Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 612: Công Lao Đầy Trời




Chương 612: Công Lao Đầy Trời

Huyện lệnh Trần huyện trong vòng một năm tham ô gần vạn lượng bạc, bị ngự sử duy trì trật tự tra ra tại chỗ, lập tức bị cấm vệ bắt lấy, áp giải về kinh đô.

Vọng huyện.

Một vị ngự sử nhìn huyện lệnh Vọng huyện chắp tay một cái, vừa cười vừa nói:

- Thôi đại nhân liêm khiết làm theo việc công, quả thật là gương mẫu cho quan viên trong triều chúng ta, những sổ sách rõ ràng, không có bất cứ vấn đề gì.

- Việc nằm trong phận sự, Ngự Sử đại nhân quá khen.

Thôi huyện lệnh cười nói.

- Chúng ta còn có chức trách phải làm, không tiện ở đây lâu, cáo từ.

Ngự sử kia từ biệt Thôi huyện lệnh, quay đầu nói với ba người trẻ tuổi:

- Chúng ta đi thôi.

- Bản quan đưa hai vị đại nhân.

Thôi huyện lệnh tiễn những người kia tới cửa, khi hai vị ngự sử xoay người, hắn khẽ gật đầu với một người trẻ tuổi trong đó.

Thanh Hà huyện.

- Nửa năm ba ngàn lượng, Vệ huyện thừa, ngươi rất có bản lĩnh!

Ngự sử Vạn Húc lạnh lùng nhìn huyện thừa Thanh Hà, phất tay nói:

- Bắt lấy hắn!

Vừa rồi kiểm tra thực hư sổ sách của huyện nha Thanh Hà, phát hiện bên trong thâm hụt ba ngàn lượng, mà những sổ sách này đều đã qua tay vị Vệ huyện thừa này. Dựa theo ý chỉ của bệ hạ, tham ô một ngàn lượng trở lên, có thể lập tức khiến cấm vệ bắt lấy, áp giải về kinh đô.

Vệ huyện thừa bị hai tên cấm vệ đè bả vai, nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng phía sau Ngự sử, la to:

- Ta nhận ra ngươi, Tằng gia, ngươi là người của Tằng gia! Bản quan chỉ là từ chối lời mời của các ngươi thôi, thế mà các ngươi lại dám vu hãm bản quan như thế. Bản quan chắc chắn phải nhờ thánh thượng lấy lại công đạo!

- Mang đi!

Vạn Húc hừ lạnh một tiếng, lần này chư vị học sinh Viện toán học là phụng mệnh của bệ hạ, hiệp trợ họ thanh tra sổ sách. Mà trên thực tế đã không phải là hiệp trợ, nếu là không có họ, nhiệm vụ lần này căn bản không thể nào tiến hành thuận lợi như vậy được.

Thâm hụt sổ sách rõ ràng còn ở ngay đó, mặc kệ bọn hắn trước đó từng có thù oán cá nhân gì, tham ô chính là tham ô, không thể ngụy biện.

- Tìm chết....

Nhìn Vệ huyện thừa bị áp giải, Tằng Tử Giám giật nhẹ khóe miệng, một tay cầm bàn tính, đi theo mọi người rời khỏi huyện nha.

Trong vòng một ngày mà đã có ba tên quan viên bởi vì tham ô mà bị áp giải vào kinh, tất cả quan viên huyện lân cận kinh đô đều hoảng sợ.

Mà các nha môn trong kinh đô, những người chưa bị tra được rốt cuộc cũng bắt đầu hoảng hốt.

Triều đình hàng năm đều sẽ phái người đến thanh tra sổ sách, nhưng trên thực tế điều tra ra, ít càng thêm ít. Có lá gan động tay động chân giấy tờ sổ sách thì làm sao có thể bị điều tra ra dễ dàng như vậy được?

Nhưng mà lần này bệ hạ hình như là muốn làm thật, mời học sinh Viện toán học hiệp trợ kiểm toán, triều đình bao nhiêu năm đều không có tra được, thế mà có họ nhúng tay vào, tất cả mọi người liền không chỗ che thân. Ai cũng biết, ngọn nguồn sự việc lần này đều xuất phát từ những học sinh kia.



...

- Một đám hỗn trướng, họ vì triều đình làm việc như thế này đây!

Bên trong Cần Chính Điện, Cảnh Đế vỗ bàn, sắc mặt âm u tới cực điểm.

Mới chỉ một ngày mà đã tra ra hai vụ án tham ô mấy vạn lượng. Quốc khố đang căng thẳng, mấy ngày gần đây, hắn gần như đều phải tính toán tỉ mỉ mỗi một đồng tiền, thế mà không ngờ tới, những tên quan viên phía dưới lại dám tham ô phía trên, quả thật là to gan!

Nếu ngay cả kinh đô còn như thế này, tình hình các địa phương xa xôi khác lại đến mức nào?

Ngân sách triều đình chi ra những năm gần đây đều đi nơi nào?

Mỗi năm sổ sách thu thuế từ các nơi gửi tới, lại có bao nhiêu người giở trò lừa bịp?

- Thỉnh bệ hạ bảo trọng long thể, không cần tức giận hỏng thân thể.

Thường Đức đứng sau lưng hắn, một tay ấn trên lưng Cảnh Đế, chậm rãi khuyên nhủ.

- Bệ hạ, theo ý của lão thần, thanh tra sổ sách không thể tiếp tục nữa.

Ngay lúc này, Tần Tướng đứng ra, khom người nói một câu.

- Tra, tại sao không thể tra?

Cảnh Đế đập bàn, lạnh giọng nói:

- Trẫm muốn nhìn xem, trước mắt trẫm, đến cùng còn có bao nhiêu sâu mọt giống như vậy?

Tần Tướng ngẩng đầu nhìn Cảnh Đế, thở dài, yên lặng lui về vị trí của mình.

Thanh tra sổ sách là việc tất yếu, triều đình hàng năm đều phái ngự sử đi các nơi kiểm tra đối chiếu sự thật, luôn là là sẽ lôi ra được một ít sâu mọt, cũng là một loại chấn nhiếp đối với những quan viên khác.

Nhưng mà mọi người đều nói thanh liêm làm quan, liêm khiết thanh bạch, nhưng là thật sự có mấy người làm được như thế?

Hắn đã hiểu rõ phương pháp kiểm toán của học sinh Viện toán học, nếu thực hiện nó thì gần như sổ sách của tất cả quan viên đều trần trụi bại lộ trước mọi người. Nhưng mà như thế sẽ chấn động tới toàn bộ triều đình, toàn bộ thiên hạ đến mức nào?

Nếu thực sự dựa theo những gì bệ hạ nói, thanh tra một cách triệt để như vậy, e là…. quốc gia không còn!

Cảnh Đế cúi đầu nhìn thoáng qua hơn mười người ở dưới, hỏi:

- Chư vị ái khanh, còn có cái gì muốn nói?

Tất cả mọi người, bao gồm hai vị thừa tướng và Lục Bộ Thượng Thư, không một người lên tiếng.

Đều là cáo già chốn quan trường, lần này bệ hạ rõ ràng là quyết tâm muốn quét sạch một nhóm người, lúc này đưa ra ý kiến phản đối, há chẳng phải là nói rõ trong lòng có quỷ?

Huống hồ, hành động của bệ hạ mấy ngày qua càng ngày sấm rền gió cuốn, chuyên quyền độc đoán, thậm chí đã đến mức không nghe khuyên can.

Cho dù phần lớn chiếu lệnh đều là vì Cảnh Quốc, vì thiên hạ, nhưng là thủ đoạn của bệ hạ vẫn là quá mức cường ngạnh. Nếu xử lý không tốt, sợ là toàn bộ triều đình sẽ xảy ra chấn động….



...

Viện toán học, nhóm người của Trần Lập Sâm, Thôi Tập Tân vừa trở về, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ vui sướng, khí phách hăng hái.

- Vận khí của chúng ta thực sự không tốt, tại sao chỉ có nhóm của các ngươi điều tra ra?

Lý Kiện Nhân hơi buồn bực, thở dài nói.

Hôm nay các nhóm khác đều có thu hoạch, duy nhất chỉ có nhóm họ là kiểm toán không có sơ suất gì lớn, xem như không công mà về.

Thôi Tập Tân cười nói:

- Không sao, việc thanh tra sổ sách sợ là còn phải tiến hành một thời gian dài, vận khí của các ngươi cũng không thể nào kém mãi.

Lúc này, Tằng Tử Giám bỗng nhiên nhìn Thôi Tập Tân, hỏi:

- Huyện lệnh Vọng huyện....

Thôi Tập Tân nhìn hắn, trả lời:

- Đó là một vị tộc thúc trong nhà.

Hai người mắt đối mặt, nhìn nhau cười một tiếng, đều đọc hiểu được một ít thứ trong mắt đối phương.

- Lần này trở về, cuối cùng có thể dương mi thổ khí một lần.

Trần Lập Sâm cười cười, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.

Trước ngày hôm nay, họ thậm chí không nghĩ tới, lần thanh tra sổ sách này lại có thu hoạch lớn như vậy.

Đám ngự sử kia chỉ là để bài trí, chỉ cần không làm quá mức rõ ràng thì việc này hoàn toàn là thịnh yến của họ.

Ngẫm lại đến khi nhìn thấy sắc mặt những người ở trong nhà, trong lòng hắn không khỏi vui vẻ tới cực điểm.

Học sinh Viện toán học nhìn mấy người họ đi lướt qua, trên mặt đều lộ ra hâm mộ.

Chuyện đã xảy ra hôm nay, họ cũng đã được nghe nói đến. Nếu luận về năng lực, họ viễn siêu những người này, nhưng đáng tiếc là lại không có cơ hội, chỉ có thể trơ mắt nhìn đầy trời công lao rơi xuống đầu họ…



...

Tần gia.

Trong một gian phòng, một vị phụ nhân thần sắc lo lắng, nói:

- Cũng không biết Phong nhi ở đó thế nào rồi, vài ngày không được về nhà, làm sao hắn có thể tự chăm sóc bản thân chứ?

Một người nam tử trung niên ngồi bên cạnh bàn, an ủi:

- Phu nhân không cần lo lắng, hắn đã không phải là hài tử, có thể tự chăm sóc bản thân mình rồi.

- Chúng ta làm cha mẹ nhưng lại không thể cho hắn cái gì, mọi thứ đều chỉ có thể tự hắn đi tranh thủ.....

Phụ nhân thở dài, nói:

- Cũng may bệ hạ cực kỳ coi trọng Viện toán học, nếu sau này Phong nhi từ nơi đó ra, ngươi đi cầu xin phụ thân đại nhân cho hắn một chỗ tốt ở trong triều là được. Tần Dư là Tần gia đại công tử không giả, nhưng Phong nhi nhà ta cũng chảy huyết mạch của Tần gia!

- Ta đã biết.

Trung niên nam tử trầm ngâm một hồi, gật đầu nói.

Trong phòng yên tĩnh một lát, phụ nhân kia lại nói:

- Bệ hạ lần này muốn thanh tra sổ sách, có thể sẽ tra tới ngươi sao?

Trung niên nam tử lắc đầu, nói:

- Tiểu đánh tiểu nháo ở đám phía dưới mà thôi, bắt mấy cái huyện lệnh, huyện thừa là đã đủ rồi. Việc này liên lụy quá lớn, mệnh lệnh của bệ hạ chỉ là nhất thời, không được bao lâu thì triều đình sẽ loạn, đến lúc đó tất nhiên sẽ đình chỉ, tra không tới lục bộ.

- Chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta cả.

Nam tử trung niên ngẩng đầu, nói:

- Viện toán học không dễ dàng vào được, nếu không ta đã sai người nói cho Phong nhi một tiếng, bảo hắn tuyệt đối không thể tham dự việc này. Cho dù là Ngự Sử Đài giấu diếm thân phận những người kia, cũng chịu không được người có quyết tâm đi tra, ngày sau nếu là thật sự có cơ hội làm quan, chỉ sợ cũng là họa không phải phúc….



Bạn cần đăng nhập để bình luận