Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 730: Ta Có Một Ý Nghĩ Lớn Mật



Chương 730: Ta Có Một Ý Nghĩ Lớn Mật





----------------------

Bên ngoài thành Phong Châu, Lý Dịch đứng dưới tường thành, đưa mắt nhìn phía trên một cái.

Hai chữ “Phong Châu” to đứng vững trên tường thành cao cao thể hiện sự uy nghiêm ngút ngàn, đại khí bàng bạc, quan sát có thể thấy đây do người xuất thân danh gia làm ra.

Ánh mắt hắn lại dừng trên cổng thành thêm lần nữa, lần này rời đi, thật không biết sau này có còn cơ hội tái ngộ hay không, mà vấn đề này cũng không mấy quan trọng.

Chỉ có điều, trong lòng hắn vẫn có chút áy náy với Lâm Uyển Như, đối với hắn và Liễu nhị tiểu thư, nàng luôn có thừa sự quan tâm và chiếu cố, vậy mà đổi lại, nàng chỉ nhận được hết lời nói dối này đến lời nói dối khác của hắn, mặc dù những lời nói dối này đều thiện ý, nhưng vào giờ phút này, đến lúc sắp phải rời khỏi nơi đây, Lý Dịch hắn vẫn không thể thản nhiên đối mặt với nàng.

Một lát sau, hắn dẹp lại toàn bộ những suy nghĩ trong đầu, quay người nhìn thẳng về phương xa, phất tay, khẽ nói.

- Xuất phát!

Chưa tới nửa giờ sau.

- Đuổi theo!

Bên trong thành Phong Châu, từng đoàn người cưỡi trên lưng ngựa phóng như bay ra ngoài, một người trẻ tuổi đi đầu với khuôn mặt biểu lộ đầy vẻ hưng phấn, lớn tiếng nói.

- Điện hạ có lệnh, phải bắt bằng được họ, sẽ có trọng thưởng!

Trên suốt dọc đường, người đi đường hay những người bán hàng rong nhao nhao tìm cách tránh né, những con tuấn mã phi như bay, tóe lên từng khói bụi mù mịt.

Bên trong Phương Lâm Uyển, Lâm Uyển Như chậm rãi đóng quyển sổ trên tay lại.

Phần kế hoạch được viết cực kỳ cẩn thận, tường tận về con đường sự nghiệp tương lai mà Lâm Uyển Như muốn đi. Thậm chí những phương pháp hay thủ đoạn được viết trên đó, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa hiểu. Tuy nhiên, khi nhớ đến những việc xảy ra gần đây, trong lòng nàng không hề sinh ra một tia hoài nghi nào với sự kiện lần này.

Nếu dựa theo đúng kế hoạch thì tương lai tất cả các sự vụ trong cửa hàng đều không cần nàng tự thân đi làm hay trông coi, chỉ ngẫu nhiên phải đưa ra vài quyết định hoặc biện pháp cho một vài việc quan trọng. Hơn nữa, tới khi ấy nàng đã có thể toàn lực nắm giữ được sản nghiệp Lâm gia.

Nếu như hai tháng trước, đạt được thứ tốt như vậy, nàng hẳn sẽ cực kỳ coi trọng, vui vẻ như nhặt được bảo vật nhưng đến bây giờ lại không hề nổi lên tí hứng thú.

Bưng chén trà khẽ nhấp một ngụm nhỏ, vị vẫn là trà táo đỏ giống hôm qua nhưng mùi hương lại có chút khác biệt.

Mặt trời đã sắp lặn về tây, ánh sáng bên trong căn phòng cũng dần ảm đạm xuống.

Lâm Uyển Như nhìn qua chén trà, trên gương mặt xinh đẹp không lộ ra chút biểu tình nào, mà chỉ ngồi yên lặng một chỗ.

Không biết trôi qua bao lâu, không gian tĩnh mịch ấy mới bị phá vỡ.

Lâm Dũng bước tới từ bên ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa, nói

- Tiểu thư, Tiền quản sự đến.

- Biết rồi, trước hết cứ để y chờ ở bên ngoài.

Trong phòng, Lâm Uyển Như khẽ gật t đầu, chậm rãi đứng lên, nói một câu.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần

Lão Phương từ trên xe ngựa nhảy xuống.

- Cô gia, thời gian cũng không còn sớm, đi về phía trước một đoạn, có một thôn trấn, chúng ta sẽ ở chỗ này nghỉ một chút, hẳn sẽ đến kịp trước khi trời tối.

Đội ngũ hơn trăm người, không thể nào mà mỗi người đều đeo binh khí bên hông xong nghênh ngang đi lại khắp nơi, đặc biệt là họ còn đang ở Tề Quốc. Mấy xe lớn phía sau cũng chất đầy hàng hoá, đều là những vật phẩm hàng hoá chất lượng mà họ dùng pha lê đổi được, khi ra về cũng mang theo.

Lý Dịch gật đầu.

- Vậy trước tiên nghỉ một lát.

Mấy người Lão Phương bọn họ từ Kinh Đô đi mà một tháng vừa rồi, gần như ngày đêm đi đường không ngừng nghỉ, cho tới tận khi đến Phong Châu cũng không nghỉ ngơi tốt. Vậy nên khi trở về cũng không cần gấp gáp như trước.

Lão giả dơ bẩn cùng vị Viên đạo sĩ kia dường như từng có ân oán cá nhân gì đó, ngày bình thường đều không thèm để ý nhau, bây giờ cũng mỗi người một bên, lão Phương nhìn thấy lão giả từ trong ngực móc ra một viên kẹo sữa ném vào trong miệng mình, chậc lưỡi, nói:

- Này, Từ lão đầu, cho ta một viên.

Lão giả dơ bẩn liếc hắn một chút, nói:

- Không còn.

- Đừng nhỏ mọn như vậy.

- Chỉ một lần này, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.

Một viên đường từ đằng xa bay tới, lão Phương lột ra ném vào trong miệng.

- Mang nhiều người như vậy, còn tưởng rằng lần này cần làm một món lớn, không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã trở lại.

- Muốn làm lớn?

Lý Dịch quay đầu nhìn một chút, nói:

- Cơ hội tới.

Lão Phương quay đầu nhìn phía sau, trên mặt ngơ ngẩn.

Trong khoảng thời gian đó, có không ít người chung quanh đứng lên, ánh mắt nhìn về một hướng khác.

Chỉ thấy phía trước bụi mù cuồn cuộn, thi thoảng còn có âm thanh tiếng chân ngựa.

Lập tức một vị nam tử trẻ tuổi thúc giục.

- Nhanh lên, bọn họ ngồi xe ngựa nên chắc chắn đi không nhanh, có lẽ ở ngay phía trước!

Từ phía xa nhìn thấy một thương đội đang đi, nam tử trẻ tuổi nhanh chóng ghìm yên ngựa, lớn tiếng nói.

- Người phía trước, mau đứng lại!

Hắn tung người nhảy xuống ngựa, ánh mắt liên tục đảo quanh đám người kia, khoát khoát tay, nói:

- Không có chuyện gì, các ngươi lui đi.

Còn chưa nói hết câu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn chăm chăm vào mặt một nữ tử trong đám người, sững sờ mà chớp chớp mắt mấy cái, mừng rỡ nói:

- Đúng là bọn họ!

- Bắt hết tất cả bọn họ lại!

Hắn phất tay, hàng trăm tên thân vệ sau lưng lập tức xuống ngựa, bao quanh thương đội.

Mặc dù người bên đối phương không phải ít, nhưng những người này đều là thân vệ do Hằng Vương điện hạ tuyển chọn tỉ mỉ, cho nên dù có đối mặt với mấy bọn trộm cướp nhiều gấp mấy lần như này cũng có đáng sợ, vì không cảm thấy có gì phải lo lắng, nam tử trẻ tuổi đứng đầu lớn tiếng nói.

- Lý Hiên đang ở đâu, còn không mau bò ra!

Ầm!

Vừa dứt lời, đầu gối bỗng nhiên đau xót, liền quỳ rạp xuống đất.

Ngẩng đầu, khi đang muốn mở miệng trách mắng thì lại thấy trên mặt những người này đều lộ ra một nụ cười khiến người khác không thể hiểu nổi.

Hắn càng không thể hiểu là, chỉ khoảnh khắc cúi đầu, đám người đã lấy ra đao kiếm binh khí cầm trong tay, thật không biết lấy từ đâu ra.

- Mọi người hành động nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian!

Lão Phương bóp bóp tay, sau đó đi ra ngoài.

Để cao thủ Thiên bảng Địa Bảng, cung phụng Mật Điệp Tư có số lượng đồng dạng đối phó với một đám xem như có chút thân thủ được người gọi là thân vệ, cho dù bên trong cũng có mấy tên tạm được thì cũng không có tồn quá nhiều thời gian.

Thậm chí, lão giả dơ bẩn và đạo sĩ họ Viên kia không từng xuất thủ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trăm người vẫn yên ổn đứng đây, không thiếu bất kỳ ai.

Nam tử trẻ tuổi đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt sớm đã trắng bệch, cả người run lẩy bẩy, run rẩy nói.

- Ta…chúng ta…chúng ta là thân vệ của đại hoàng tử, các người dám hành xử vô lễ với bọn ta, nhất định sẽ không thoát khỏi Tề Quốc bình an vô sự!

- Đại hoàng tử, thân vệ?

Lão Phương bóp xương khớp tay kêu răng rắc.

- Cô gia, ta lại có một ý nghĩ lớn mật.

Triệu Di từ dịch trạm Phong Châu đi ra, thầm thở dài.

Kế hoạch hôm nay vốn là sẽ lên đường đi kinh sư, nhưng xem ra bây giờ không thể không hoãn hành trình.

Công tử nhà họ Dương mất tích, 100 thân vệ của đại hoàng tử bị người ta cởi sạch y phục, cả người trần truồng bị cột một chỗ trong bìa rừng ngoài thành Phong Châu, đến rạng sáng hôm nay mới phát hiện ra, 100 người, loại tràng diện kia, hắn mới chỉ suy nghĩ một chút đã thấy đau đầu.

Tuy đã sớm đoán được việc đám người đại hoàng tử phái đi sẽ thất bại, nhưng thật không ngờ tới lại thảm đến mức này.

Xem ra sau vụ này, mặt mũi đại hoàng tử chắc chẳng còn gì, nhưng bên trong Phong Châu mình quản lý đột nhiên lại xảy ra chuyện này, hắn cũng không thể làm ngơ như không biết.

Huống chi, công tử nhà họ Dương mất tích, cũng coi chuyện không phải tầm thường, mặc dù chỉ là quan chức lâm thời nhưng vốn không tiện bàn giao với Dương gia bên kia.

Sắc mặt Triệu Tranh thoáng chốc biến thành màu đen, đi từ bên trong ra, lạnh lùng nói.

- Rốt cuộc người ngươi thả đi là ai, chuyện này ngươi không thể cho ta một cái công đạo, sau khi hồi kinh, cứ giao cho phụ hoàng đi!

Triệu Tranh vừa dứt lời liền có một quan viên vội vã chạy tới, cao giọng nói.

- Điện hạ, Tịnh Châu cấp báo, đêm qua mấy tên giám sát ngự sử và trăm tên thân vệ của Hằng Vương điện hạ tiến vào Tịnh Châu, triệu tập quan viên Tịnh Châu, phụng mệnh Hằng Vương điện hạ, phổ biến thi pháp Nghị Tội Bạc khiến quan viên Tịnh Châu tự thân nhận tội, lấy bạc đền tội, đến bình minh mang theo sáu mươi vạn lượng bạch ngân rời khỏi Tịnh Châu.

- Nói bậy nói bạ!

Triệu Tranh nghe vậy sững sờ, sau một khắc, sắc mặt đột nhiên chuyển biến, lạnh giọng nói.

- Giám sát ngự sử đều ở dịch trạm, bản vương hạ mệnh lệnh như vậy bao giờ?

Bởi vì vấn đề của Nghị Tội Bạc, hắn đã đứng tại nơi đầu sóng ngọn gió, dân gian lời ra tiếng vào nhiều vô kể, những người trong triều bất mãn với hắn cũng không phải ít, ba chữ Nghị Tội Bạc này, bây giờ hận không thể vứt bỏ nhanh, sao hắn có thể làm ra cái hành động ngu xuẩn như vậy?

- Theo lời quan viên từ Tịnh Châu đến nói, những người kia cầm thẻ bài của Hằng Vương phủ, cũng đã chứng minh được thân phận vị kia chính xác là Dương ngự sử.

Triệu Tranh sững sờ, giống nhớ tới cái gì, lập tức hỏi.

- Tên ngự sử đó có phải gọi Dương Tòng?

Viên quan kia đáp lời.

- Đúng vậy.

Triệu Tranh kinh ngạc đứng tại chỗ, cảm thấy mọi thứ trước mặt mình đều biến thành màu đen, trời đất xung quanh đột nhiên quay cuồng một cách dữ dội.

Nhìn Hằng Vương điện hạ ngã xuống, quan viên kia lập tức bước tới, kinh hoảng hô.

- Điện hạ…điện hạ…ngài làm sao vậy?



Bạn cần đăng nhập để bình luận