Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 749: Đời Người Nơi Nào Không Gặp Lại


Chương 749: Đời Người Nơi Nào Không Gặp Lại





----------------------

Đối với Vệ Lương Tuấn, điều hắn quan tâm lúc này không phải mặt mũi, mà là vị đang ở trên lầu.

Niềm tin của hắn tràn đầy đi xuống, trong lòng rất rõ ràng.

Vừa rồi Tần tiểu công gia đã nhìn xuống dưới phía này một vài lần, hiển nhiên nổi lên tâm tư đối với hai vị nữ tử tư sắc tuyệt đỉnh này, đương nhiên, chính bản thân Vệ Lương Tuấn cũng có tâm tư với các nàng, nhưng trước mặt Tần tiểu công gia, hắn cũng chỉ có thể nhường đường.

Chỉ có khiến Tần tiểu công gia hài lòng, Vệ gia mới có thể trèo lên cao, càng tiến một bước, đây không chỉ là ý của hắn, mà cũng là ý tứ vị thị lang lão cha của hắn.

Mặc dù hắn đến Kinh Đô không lâu, nhưng trong khoảng thời gian này, chỉ cần hắn báo ra danh hào của phụ thân, nữ tử nào không phải muốn lấy thì lấy, một thị lang cũng thuộc về đại quan trong triều.

Nếu như xám xịt trở về, không chỉ mình rớt mất hết mặt mũi, bị những người phía trên này chế giễu, bên chỗ Tần tiểu công gia, sợ rằng cũng sẽ có một ấn tượng không tốt.

Sắc mặt Vệ Lương Tuấn hoàn toàn âm trầm xuống, lạnh lẽo nói.

- Cô nương, không phải không cho mặt mũi như vậy chứ?

Uyển Nhược Khanh đứng lên, nói.

- Vị công tử này, mời trở về đi.

- Tiện nhân, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Đúng lúc này, Vệ Lương Tuấn rốt cuộc cũng không áp chế nổi sự tức giận trong lòng, giơ chén rượu trong tay lên, giội vào mặt nàng.

Uyển Nhược Khanh biến sắc, lúc gấp gáp lui về phía sau, trước mắt đã xuất hiện một bàn tay trắng nõn ngăn những giọt rượu lại, khi nàng lui lại không cẩn thận đụng phải cái ghế, cơ thể mất thăng bằng, đúng vào lúc này, cánh tay kia thuận tiện ôm lấy eo nhỏ của nàng…

Thời gian dường như trở lại hai năm trước đó, đêm hôm đó ở bên trong Ninh vương phủ, hình như hắn cũng dùng tư thái này này xuất hiện.

Trên bàn chân truyền đến cảm giác đau đớn lại dường như tan biến vào hư không, lúc Lý Dịch xoay người hỏi nàng “Có sao không”, nàng lắc đầu, trên mặt hiện ra một tia ửng đỏ.

Tằng Túy Mặc ở một bên quay đầu nhìn một chút, ánh mắt rất nhanh dời đi.

Vệ Lương Tuấn nheo mắt lại, nhìn người trẻ tuổi xuất hiện trước mắt, ngữ khí điềm nhiên nói.

- Anh hùng cứu mỹ nhân?

Mặc dù vừa rồi có cản bớt nhưng Lý Dịch vẫn chú ý thấy mấy giọt nước đọng trên quần áo của Uyển Nhược Khanh, hắn vẫy vẫy tay, phẩy đi một phần rượu, đi qua, đưa tay đặt lên hoa phục của vị tự xưng con trai Lễ Bộ Thị Lang chùi chùi, nói.

- Y phục của vị cô nương này bẩn rồi, phải bồi thường đó, giá tiền già trẻ không gạt, đúng lương tâm, một vạn lượng bạc, trước ngày mai, nhớ kỹ đưa qua. Các nàng ở chỗ nào, chắc hẳn ngươi rất dễ dàng sẽ nghe ngóng được, nhớ kỹ, một vạn lượng, thiếu một đồng cũng không được.

Vệ Lương Tuấn bởi vì động tác này của hắn mà ngẩn người, đợi đến lúc kịp phản ứng, trên quần áo đã xuất hiện thêm mấy dấu tay.

Mặc dù bộ y phục này có giá trị không nhỏ, nhưng giờ phút này, đây không phải điều quan trọng nhất.

Hắn thế mà…dám nói chuyện như thế với mình?

Y phục của nữ tử kia…bồi thường một vạn lượng?

Thực có can đảm nói ra …

Những người phía trên lúc này cũng đã nhìn thấy chuyện phát sinh phía dưới, bây giờ Vệ Lương Tuấn bất chấp suy nghĩ rốt cuộc người trẻ tuổi đối diện có lực lượng như nào mà dám đòi tiền mình, sắc mặt bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói.

- Ta muốn cánh tay của hắn.

Hai nam tử cường tráng vẫn luôn đứng sau lưng hắn nghe vậy, mặt không biểu tình đi lên phía trước.

- Ta muốn cánh tay của hắn.

Câu nói này nghe có chút quen tai, Lý Dịch luôn cảm thấy mình đã nghe qua ở đâu rồi, hơn nữa thời gian cách hiện tại chắc cũng không xa.

Sau đó rốt cuộc nhớ lại ở chỗ nào, trong lòng không khỏi cảm thán, những người tuổi trẻ này, động một chút là muốn một cánh tay hay cái gì đó của người khác, mặc dù nói như vậy rất có phong cách, rất lợi hại, nhưng mà như không thể làm được, thì quá mức đáng nghi.

Điệu thấp để làm việc, điệu thấp để làm người, bây giờ hắn thấy người trẻ tuổi điệu thấp giống như mình không nhiều.

Thực ra vừa rồi trong lúc Vệ Lương Tuấn đi xuống, chưởng quầy quán rượu đã ở một bên xem chừng, hắn biết người trước mắt này là con của Lễ Bộ Thị Lang tân nhiệm, vừa mới chuyển đến Kinh Đô, danh tiếng đang rất mạnh, cho dù người sau lưng hắn cũng không thể trêu vào.

Loại tranh đấu này, hắn thật sự không nguyện ý tham dự, nhưng nếu gây ra nhiễu loạn lớn ở quầy rượu, chưởng quỹ như hắn cũng không làm được.

Nhưng hắn vừa mới bước lên trước, nụ cười nịnh nọt trên mặt còn chưa hiện ra đã bị Vệ Lương Tuấn lạnh lùng trừng một cái, liền run rẩy, lập tức lui về.

Nhìn hai người kia đi về hướng Lý Dịch, Uyển Nhược Khanh và Tằng Túy Mặc đều biến sắc, mặc dù các nàng biết hình như hắn biết một chút công phu quyền cước, nhưng hai người trước mắt này, nhìn rất có khí thế bức người.

Lão giả dơ bẩn vững vàng ngồi trên ghế ngồi, đại bạch thỏ không có, ném vào trong miệng một hạt đậu tằm theo thói quen, nói.

- Đừng hoảng hốt đừng hoảng hốt, loại mặt hàng này, đến nhiều hơn nữa cũng vô ích, phải tin tưởng nam nhân của các ngươi.

Lúc này hắn trong lòng cũng thầm than, thậm chí còn có một tia chua xót, tiểu tử này, bất luận ở đâu, bên người cũng không thiếu nữ tử tư tuyệt sắc, bất luận trong nhà hay ở bên ngoài, thậm chí ở Tề Quốc, tiểu cô nương họ Lâm kia đối với hắn, hẳn cũng có chút cảm tình đặc biệt, nghĩ đến Từ Thiên hắn lúc còn trẻ cũng được cho rằng phong lưu phóng khoáng, lọt vào mắt xanh của vô số nữ tử, chỉ tiếc rằng lúc ấy một lòng hướng võ…

Nghĩ như vậy, trên mặt hiện ra màu sắc hồi ức.

Bị hắn nói như thế, sắc mặt hai người đồng thời đỏ lên, Tằng Túy Mặc quay đầu trừng mắt nguýt hắn một cái, cũng chỉ đành im lặng, đúng tại lúc này, bên tai truyền đến tiếng vang của vật nặng rơi xuống đất.

Quay đầu lại nhìn một màn trước mắt, nàng và Uyển Nhược Khanh cũng có chút kinh ngạc ngớ người.

Hai tên nam tử kia ngã trên mặt đất, mỗi người ôm một cánh tay, mồ hôi trên trán to như hạt đậu rơi xuống cuồn cuộn.

Vệ Lương Tuấn há to mồm, mặt chưởng quầy kia lại càng đầy chấn kinh, thực khách chú ý đến mấy bàn bên này, không biết có mấy đôi đũa trong tay người rơi xuống mặt đất.

Làm thế nào cũng nhìn không ra, hai nam tử cường tráng ở trước mặt một người tuổi trẻ nhìn có chút gầy yếu, vậy mà không có một chút sức đánh trả!

Khi Lý Dịch đi về hướng Vệ Lương Tuấn, sắc mặt xảy ra một số thay đổi, nhưng cũng không rõ ràng, chỉ lạnh giọng nói.

- Không cần biết ngươi là ai, nếu như đụng đến ta, cái giá ngươi không tiếp nhận được đâu.

Lý Dịch cười cười, đưa tay giật nhẹ khóe miệng của hắn, lắc đầu, nói.

- Người trẻ tuổi, đừng có cả ngày đem cái gì mà “Mặt mũi”, rồi còn “Cái giá lớn” treo bên miệng, như vậy không tốt.

Một màn trước mắt thật sự có chút kịch tính.

Hai người tuổi tác tương tự, thậm chí tuổi của Vệ Lương Tuấn nhìn qua còn có vẻ lớn hơn hắn một chút.

Cho nên khi người trẻ tuổi kia bày ra bộ dáng của một trưởng bối đang răn dạy vãn bối, lúc nói với Vệ Lương Tuấn câu kia, tình cảnh có chút khống chế không nổi.

Ngay sau đó trong góc liền có người bật cười.

Mặc dù một màn trước mắt vượt quá dự đoán bọn họ, thậm chí có chút buồn cười, nhưng mà nói rõ ràng, vị trẻ tuổi này vẫn có kiêng kị rất lớn đối với tên tuổi của Lễ Bộ Thị Lang.

Dù sao Vệ Lương Tuấn cũng là con của Lễ Bộ Thị Lang, nếu như thật sự đối xử với hắn giống như hai tên hộ vệ, phế bỏ một cánh tay, chuyện này coi như không còn cách nào vãn hồi.

Bị người kéo mặt trước mặt mọi người, trong lòng Vệ Lương Tuấn sớm đã tức giận không chịu nổi, hắn rất muốn nói một câu “Con mẹ nó…ngươi nghĩ mình là ai”, nhưng mà hắn không dám.

Lỡ như thật sự chọc giận cái tên điên này khiến cho mình bị tổn thương, coi như không đáng.

Nhưng từ bây giờ về sau, cơn giận này, hắn nhất định phải trả!

Tên điên trước mắt cùng hai nữ tử kia, bọn họ… đều trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn!

Tên gia hỏa gọi Vệ Lương Tuấn này mặt rất cứng, nhéo lên còn lâu mới có xúc cảm được như Tiểu Hoàn cùng Liễu nhị tiểu thư, Lý Dịch buông tay ra, vỗ vỗ bả vai hắn, nói.

- Nhớ kỹ phải đền y phục, đừng quên.

Sau đó lại nói một tiếng với chưởng quầy.

- Phiền hãy thúc giục nhà bếp, thức ăn lên chậm quá…

Chưởng quầy quán rượu nhất thời sững sờ đứng yên tại chỗ.

Đến lúc nào rồi, thế mà hắn còn muốn lấy cơm ăn, hắn thật sự cho rằng bữa cơm này của bọn họ còn có thể an ổn ăn hết?

Người này, không khỏi cũng quá không coi thị lang ra gì đi…

Nói xong câu đó, Lý Dịch ngẩng đầu, nhìn về một chỗ phía trên lầu.

Khe khẽ thở dài, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp.

Thật đúng là đời người nơi nào không gặp lại nha!

Lúc thu tầm mắt lại, trong mắt hiện ra một sợi phong mang.

- Có một số việc dù đã làm nhiều lần, nhưng vẫn không thể hiểu ra được…


Bạn cần đăng nhập để bình luận