Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1004: Chương 1004



________________

Một hồi lâu sau, Lý Dịch mới dung hợp hình tượng của Thọ Ninh và nữ tử tù lệ trước mặt lại với nhau, hắn nhìn nàng, khó tin nói:

- Ngươi... Tại sao ngươi lại ăn mặc như thế này?

Thọ Ninh cầm váy lên, chậm rãi xoay một vòng trước mặt Lý Dịch, giọng nói mang theo chút khoe khoang.

- Mẫu phi trang điểm cho ta, ngươi thấy thế nào?

Thiếu nữ vẫn là thiếu nữ, khi nàng vừa mở miệng thì hình tượng thành thục vừa mới kiến tạo trước mắt Lý Dịch lập tức sụp đổ.

Lý Dịch cười cười, theo thói quen giơ tay định xoa đầu Thọ Ninh, nhưng vừa thấy dáng vẻ hiện giờ của nàng ấy thì hắn lại thu tay về, gật đầu nói.

- Đẹp.

Nghe vậy, đôi mắt to sáng ngời của Thọ Ninh lập tức công thành một vầng trăng khuyết, nàng cúi đầu, vừa đi về phía trước, vừa nói.

- Mẫu phi nói, mấy năm nữa thì ta đã có thể xuất giá, hiện tại phải biết cách trang điểm mình thật xinh đẹp, nghe nói nữ hài tử xinh đẹp nhất là vào ngày cưới của mình...

Lý Dịch có chút kính nể Yến Phinàng ta xuất thân hào môn gia tộc, vốn nên có tính tình phi thường trầm ổn chính trực, nhưng mà nàng ta lại không chút bảo thủ. Không biết ngày thường nàng ta giáo dục tiểu nha đầu như thế nào, có khi Thọ Ninh nói những lời không giống như một tiểu cô nương có thể nói, ngay cả hắn nghe cũng sẽ không nhịn được dâng lên chút bội phục.

Loại khí chất đặc biệt này rất hiếm thấy trên người nữ tử cổ đại, đặc biệt là phi tử trong cung càng phi thường hiếm thấy.

Lý Dịch không tiếp tục truy vấn tại sao Thọ Ninh lại ăn mặc thành dạng này, khi nữ hài tử còn bé, có ai mà chưa từng trộm dùng son môi, trộm mặc áo của mẹ, trộm mang giày cao gót, mong ước có thể lớn lên thật nhanh chứ? Thậm chí một ít nam hài cũng đã từng có loại cảm giác này....

Bỗng nhiên Thọ Ninh quay đầu nhìn Lý Dịch, nghiêm túc nói.

- Tiên sinh, người ở bên ngoài phải thường xuyên nhớ tới ta nha.....

Lý Dịch gật đầu, nói.

- Cam đoan mỗi ngày nghĩ tới ngươi một lần.

- Hai lần!

- Được rồi, vậy thì hai lần...

Trong thâm cung thanh lãnh tịch mịch có hai bóng người, một lớn một nhỏ đang chậm rãi bước về phía trước. Nữ hài tử mặc y phục của người lớn, cúi đầu bước đi, tràn đầy hơi thở thiếu nữ, lúc thì nói chuyện nhỏ nhẹ, khi thì xen lẫn một ít tiếng cười êm tai....

Cần Chính Điện, Lý Hiên buông tấu chương xuống, xoa lông mày, hắn nhìn về phía dưới, hỏi.

- Hoàng thúc công có chuyện gì sao?

Vài ngày trước, bọn họ là nhóm người làm ồn ào huyên náo nhất việc phong vương cho Lý Dịch, nhưng mà bọn họ lại là trưởng bối tôn thất của Lý gia, không thể làm lơ giống như quần thần, bởi vậy khi nhìn thấy những người này, Lý Hiên lập tức cảm thấy có chút đau đầu.

Một lão giả vừa đi vào đại điện khom người thi lễ, nói.

- Bệ hạ, không thể cứ để Cảnh Vương rời kinh!

Lý Hiên gõ gõ bàn, nhíu mày nói.

- Tại sao lại không thể để Cảnh Vương rời kinh, Cảnh Vương rời kinh thì có liên quan gì tới các ngươi?

- Bệ hạ, ngài chớ quên, hắn là người biết cách chế tạo thiên phạt!

Lão giả lại khom người lần nữa, cao giọng nói.

- Chẳng may, chẳng may hắn ta hiến bí phương này cho địch quốc, như vậy thì Cảnh Quốc chúng ta sẽ gặp nguy ho!

Lý Hiên lườm hắn ta một cái, nói.

- Hắn chỉ đi ra ngoài du ngoạn, có liên quan gì tới chuyện này?

Lão giả nhìn hắn, nói.

- Bệ hạ, chẳng lẽ ngài vẫn không rõ, Cảnh Vương đã dời nhà khỏi kinh đô, hiển nhiên sẽ không thể nào trở về!

Lý Hiên giật mình, sau đó nhìn chằm chằm hắn ta, hỏi.

- Ngươi nói... cái gì?

Lão giả thấy ánh mắt của Lý Hiên, không khỏi tự dưng hoảng hốt trong lòng.

- Bệ hạ....

Ánh mắt Lý Hiên hung ác nhìn hắn, nói.

- Mau lặp lại những lời người vừa mới nói cho trẫm!

Một lát sau, một bóng người vội vàng đi ra từ Cần Chính Điện, nhanh chóng tiến về Thần Lộ Điện.

Trước một cửa cung điện nào đó, nữ hài tử vẫy tay với Lý Dịch, nói:

- Tiên sinh, ngày mai ta sẽ đi đưa tiễn ngươi!

Lý Dịch quay đầu phất tay tạm biệt nàng, sau đó quay sang hơi hành lễ với Yến Phi, rồi quay đầu rời đi.

Yến Phi xoa đầu Thọ Ninh, nói.

- Ngưng Nhi, chúng ta trở về thôi.

Thọ Ninh cười quay đầu lại, nói.

- Mẫu phi đi về trước đi, ta lén đi theo tiên tiên sinh một hồi nữa, sau đó sẽ đi tìm hoàng tỷ, ta vẫn còn muốn hoàng tỷ dạy ta công phu

Thần Lộ Điện.

Lý Hiên nhìn Lý Minh Châu uống rượu một mình, khó có thể tin hỏi.

- Ngươi đã sớm biết hắn ta sẽ không quay trở lại, đúng không?

Lý Minh Châu không nhìn Lý Hiên, cũng không nói gì.

Lý Hiên lớn tiếng hỏi.

- Hắn không phải đi du ngoạn, hắn đang muốn trốn tránh chúng ta, có đúng không?

- Gia hỏa này, gia hỏa này...

Trên mặt Lý Hiên lộ ra vẻ tức giận, hắn lạnh lùng nói.

- Ta đi tìm hắn!

- Đứng lại!

Bỗng nhiên Lý Minh Châu đứng lên, quát khẽ một câu.

Lý Hiên khựng lại, không bước tiếp nữa.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Hiên, chậm rãi nói:

- Ngươi đi tìm hắn để làm cái gì, người còn chê mình chưa cho đủ phiền phức, người muốn một phen khổ tâm của hắn uổng phí?

Lý Hiên nghe vậy, sắc mặt biến đổi.

- Ta....

Ngoài cửa, một bóng người nhỏ bé ngơ ngẩn đứng tại chỗ, sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân run rẩy, đôi mắt đã chứa đầy nước mắt.

Nàng giống như một chú chim non bất lực, lại như một con thú nhỏ bị người vứt bỏ, nàng quay đầu lại, ánh mắt mê mang luống cuống

nhìn về hướng cửa cung, nơi đó đã không còn một bóng người.

Trái tim Thọ Ninh như thắt lại, nàng rốt cuộc đã biết nàng sắp mất đi cái gì.

Nàng cắn chặt môi dưới, không cho nước mắt rơi xuống.

Nàng xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy như bay về hướng cửa cung.

- Tiên sinh, tiên sinh, ngươi không quan tâm ta sao, ngươi không cần Thọ Ninh sao...

Cuối cùng nàng vẫn nhịn không được, từng giọt nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, lăn dài trên má, nàng khóc đến thương tâm, thanh âm

nghẹn ngào.

- Tiên sinh, chúng ta đã ngoéo tay rồi..... Ngươi đã nói, nói sẽ không bỏ rơi ta một mình mà

Hoạn quan cung nữ trong cung nhìn tiểu công chúa thương tâm gần chết chạy lướt qua bọn họ, ai nấy đều vô cùng kinh hoàng khiếp sợ, có người cuống quít la lên vội vàng đi tìm cấm vệ trong cung, những người khác thì vén vạt áo đuổi theo công chúa.

Khi chạy đến cửa cung thì tóc tại Thọ Ninh đã tán loạn, nàng chạy quá nhanh nên đã làm rơi mất một chiếc giày, bàn chân trần tinh xảo mượt mà giẫm lên mặt đất, lạnh lẽo mà đau đớn, nhưng những thứ này lại không thể làm nàng để ý tới.

Bởi vì tiên sinh của nàng, tiên sinh của nàng muốn bỏ rơi nàng....

Cấm vệ cửa cung đã phát hiện nàng, nhưng lại không một người dám đi tới ngăn trở, đơn giản vì nàng là Thọ Ninh công chúa, mà Thọ Ninh công chúa có thể không cần cố kỵ bất luận quy củ gì trong cung.

Mọi người không dám ngăn trở Công chúa khóc thương tâm chỉ lo chạy, chỉ có thể phái hai đội hộ vệ đi theo phía sau nàng.

Thủ lĩnh thị vệ nôn nóng phân phó tên thủ hạ bên cạnh.

- Nhanh lên, mau đi bẩm báo bệ hạ, bẩm báo công chúa!

Thọ Ninh chạy qua cửa cung, đi vào phố xá rộn ràng nhốn nháo, nhìn dòng người qua lại đông đúc trước mắt kia, lại không nhìn thấy bóng người mà nàng muốn nhìn đến.

Thọ Ninh nắm chặt tay lại, rồi lại vô lực thả ra, nàng tựa như một con rối gỗ bị đánh mất linh hồn, cứ ngơ ngác đứng mãi trên đường, sau đó nàng chậm rãi ngồi xuống, tiếng khóc nức nở đã biến thành gào khóc.

- Tiên sinh, ngươi không quan tâm ta, ngươi không cần Thọ Ninh nữa à....

- Chúng ta đã ngoéo tay rồi, chúng ta rõ ràng đã ngoéo tay rồi mà!

- Ngươi không giữ lời hứa trước, ngươi lừa gạt ta, kẻ lừa đảo....

Nàng khóc đến thương tâm, cực kỳ bị thương, mới đầu còn có thể nghe được nàng nói cái gì đó, càng về sau thì thanh âm càng mơ hồ nghe không rõ ràng lắm.

Người đi đường kinh ngạc nhìn thấy cảnh tượng này.

Một tiểu cô nương ăn mặc lộng lẫy, thân phận rõ ràng bất phàm đang ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, nàng khóc thương tâm gân chết, một bên khóc, một bên còn lẩm bẩm cái gì đó.

Hai nhóm cấm vệ khoác áo giáp, cầm vũ khí trong tay bao quanh Thọ Ninh, không cho bất luận kẻ nào tới gần.

Mọi người không biết tiểu cô nương đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại có thể cảm nhận được nàng đang rất thương tâm, trên mặt rất nhiều người đều lộ ra vẻ không đành lòng.

- Tiểu cô nương khóc thật thương tâm....

- Không biết ai nhẫn tâm như vậy...

- Thật sự là cầm thú....

Không biết qua bao lâu, một bóng người bước ra từ trong đám đông, hắn phất tay, cấm vệ chung quanh lập tức nhường ra một con

đường.

- Người xấu, người xấu, kẻ lừa đảo...

Nữ hài tử ngồi xổm trên mặt đất khóc thút thít, bỗng nhiên nàng cảm giác có ai đó vỗ vào vai mình, nàng ngẩng đầu lên, xuyên qua hình ảnh nhoè đi vì nước mắt, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Lý Dịch vươn tay ra, giúp Thọ Ninh lau sạch nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng chạm vào đầu mũi nàng, nói:

- Nếu khóc tiếp thì sẽ không xinh đẹp nữa nha....

Sau đó hắn bề ngang nàng lên, lại băng qua một loạt cấm vệ, sau đó xuyên qua đám đông, chậm rãi biến mất trong tầm mắt mọi

người.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận