Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 811: Ta Có Một Vị Bằng Hữu



Chương 811: Ta Có Một Vị Bằng Hữu





----------------------

- Hôm nay tướng công về trễ hơn mấy ngày trước một chút.

Trong phòng, ánh nến chập chờn, Lý Dịch dời chậu gỗ sang chỗ khác, lau khô chân ngọc của Như Nghi, đắp chăn cho nàng xong xuôi rồi mới lên tiếng.

- Đúng, hôm nay có một số việc bị trì hoãn.

Sau đó, hắn tóm tắt cho Như Nghi nghe những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Như Nghi tựa người vào đầu giường, co chân vào trong chăn, nói.

- Tướng công nhắc, thiếp thân mới nhớ, thiếp thân đã lâu rồi chưa gặp lại Trần phu nhân.

Lý Dịch thở dài, nhất thời cũng không biết nói gì.

- Thiếp thân chỉ là một người ngoài, không nên nói cái gì….

Như Nghi nhìn Lý Dịch, nói.

- Nhưng mà thiếp thân cảm thấy, sau này, mặc kệ Lý gia và Trần gia có thế nào đi nữa thì cũng cần phải đối xử tử tế với Trần phu nhân.

Lý Dịch gật đầu đồng ý, trình độ phức tạp của chuyện này không phải dăm ba câu có thể nói rõ ràng, hắn nhẹ nhàng bế Như Nghi vào lòng, đặt nàng nằm trên giường, đắp chăn lại, nói.

- Trời cũng tối rồi, nương tử đi ngủ sớm một chút.

Như Nghi gật gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

- Tướng công ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

Lý Dịch đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán Như Nghi, sau đó tắt đèn trong phòng rồi đi ra ngoài.

Ánh trăng tối nay rất sáng, trong viện cũng treo đèn lồng cho nên trời cũng không tối bao nhiêu.

Lý Dịch lấy vài món điểm tâm ngọt từ trong phòng bếp, rồi cầm thêm một bình rượu nho, ngồi xuống ghế đá trong viện.

Hôm nay hắn làm rất nhiều đồ ăn nhưng lại chưa ăn gì, vì thế hiện tại hơi đói bụng.

Hắn một bên ăn điểm tâm, một bên uống rượu, trong lòng lại suy nghĩ đến một ít chuyện.

Mấy ngày nay phát sinh rất nhiều chuyện, hắn cần phải chải vuốt lại suy nghĩ.

Việc ưu tiên hàng đầu chính là tìm một việc gì khác cho lão Phương làm, có một người Tông Sư như Từ Lão Quái bên cạnh, sự tồn của hắn lập tức có chút dư thừa….

Việc tiếp theo là từ khi lão hoàng đế giao việc triều chính cho trưởng công chúa, lão ta thật sự cái gì cũng đều mặc kệ, còn mang nhóm người Hoàng Hậu, Yến Phi dọn vào Phù Dung Viên, bắt đầu tiến vào thời kỳ về hưu.

Nghe trưởng công chúa nói, lão hoàng đế không những sai cấm vệ mở một vườn rau xanh trong Phù Dung Viên còn tự tay đi gieo hạt giống xuống đất, nói đợi đến đầu xuân năm sau có thể thưởng thức rau xanh tự tay mình trồng.

Trừ việc đó ra thì lão hoàng đế mỗi ngày đều cùng đi chơi với Thọ Ninh và Vĩnh Ninh, dưới sự quan sát, bảo vệ của một đám hộ vệ núp lùm chuyên nghiệp, cả ba mỗi ngày đều vui chơi khắp nơi, dắt chó săn lên núi truy bắt thỏ, làm bẫy bắt gà rừng, dĩ nhiên mấy việc đó cũng không phải tự mình làm....

Lý Dịch thậm chí có chút hoài nghi, chẳng lẽ vật cực tất phản là thật? Nếu không tại sao lão hoàng đế vất vả cần cù cả một đời thế mà tới lúc tuổi già lại hoàn toàn thả bay, không làm việc đàng hoàng, cứ thế mãi, khí tiết tuổi già khó giữ được….

Nhưng mà có một điều đáng mừng, sau khi rời xa việc triều chính, lão hoàng đế mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, tần suất phát bệnh đã giảm bớt rất nhiều.

Lý Dịch cũng không có nhắc nhở chuyện này quá nhiều, mùa đông nhanh đến rồi, khi đó lão hoàng đế sẽ phải thành thành thật thật vùi mình trong Phù Dung Viên làm con rùa đen rút đầu. Mùa đông là mùa phát sinh hen suyễn, chịu đựng qua được mùa đông này thì năm tháng kế tiếp mới có hi vọng.

Trưởng công chúa chưởng quản triều chính, Lý Dịch cũng không yên lòng.

Tuy trước đó nàng cũng thường xuyên tham dự triều chính, nhưng thay thế vị trí Hoàng Đế hành sử quyền hạn giống thế này vẫn là lần đầu. Trong quá trình này sẽ xuất hiện quá nhiều vấn đề, bởi vậy mấy ngày nay, vô luận số lần Lý Dịch tiến cung hay số lần Lý Minh Châu đi tới chỗ của Lý Dịch đã sắp đếm không xuể.

Huống chi, ngoại trừ việc triều chính, hai người còn có một số chuyện càng quan trọng hơn cần thương nghị.

Đương nhiên, những chuyện này là bí mật chỉ có hai người bọn họ mới có thể biết, không thể bị người khác nghe được.

Lý Hiên không được, lão hoàng đế càng không được.

Ngoài ra, còn có một chút chuyện —— liên quan tới hắn.

Đối với hắn mà nói, chuyện này tương đối khó giải quyết hơn những chuyện kia.

Liễu nhị tiểu thư khoác một kiện áo mỏng trên người, đi tới ngồi xuống đối diện với Lý Dịch, nàng cầm một khối bánh ngọt lên, rót cho mình một chén rượu nho. Mấy ngày nay nàng bộn bề công việc, thường thường tới giờ ăn cơm cũng không ở nhà, hiếm khi hai người có được cơ hội an tĩnh ngồi đối diện nhau như thế này.

Khi rót đến chén rượu thứ hai, nàng mới chậm rãi mở miệng.

- Không có bạc.

- Lấy trước mười vạn lượng đi, không đủ thì nói.

Liễu Minh là thế lực của nhà mình, bỏ tiền vào đây thì Lý Dịch sẽ không tiết kiệm, bạc cho nàng, nàng muốn làm thế nào thì làm thế đó.

Không nghĩ tới lần này Lý Dịch lại sảng khoái như vậy, Liễu nhị tiểu thư kinh ngạc liếc hắn một cái.

- Như Ý."

Lý Dịch suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên ngồi thẳng người, chăm chú nhìn nàng.

- Ta có một vấn đề muốn hỏi muội.

Liễu nhị tiểu thư lại cầm một khối bánh ngọt lên, bình tĩnh nói.

- Nói đi.

- Ta có một vị bằng hữu...

Lý Dịch nhìn nàng, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

- Vị bằng hữu này gần đây gặp được một ít phiền não.

Liễu nhị tiểu thư bình tĩnh nhìn hắn, chờ đợi đoạn tiếp theo.

Lý Dịch nhìn nàng, nói tiếp.

- Vị bằng hữu của ta, hắn thích một nữ tử, nữ tử kia rất tốt, nhưng mà hắn đã có nương tử, nương tử của hắn rất dịu dàng, cũng rất xinh đẹp, hắn cũng rất yêu vợ mình….

- Vị bằng hữu của ngươi, chẳng lẽ cũng họ Lý?

Liễu nhị tiểu thư bỗng nhiên nhìn hắn hỏi.

"...."

Lý Dịch gật gật đầu, bổ sung.

- Trùng hợp mà thôi.

- Trùng hợp….. Vị bằng hữu của ngươi, trừ nữ tử kia ra thì ở bên ngoài còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ khác nữa, đúng không?

Lý Dịch suy nghĩ một chút, vạch ngón tay dưới bàn đá đếm đếm, lắc đầu.

- Cũng đâu có nhiều lắm...

- Cũng rất trùng hợp, vị bằng hữu của ngươi, trong nhà trừ nương tử ra, còn có một vị thê muội vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, cùng với một tiểu nha hoàn rất đáng yêu?

Lý Dịch lắc đầu.

- Ha ha, nào có nhiều trùng hợp như thế, nếu mà trùng hợp như thế….

Liễu nhị tiểu thư cúi đầu xuống, lại rót một ly rượu, hỏi.

- Còn có vấn đề gì nữa không?

- Hết rồi.

Lý Dịch đứng lên, xoay người đi hai bước, lại quay đầu lại dặn dò.

- Ban đêm trời lạnh, đừng ngồi quá lâu, muội nghỉ ngơi sớm một chút đi...

….. …...

Thần Lộ Điện.

Sau khi bệ hạ rời cung, tuy trưởng công chúa điện hạ đại diện xử lý triều chính nhưng nàng cũng không có dọn vào ở Cần Chính Điện, ngày thường Thượng thư trình tấu chương lên đều sẽ đưa đến cung điện hiện tại nàng đang ở.

- Chuyện làm giấy, cô cần phải tiếp tục tiến hành, nhưng mà ta nghĩ hẳn cũng nhanh thôi, áng chừng hai ngày nay….

Lý Dịch trải rộng một trang giấy ra, viết viết vẽ vẽ.

- Nếu giá giấy giảm xuống thì sẽ là điều tuyệt vời cho tất cả người đọc sách trong thiên hạ, càng là vũ khí sắc bén để có thể mượn sức sĩ tử. Thư viện đã bắt đầu chuẩn bị xây dựng ở khắp các châu, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người đi tuyên dương việc cô đã làm tại Kinh Đô ra ngoài, nếu hai chuyện này thành công thì xem như chúng ta đã có thể lấy được lòng trung thành của hầu hết sĩ tử trong thiên hạ...

- Còn về phía Dư gia, cô tiếp tục phái người đi đến đó, mỗi ngày đều phải đi, không được lơ là. Bọn họ nhất định sẽ không ngừng nâng giá giấy lên, khi giá cả cao tới một trình độ nhất định, bọn họ khẳng định sẽ động tâm, sau đó bắt đầu gấp rút sản xuất số lượng lớn. Bởi vì nếu như thư viện mua giấy với cái giá kia, sự vận hành của toàn bộ thư viện sẽ sụp đổ, bọn họ nhất cử lưỡng tiện….

- Đương nhiên, chúng ta chắc chắn sẽ không để bọn hắn nhất cử lưỡng tiện, sau khi loại giấy mới vừa chất lượng vừa rẻ được bày bán ra bên ngoài, phường giấy Dư gia sẽ sụp đổ, giấy trữ hàng sẽ bán không được, Dư gia….. Vừa vặn mùa đông cũng nhanh tới, để cho bọn họ và Thôi gia cùng một chỗ uống gió tây bắc cũng sẽ không đói chết, còn có người bầu bạn, không đến mức tịch mịch.

Lý Minh Châu nghe Lý Dịch nói xong, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó trên mặt lại lộ ra một chút mờ mịt.

Nàng nhìn Lý Dịch, nghiêm túc hỏi.

- Ta….. Thật sự có thể sao?

Lý Dịch liếc nhìn hai bên một chút rồi nhích tới gần nàng hơn, nhỏ giọng nói.

- Hiện tại đừng nghĩ tới những chuyện này, chuyện chúng ta cần làm là để bệ hạ biết được, để văn võ bá quan biết được, việc bệ hạ có thể làm thì cô cũng có thể làm được, hơn nữa còn có thể làm được tốt hơn, thậm chí càng tốt hơn so các hoàng đế đời trước ….

- Đây là một việc sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác, bây giờ chúng ta đã nắm giữ rất nhiều, xem như đến lúc đó còn gặp được lực cản thì cũng không tính là cái gì….

Lý Dịch đã từng nghiêm túc suy nghĩ qua, trưởng công chúa so với những nhân vật trong truyền thuyết kia mà nói, vô luận thân phận hay vị trí, hoặc quyền lợi nắm giữ trong tay, hết thảy đều lớn hơn rất nhiều, có thể nói là chân chính căn chính miêu hồng (*), khiếm khuyết duy nhất có lẽ là phần tâm tính và thủ đoạn.

Đương nhiên, hắn cũng không hy vọng trưởng công chúa có được tính cách và thủ đoạn như thế, nàng chỉ cần chịu trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ bệ hạ giao cho nàng và cứ xinh đẹp như hoa là được, còn sự tình khác… Đã có hắn lo.

(*) Căn chính miêu hồng (根正苗红): Có nhiều nghĩa, ở đây nói Minh Châu xuất thân phi thường tốt, gia cảnh phi thường tốt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận