Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 718: Kém Rất Xa




Chương 718: Kém Rất Xa





----------------------

Hai bản tấu chương, tựa như hai bồn nước đá hoàn toàn dội xuống đầu trong nháy mắt dập tắt bầu không khí đang sôi trào trên triều đình.

Hằng Vương cùng Phong Vương theo thứ tự là đại hoàng tử và tam hoàng tử của Tề Quốc, một vị có thân phân địa vị nhất trưởng tử được mọi người tôn sùng, một vị khác có uy vọng khá cao ở dân gian cùng triều đình, là một kiệt xuất tuyệt đỉnh trong thế hệ trẻ, là hoàng tử được Thiên Tử coi trọng.

Tất cả mọi người đều biết, vị Quân Chủ kế tiếp của Tề Quốc, nhất định là một trong hai người.

Tề Quốc cũng không nhận định trưởng tử là người nắm giữ quyền thừa kế, chỉ cần hoàng thất, hay thế gia đại tộc, đều lấy người có tài năng làm đầu, bỏ mặc đại hoàng tử cùng tam hoàng tử tranh đấu, cũng là ý tứ của đương kim thiên tử.

Bình thường đại hoàng tử biết tròn biết méo, mặc dù không có đại công, nhưng cũng không mắc sai lầm lớn, cùng so sánh với vị Thục Vương bị lưu đày của Cảnh Quốc, đã có thể được xem đại hoàng tử vô cùng hợp cách.

Tuy trưởng tử kế thừa ở Tề Quốc không đến mức trở thành thông lệ, nhưng đến cùng vẫn có một ít khuynh hướng, có thể sống ở kinh sư, chính là lợi ích lớn nhất của Hằng Vương, nếu hoàng tử khác đều biểu hiện bình thường, thì hoàng vị của hắn sẽ không bị uy hiếp.

Đáng tiếc, tam hoàng tử Triệu Di trong chư vị hoàng tử như hạc giữa bầy gà, bên trong bầu trời đầy sao cũng là loại ngôi sao chiếu sáng có thể làm mù mắt, lập loè đến mức Thiên Tử cùng tất cả đại thần không thể không coi trọng đối với hắn thêm vài phần.

Hai hổ chiến đấu, tất sẽ có một bị thương.

Nhưng một kẻ ở kinh sư, một người thì ở Phong Châu, mặc dù trước kia cũng có đấu đá nhau trong tối, nhưng đều trong phạm vi khống chế của mọi người.

Tam hoàng tử phái binh vây quanh dịch trạm mà đại hoàng tử cùng hơn mười vị ngự sử đang ở, chuyện này cũng có chút quá phận.

- Bệ hạ, Phong Vương thật sự cả gan làm loạn, giam huynh trưởng, dĩ hạ phạm thượng, Ngự Sử Đài có hơn mười vị ngự sử giám sát cũng phụng chỉ làm việc, không biết hành động lần này của Phong Vương muốn như thế nào?

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, rốt cục có người đứng ra.

Nói chuyện là Ngự Sử Trung Thừa, Ngự Sử Trung Thừa là trưởng quan xếp thứ hai trong Ngự Sử Đài, địa vị gần như chỉ phía dưới Ngự Sử Đại Phu.

Trong trường hợp này, người đứng đầu thường không thể tùy tiện nói, Ngự Sử Đài có hơn mười vị ngự sử bị người chụp, tương đương với một bàn tay rút trên mặt bọn họ, cho nên, dù đối phương là tam hoàng tử có danh vọng khá cao, hầu như sẽ có người đứng ra lên tiếng.

Hắn vừa dứt lời, một vị quan viên đứng ra, hỏi.

- Dĩ hạ phạm thượng? Trong tấu chương nói chỉ tạm thời giam hơn mười vị ngự sử, chờ bệ hạ phân xử, sao lại nói dĩ hạ phạm thượng?

Tam hoàng tử được nhiều vị đại thần trong triều thưởng thức, vào lúc này, tự nhiên cũng sẽ có người đứng về phía hắn.

Lúc này Ngự Sử Trung Thừa im lặng, cái gì gọi chỉ tạm thời giam hơn mười vị ngự sử, đại hoàng tử là người, chẳng lẽ ngự sử không phải người sao?

- Hơn mười vị ngự sử giám sát châu phủ, quan viên giám khảo, chính là phụng mệnh làm việc, Phong Vương vô cớ chụp giải bọn họ, rắp tâm ở đâu?

- Điện hạ không phải nói, muốn ngự sử giám sát phổ biến vong quốc chi pháp, căn bản là muốn làm loạn Tề Quốc, việc này lớn, cẩn thận một chút, cũng chỉ là bình thường.

- Cái gì vong quốc chi pháp, không khỏi quá mức giật gân đi!

- Vẫn chờ bệ hạ xem xong rồi định đoạt.

Trong triều đình, tam hoàng tử cùng đại hoàng tử đều có kẻ ủng hộ, từ trước đến nay phân tranh không ngừng.

Nhân việc đại hoàng tử thanh tra sổ sách trước đó vài ngày, loại tình hình này có thể mở rộng ra, không biết vô tình hay cố ý, trong lúc nhất thời, bản tấu vạch tội đại hoàng tử bỗng nhiên thay đổi tăng lên rất nhiều.

Trên đường hắn hành động đều bị người khác lật ra từng cái, tỉ như đại hoàng tử dung túng thủ hạ, ở một châu huyện khinh bạc nữ tử, xử lý một án có sai lầm bất công, quan viên không ngay ngắn, có hại đến uy nghi của triều đình.

Bên trong không thiếu một ít quan viên trong lòng có quỷ, muốn cản trở “Vay mượn Ký Sổ Pháp” phổ biến, nhưng thuật lại sự tình, đều là sự thật, để không ít quần thần trong lòng đã phê bình kín đáo đại hoàng tử.

Bây giờ triều đình dính đến phân tranh của hắn cùng tam hoàng tử, tự nhiên mà đứng đối lập với hắn.

Mắt nhìn phía dưới lại nhao nhao túi bụi, hoàng đế Tề Quốc đưa xuống một bản tấu, thái giám đem đưa cho hai vị thừa tướng đứng đầu bách quan.

Hai vị lão giả sau khi xem xong, chòm râu run run, cánh tay run nhè nhẹ, rồi truyền cho người phía sau.

Phần tấu chương từ từ truyền xuống kia, triều đình vốn đang ồn ào, dần thay đổi trở nên an tĩnh.

Sắc mặt hoàng đế Tề Quốc bình tĩnh, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, vào lúc triều đường yên tĩnh đến cực hạn, rốt cục cũng phất tay, nói:

- Chúng khanh có ý kiến gì không, nói một chút đi!

Có một vị lão giả đứng phía trước bách quan tiến lên một bước, cao giọng nói:

- Bệ hạ, nghị tội bạc tiền lệ không thể mở!

Một vị lão giả bên cạnh hắn cũng tiến lên một bước, nói.

- Trong tấu chương của Phong Vương điện hạ đã viết rất rõ ràng, nghị tội bạc đều là những tội trạng lớn, phương pháp này, tuyệt đối không thể được!

Hai vị thừa tướng đều ra mặt, những người khác trên triều đình cũng không dễ ra mặt.

- Bệ hạ nghĩ lại!

- Nghị tội bạc vạn vạn không ổn!

- Phong Vương điện hạ nói đúng, đây là dao động nền tảng lập quốc!

Ngự Sử Trung Thừa cùng Ngự Sử Đại Phu dùng ánh mắt trao đổi một chút, trước mặt đứng ra, nghiêm nghị nói.

- Giám sát ngự sử hành động, Ngự Sử Đài trước đó cũng không biết rõ tình hình, những người dựa vào thứ này một mình hành động, Ngự Sử Đài chắc chắn nghiêm trị!

Tuy cũng có ít người cảm thấy nghị tội bạc quả thực diệu tới cực điểm, nếu như có thể thi hành, về sau có thể dùng tiền giải quyết tai họa, quả thực bảo mệnh lợi khí, đại hoàng tử thật sự quá rành việc suy nghĩ cho người khác.

Ý nghĩ về ý nghĩ, nhiều như vậy trọng thần đều lớn tiếng phản đối, nhìn bộ dáng hai vị thừa tướng, nếu ai dám nói một chữ “Tốt”, cũng không ngoài ý muốn tát mấy người bọn hắn một cái.

Chỉ trách một bản tấu của tam hoàng tử, phân tích tai hại của phương pháp nghị tội bạc ra quả thực nói trúng tim đen, dẫn chứng phong phú, tài văn chương nổi bật, căn bản tìm không ra chỗ nào để phản bác.

Phía trên, sắc mặt nam tử mặc long bào vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng thở dài một hơi não nề.

Không thể không nói, khi nhìn đến ba chữ nghị tội bạc này, hắn đã từng động tâm qua, dùng phương pháp này, rốt cuộc không cần lo lắng vấn đề quốc khố trống rỗng mà vẫn có thể dùng, liên tục không ngừng tài lực chống đỡ, hắn muốn làm bất cứ chuyện gì, đều có tài lực chèo chống.

Nhưng mà cuối cùng thì hắn vẫn có chỗ cố kỵ, miệng vừa mở liền khó có thể ngừng, chỉ tạo thành tổn thất càng lớn.

Hắn đứng lên, chậm rãi nói.

- Tám trăm dặm khẩn cấp, triệu Hằng Vương, Phong Vương hồi kinh!

Nhiều ngày phân tranh trên triều đình cuối cùng kết thúc.

Vay mượn Ký Sổ Pháp tranh luận không phải để kết thúc mà chỉ bị tạm thời đè xuống, bởi vì có sự việc càng quan trọng hơn cần phải giải quyết trước.

Ngự sử giám sát nơi nào có lá gan tôn sùng như thế đề ra phương pháp, bên trong khẳng định có đại hoàng tử bày mưu đặt kế, tuy nhiên phương pháp này thực sự có thể giải quyết gấp vấn đề của quốc khố, nhưng chính Tam hoàng tử đã nói như thế, đây là lấy tiêu hao nền tảng lập quốc làm điều kiện tiên quyết, cứ thế mãi, quốc gia không còn quan.

Hai lần sự kiện, vừa lúc để hai vị hoàng tử hình thành một so sánh rõ ràng.

Một người đầu óc đơn giản, làm việc không màng hậu quả, một kẻ tư duy kín đáo, mưu tính sâu xa, không so sánh thì không biết, so sánh một lần thì giật mình, mọi người càng thêm khắc sâu ý thức được, Hằng Vương kém Phong Vương rất xa.

Lần này, bệ hạ đồng thời triệu tập hai người vào kinh, ý nghĩa không giống nhau.

Đại hoàng tử tranh đấu cùng tam hoàng tử liên quan đến một đoạn thời gian phát triển rất dài của Tề Quốc trong tương lai, đổi một người, có lẽ cảnh tượng sẽ khác nhau rất lớn.

Có lẽ, triều đình thậm chí toàn bộ Tề Quốc, đều cần một đoạn thời gian sẽ xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Lý Dịch liếc nhìn một chút trong quầy, nói:

- Muốn thiết kế kiểu dáng linh hoạt đa dạng, không thể cứ luôn bắt chước người khác, phải có phong cách của riêng Lâm gia, để cho người khác lần đầu tiên nhìn thấy những thứ đồ trang sức châu bâu này liền biết xuất phát từ Phương Lâm Uyển.

Lâm Uyển Như gật đầu.

- Muốn làm đến mức này, sợ không thể hoàn thành được trong khoảng thời gian ngắn.

- Làm việc phải từng bước một, không thể chỉ vì cái trước mắt, nếu không sẽ chỉ ngày càng hư.

Lý Dịch khoát tay.

- Cũng như vị đại hoàng tử kia, thiếu bạc cũng cần phải tìm chính đạo, nhất định phải phổ biến thứ gọi nghị tội bạc là gì, vẫn còn quá nóng vội.

- Gấp công liều lĩnh không thể làm.

Hắn thở dài, nói.

- Người trẻ tuổi, có cách nghĩ thế này rất nguy hiểm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận