Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 640: Đoán…




Chương 640: Đoán…

----------------------

Trong điện tiếp tục yên tĩnh.

Hòa thượng kia ngẩng đầu liếc Lý Dịch, khẽ thở dài một cái, chậm rãi cúi đầu.

Một số nữ tử nhát gan đã sớm bị một màn vừa rồi kia dọa cho sắc mặt trắng bệch, một pho tượng lưu ly kia thế nhưng cao khoảng chừng hơn một thước, lại dùng lực nện như vậy, nếu thật sự rơi vào trên đầu hòa thượng, sợ là hôm nay máu tươi nhuốm đỏ Sùng Nguyên Điện!

Sau đó các nàng mới nghĩ đến một chuyện, vừa rồi hòa thượng này rõ ràng nói hắn không biết võ công, cũng không có võ công, làm sao có thể chỉ dựa vào một ống tay áo khiến tượng lưu ly kia vụn nát thành phấn?

Vừa rồi một màn kia, thật sự làm cho các nàng cảm thấy kinh ngạc hơn so với việc trưởng công chúa đẩy người kia bằng một tay còn.

Thế nhưng, làm sao Lý Bá Tước lại biết được hòa thượng kia biết võ công?

Nếu như hắn thật sự sẽ không, vừa rồi một phát thoáng cái kia chẳng phải muốn đập chết người sao?

Hơn nữa…vừa rồi hắn nện, thế nhưng lại là một pho tượng lưu ly!

- A di đà phật…

Mấy vị hòa thượng đã dùng tiền để mua pho tượng lưu ly này, nhìn thấy phần còn lại trên mặt đất, thở dài, trên mặt lộ ra biểu cảm muốn chết chứ không muốn sống.

Khóe miệng Cảnh Đế co rút, trên mặt lộ ra vẻ nhức nhối, đây chính là một pho tượng lưu ly, bị hắn ném một cái như vậy, ít nhất hai vạn lượng đều tan thành bọt nước…

Trần Trùng sững sờ một chút, chỉ vào hòa thượng mặt đất, nổi giận nói:

- Lão hòa thượng, ngươi còn nói ngươi không có võ công!

- Bắt lại!

Cảnh Đế phất tay, lập tức có hai cấm vệ tiến lên bắt hòa thượng kia.

Sắc mặt Thôi quý phi lạnh lẽo, nhìn Lý Dịch hỏi:

- Ai bảo ngươi đập vỡ pho tượng lưu ly kia!

Lúc này mọi người mới phản ứng được, lời nói dối của lão hòa thượng đã bị vạch trần rồi, thế nhưng mà…cái giá đắt phải trả này cũng không tránh khỏi quá lớn?

Một pho tượng lưu ly đó, nếu như họ nhớ không lầm, pho tượng lưu ly vừa rồi có thể bán đi với giá tiền gần ba vạn lượng bạc, nói cách khác, một lần này của Lý Bá Tước, ba vạn lượng không có…

Cho dù tượng lưu ly không có quan hệ với bọn hắn, giờ phút này cũng không khỏi hơi đau lòng…

Lý Dịch còn chưa mở lời, Kinh Triệu Duẫn Đổng Văn Duẫn liền đi đến, nói:

- Bệ hạ, vì vạch trần tên hòa thượng này nói láo, Lý Bá Tước nhất thời tình thế cấp bách, mới ném nát toà tượng lưu ly này, về tình có thể hiểu…

- Lý Bá Tước nhanh trí, Trầm mỗ bội phục…

Vị nam tử họ Trầm vừa rồi kia mở miệng nói.

- Đổng đại nhân nói có lý, Lý Bá Tước cũng do tình thế cấp bách thôi, sau cùng, trách nhiệm vẫn trên người tên hòa thượng này.

Nếu như nói Đổng Văn Duẫn và Trầm Tu đứng ra vì mới vừa rồi Lý Bá Tước trợ giúp Trầm Tố giải vây, như vậy lời này của Trần Khánh thì lại khiến cho mọi người hơi ngoài ý muốn.

Đại biểu cho Trần gia Trần Khánh, thế mà ngang nhiên làm trái lại với quý phi nương nương?

- Bệ hạ, theo thần thấy, hòa thượng này mới đúng là kẻ cầm đầu, hai pho tượng Phật này, cần phải tính toán trên đầu của hắn.

Lại có một người từ trong đám người đi ra, vừa cười vừa nói.

Nhìn thấy ngay cả Vương gia gia chủ cũng đứng ra, biểu hiện trên mặt không ít người cũng hơi khiếp sợ rồi.

Giọng nói thô kệch của Tiết lão tướng quân chờ một chút truyền đến:

- Bệ hạ, trước tiên vẫn nên hỏi lão hòa thượng này, rốt cuộc có ý đồ xấu gì, rồi mới trị tội hắn, sau đó để bọn hắn bồi thường cũng không muộn.

Tiết lão tướng quân vừa dứt lời, Binh Bộ Thượng Thư Nghiêm Bỉnh đứng ra.

Hộ Bộ Thượng Thư Tần Hoán.

Hình Bộ Thượng Thư.

Đại Lý Tự Khanh.

Lại một vị lão tướng…



Sắc mặt Thôi quý phi âm trầm đáng sợ, các quan viên bên phe Thục Vương, hơi ngạc nhiên há to mồm.

Trầm gia ra mặt không ngoài ý muốn, Binh Bộ Thượng Thư Nghiêm Bỉnh vì hắn nói chuyện cũng không ngoài ý muốn, tướng môn từ rất sớm đã có chiều hướng che chở cho hắn, thế nhưng mà…

Lạc Xuyên Vương gia, hình bộ Hộ Bộ Thượng Thư, còn có các quan viên quyền quý có quan hệ với bọn hắn, lúc nào quan hệ lại mật thiết với hắn như vậy?

Ai cũng biết, Bá Tước Trường An Lý Dịch và Thục Vương không hợp nhau, cùng một đám quan viên của Thục Vương càng là như nước với lửa, mọi người chỉ cho rằng hắn ỷ vào mình được bệ hạ thánh thượng yêu thích, mới có thể duy trì được tình trạng trước mắt, có một ngày khi hắn mất đi sự yêu thích của thánh thượng, sớm muộn gì cũng xong…

Nhưng ai có thể nghĩ đến, sức ảnh hưởng của hắn trên triều đình lại có thể lớn như vậy?

Chẳng phải nói, nếu hắn ủng hộ một vị hoàng tử, sau lưng còn có những người này chống đỡ, tất cả ưu thế mà Thục Vương sở hữu đều không còn sót lại một chút gì, ưu thế sẽ lập tức thay đổi thành thế yếu…

Trong lúc nhất thời, vị lão hòa thượng kia, ngược lại bị mọi người không để ý đến rồi…

Lý Dịch cũng hơi ngạc nhiên, Trần gia xem náo nhiệt gì, còn có Hộ Bộ Thượng Thư Tần Hoán, lần trước cố ý đến tìm hắn, lại giúp hắn bồi dưỡng thêm mấy tên nhân tài mà hộ bộ có thể sử dụng được, lần này đến trả nhân tình sao?

Đại Lý Tự Khanh, lần trước Lý Hiên nói tên kia là người một nhà, còn lại mấy người kia ngược lại xảy ra chuyện gì, hắn hoàn toàn không quen…

A, đúng rồi, trước đó vài ngày trong đám người được người trong nhà tặng lễ, giống như hơi quen mặt…

Mọi người xung quanh vẫn còn đang thì thầm bàn tán, Cảnh Đế liếc mắt sang bên cạnh một cái, Thường Đức gật đầu, tiến lên hỏi:

- Nói, tại sao ngươi phải làm như vậy?

Sắc mặt Hòa thượng kia bình tĩnh, im lặng trấn định.

- Tại sao tên hòa thượng này lại không nói chuyện?

- Hết mấy vạn lượng bạc, hắn có thể bồi thường nổi sao?

- Ta cũng tò mò, chẳng lẽ hòa thượng này có thù với Trần gia?

Trong lúc mọi người đang xì xào bàn tán, Lý Dịch bỗng nhiên mở miệng nói:

- Bệ hạ, vừa rồi hình như thần nhìn thấy, vị đại sư này…có nói mấy câu với Vương Phi…

Nửa câu đầu hắn nói rất nhẹ, duy chỉ có hai chữ ‘Vương Phi”, đọc rõ vô cùng.

Cảnh Đế không nghe thấy lời Lý Dịch vừa nói, nghi ngờ hỏi:

- Ngươi vừa mới nói cái gì?

- A di đà phật…

Rốt cuộc lão hòa thượng mở miệng, nói:

- Bần tăng và Tuệ Vương Phi vốn không quen biết, vị đại nhân này sợ là nhìn lầm rồi.

Thường Đức liếc một cái Lý Dịch, lấy Tông Sư thính lực của hắn, cũng không nghe rõ Lý Dịch mới vừa nói cái gì mà Vương Phi, nhìn hắn hỏi:

- Ngươi vừa mới nói tên hòa thượng này nói chuyện với Tuệ Vương Phi?

- Không có…

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Ta nghĩ lại, hình như vừa rồi nhìn lầm người, Thường tổng quản nói cái gì mà Tuệ Vương Phi?

Lão hòa thượng ngẩng đầu liếc hắn một cái, trong mắt hiện ra cảm xúc khó có thể tin, cuối cùng vẫn cúi đầu xuống.

- Lý Bá Tước thông minh hơn người, bần tăng không còn lời nào để nói.

Sau khi nói xong câu này, lão hòa thượng không nói thêm gì nữa.

Đám người kia sau một hồi yên lặng ngắn ngủi, thì yên lặng tránh ra một con đường, Tuệ Vương Phi đứng ở cuối đường, khuôn mặt tái nhợt.

- Hoàng hậu, chuyện này, giao cho nàng xử lý.

Cảnh Đế thản nhiên nói một câu, liếc Lý Dịch một cái, nói:

- Ngươi đi theo trẫm.

Nhìn thấy Cảnh Đế đi về hướng hậu điện, Lý Dịch lắc đầu, đi theo.

- Lần này, Trần gia ta không nợ ngươi.

Lúc đi ngang qua người Trần Trùng, hắn nhìn Lý Dịch liếc một cái, thấp giọng nói.

Lý Dịch quay đầu nhìn tam tiểu thư Trần gia, nói:

- Nhớ kỹ để thái y xử lý vết thương một lần nữa, mấy ngày nay tuyệt đối không nên đụng vào nước.

Nhìn thấy bóng lưng biến mất, trong đám người, những vị quan viên tập hợp một chỗ, sắc mặt có hơi âm trầm.

- Không nghĩ tới trong triều, hắn lại có ảnh hưởng như thế …

- Nếu mặc kệ hắn phát triển tiếp, tất có hậu hoạn!

- Hừ, nếu không có hôm nay thì còn tốt, kết giao kết đảng, phạm vào tối kỵ của bệ hạ, các ngươi cho là sự yêu thích của thánh thượng với hắn còn có thể tiếp tục?

Trên mặt một người lộ ra vẻ cười giễu, bọn người kia sau một lúc sững sờ, trên mặt cũng hiện ra nụ cười.

Hậu điện, Cảnh Đế ngồi trên chủ vị, nhìn Lý Dịch, trên mặt lộ ra vẻ nhức nhối, nói:

- Một ném này của ngươi, trong quốc khố ngay cả hai vạn lượng bạc cũng không có…

- Bệ hạ, là một vạn lượng.

Lý Dịch nhắc nhở hắn nói:

- Chẳng lẽ ngài đã quên, còn có một nửa của thần sao?

Cảnh Đế biểu hiện trên mặt kéo ra, nói sang chuyện khác:

- Làm sao ngươi biết được lão hòa thượng kia biết võ công?

- Thần không biết…

Cảnh Đế giật mình, hỏi:

- Vậy thì tại sao ngươi dám đập xuống như vậy?

Lý Dịch nhìn hắn, nói:

- Không phải thần trượt tay sao, hơn nữa, thần cũng quá nhún nhường rồi…

- Một vấn đề cuối cùng.

Cảnh Đế hít sâu một hơi, hỏi:

- Làm sao ngươi biết đó là Tuệ Vương Phi?

Thôi quý phi tâm cơ quá sâu, sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, có thể làm loại trường hợp này, tạo ra một kẻ tính cách ngu ngốc như thế, IQ chắc chắn phải thấp đến một cái trình độ, rõ ràng là Tuệ Vương Phi hùa theo điều kiện này, hơn nữa loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên nàng làm.

Trần Trùng đạp gãy xương sườn của Đoan Dương Quận Vương, nàng có động cơ trả thù, đương nhiên, vừa rồi sau khi hắn và trưởng công chúa đi vào, vị Tuệ Vương Phi kia thế mà đối xử lạnh nhạt nhìn mình hai mắt, khiến hắn rất cực kỳ không thoải mái, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng…

Nói tóm lại, nói cho ngắn gọn, Lý Dịch nghĩ lại, nhìn Cảnh Đế nói:

- Đoán…
Bạn cần đăng nhập để bình luận