòng, có người thở dài, ngữ khí đau buồn nói.

Trước đó, Tiền Đa Đa còn giống như bọn họ, dựa vào tiền bạc để hấp dẫn sự chú ý của những cô gái này, sau ngày hôm nay thì triệt để thoát ly khỏi hàng ngũ của bọn họ, tựa như hôm nay, bọn họ chỉ có thể nhìn qua bóng lưng của đối phương cùng Phỉ Phỉ cô nương mà thở dài.

Trên đài rất nhanh đã đổi thành một nữ tử khác, chỉ là nàng lại không có được bao nhiêu chú ý của mọi người, không biết có bao nhiêu người nhìn qua cửa phòng đang đóng chặt trên lầu, tâm tình phức tạp.





Lý Dịch đẩy cửa phòng ra, thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, thở ra một ngụm khí thật dài, không khỏi cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Những dược liệu kia hẳn có tác dụng thật sự, mấy ngày nay thân thể Liễu nhị tiểu thư khôi phục rất nhanh, trừ việc không thể động dụng chân khí ra thì những chỗ còn lại đã không có gì khác người bình thường.

Dựa theo tốc độ này, không mất bao lâu, một đoạn hành trình về Tề Quốc này có thể vẽ lên một dấu chấm tròn thật viên mãn.

Hắn có hỏi qua Lâm Uyển Như, gần đây thương đội của Lâm gia không tiếp tục đi Cảnh Quốc theo dự định nữa, thân ở ngoại quốc, căn bản tìm không thấy được người truyền tin, xem ra Như Nghi các nàng nhận được tin tức, hẳn cũng chỉ biết hắn cùng Liễu nhị tiểu thư xuất hiện lần cuối cùng ở Thục Châu, khả năng tìm tới nơi này rất nhỏ.

Không thể ném một Liễu nhị tiểu thư đang bị thương ở chỗ này, lại không có người nào có thể dùng được, chuyện này chỉ có thể tạm thời gác lại.

- Lý huynh đệ, tiểu thư mời ngươi đi qua một chuyến.

Thân ảnh Lâm Dũng xuất hiện tại cửa ra vào.

Lý Dịch phất tay, nói:

- Biết, lập tức đi ngay.

Mấy ngày nay, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ cùng vị Lâm cô nương kia gặp mặt, học được cách vay mượn ký sổ pháp, nàng lấy ra hết sổ sách trong quá khứ, thanh tẩy từng cái, có thời gian gặp được vấn đề, sẽ gọi hắn tới hỗ trợ.

Khi đi vào Phương Lâm Uyển, ánh mắt vô ý nhếch lên, trên mặt Lý Dịch hiện ra một tia ngoài ý muốn, nhìn Lâm Dũng hỏi.

- Mã Đạp Phi Yến đâu?

- Bán.

Lâm Dũng nghe vậy, có chút buồn bực nói.

- Người nào bán?

Lý Dịch nhìn hắn hỏi.

- Đương nhiên là tiểu thư.

Lâm Dũng thở dài.

- Tuy chỉ bán được trọn vẹn một vạn ba ngàn lượng, coi như kiếm lời năm ngàn lượng, nhưng ta nhìn tên họ Bạch kia rất khó chịu, nếu không phải cả ngày hắn tới quấn lấy, tiểu thư chắc chắn sẽ không bán, mấy ngày nay tâm tình so với trước kia còn tệ hơn.

- Tin tưởng tiểu thư nhà ngươi sẽ tốt.

Lý Dịch vỗ vỗ bả vai hắn, hướng về phía một căn phòng ở hậu viện trong cửa hàng đi đến.

Tên họ Bạch kia đối với vị Lâm cô nương này cũng thật chân ái, tranh cướp giành giật bớt tổn hại vì Lâm gia, làm một cái lốp xe dự phòng còn không gì tốt hơn.

Hắn gõ cửa, bên trong có thanh âm êm ái truyền đến.

- Là Lý công tử à, vào đi.

Lâm Uyển Như đang ngồi trước bàn, nghiêm túc viết cái gì đó, Lý Dịch đi qua, liếc một chút, sau đó hơi lắc đầu.

Gia hỏa họ Tiền kia, quả thực bị nghiện trang bức mà, năm ba ngày công phu, mười ba bài thơ từ, vậy mà tất cả đều ném ra ngoài hết, quả thực rêu rao tới cực điểm, chẳng lẽ con hàng này muốn làm thi thánh Tề Quốc?

Lâm Uyển Như thấy hắn lắc đầu, nàng để bút xuống,cười nói.

- Viết không tốt, đã để ngươi chê cười.

Lý Dịch lắc đầu nói.

- So với trước đó đã tiến bộ rất nhiều.

- Ta còn muốn đa tạ ngươi chỉ giáo.

Lâm Uyển Như đứng dậy nói.

Nàng rất rõ ràng, thư pháp của bản thân có thể trong thời gian ngắn tiến bộ, tất cả đều bởi vì có hắn thỉnh thoảng đến chỉ điểm.

Càng tiếp xúc, nàng càng phát hiện, trên người tên thư sinh mình “nhặt được” này có rất nhiều việc xảy ra ngoài ý muốn.

Đầu tiên chính là thư pháp để người ta sợ hãi mà thán phục, lần này là trù nghệ, hình như hắn còn biết chút võ nghệ, thậm chí đôi lúc những câu hắn nói ra đối với việc buôn bán còn hiểu biết hơn, hắn cũng đã dẫn dắt nàng rất nhiều.

Mỗi lần nghĩ đến điều này đều khiến nàng có chút hoài nghi, chẳng lẽ chỉ cần tìm tùy tiện một người đọc sách ở Cảnh Quốc đều như thế?

Ánh mắt Lý Dịch dời từ mấy bài thi từ sao chép lên phía trên, hỏi.

- Có phải trên sổ sách lại có vấn đề gì đó?

Lâm Uyển Như lắc đầu.

- Lần này mời ngươi qua đây, ta có một yêu cầu quá đáng.

Khái niệm của yêu cầu quá đáng tức là phạm vi quá rộng, có một số việc có thể đáp ứng, có một số lại không thể đáp ứng, dù sao Liễu nhị tiểu thư vẫn còn ở nơi này, mỗi một hành động đều cần phải chú ý.

- Chuyện gì thế?

Lý Dịch nhìn nàng hỏi.

Có thể đáp ứng hay không thì vẫn phải hỏi cho rõ ràng rồi mới nói được.

- Đêm mai có một buổi thương hội quan trọng, mấy nhà buôn lớn ở Phong Châu cũng đều sẽ tham dự, Phương đại ca tính tình thẳng thắng, không thích hợp tham dự, không biết ngươi có thời gian hay không, ta muốn ngươi đi cùng.

- Thì ra là chuyện này?

- Thì ra là chuyện này.

Lý Dịch có chút thất vọng gật đầu đáp.

- Đêm mai hẳn có thời gian.

Bạn cần đăng nhập để bình luận