Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 996: Chương 996






________________

- Tiền đại nhân, làm phiền dẫn đường.

Lời Trần Trùng vừa nói, sắc mặt một người đàn ông tuổi trung niên trong đám người đại biến.

Tiền gia và Trần gia có chút thì cũ, đương nhiên, khi đó, Trần gia còn là một cây đại thụ trên triều đình, Tiền gia hao phí món tiền khổng lồ, thông qua nhiều chỗ quan hệ mới thật không dễ dàng gì có được một vị trí quan trọng lại bị người Trần gia thay đi, đây đối với Trần gia mà nói có lẽ chỉ là ngẫu nhiên, nhưng Tiền gia lại vì vậy mà thương gân động cốt.

Trần gia đã từng dựa vào Thục Vương, tự thân lại có thể lực phi phàm trên triều đình, khác xa gia tộc trung đẳng Tiền gia có thể so sánh.

Nhưng trước khác này khác, bây giờ Tiền gia như mặt trời giữa trưa, Trần gia lại lưu lạc làm bình dân, đã đến lúc đòi lại mối thù trước kia.

Ai nghĩ đến, tin tức sớm để lộ, cuối cùng đưa một đại thần tới nhà.

Trần Trùng nhìn nam tử trung niên sững sờ tại chỗ, lắc đầu, nói.

- Bỏ đi, ban đầu vốn tưởng Tiền đại nhân quen đường, nếu Tiền đại nhân đã không nguyện ý, chúng ta ra ngoài hỏi mấy người đi đường.

- Chậm đã!

Nam tử trung niên từ đi ra trong đám người, thấp giọng nói.

- Ta quen đường, không cần làm phiền người khác

- Ngụy Hầu, Trương Thị Lang, hay là đi cùng đi?

Trần Trùng nhìn mấy người trong đám người, nói.

- Lát nữa, sợ còn phải làm phiền các ngươi.

Ngay cả chính hắn cũng cảm thấy lúc hắn nói câu này rất ngông cuồng, cho dù khi Trần gia như mặt trời giữa trưa, hắn cũng chưa từng ngông cuồng như thế.

Nhưng nghĩ đến câu Tín Vương mới vừa nói “Lấy mạng đền vào", ngọn lửa trong lòng hắn vất vả dập tắt lại lần nữa bị dấy lên.

Hắn chỉ muốn mấy người kia dẫn đường chút, mà cái bọn họ muốn lại là mạng của Trần gia.

Điều này có quá đáng sao?

Một lát sau, Tiền gia.

- Lão gia, ngài về rồi.

Gác cửa Tiền gia nhìn lão gia nhà mình đi tới, lập tức tiến lên cung kính chào hỏi.

Gia chủ Tiền gia thấp giọng nói.

- Gọi tất cả nha hoàn hạ nhân ra đây đi.

Triệu tập tất cả nha hoàn hạ nhân trong phủ, đây chính là việc chưa từng xảy ra cho tới bây giờ, gác cửa kinh ngạc nhìn hắn, hỏi.

- Lão gia, có chuyện gì sao?

Gia chủ Tiền gia cắn răng nói.

- Theo lời ta nói mà làm.

Nhìn thấy biểu tình của gia chủ, gác cửa giật mình, đáp một tiếng rồi vội vàng chạy vào trong phủ.

Rất nhanh, tất cả hộ vệ, nha hoàn hạ nhân Tiền gia đã tụ tập trước cửa Tiền gia.

Gia chủ Tiền gia nhìn đại bảng hiệu trên cửa, cắn răng nói:

- Đập!

- Ta về trước đây.

Lý Dịch nhìn Trần Trùng, lắc đầu nói.

- Chuyện kế tiếp, người xem mà làm đi.

- Lão Phương, trước tiên người ở bên cạnh hắn đi.

- Được.

Lão Phương gật đầu, nhìn thấy hạ nhân Tiền gia khó khăn với tới bảng hiệu trên cửa chính, bước nhanh đi lên, cười nói:

- Ta giúp các ngươi!

Lúc trở về, lão già lôi thôi một bên móc lỗ mũi, vừa nói.

- Tiểu tử, cảm giác thua thiệt không dễ chịu chứ?

- Cảm giác thua thiệt không dễ chịu.

Lý Dịch gật đầu, nói.

- Nhưng cảm giác làm ác bá vẫn rất dễ chịu.

Mọi việc những thứ của ngày hôm nay thật sự làm cho một vài người xem.

Bọn họ kiêng kị hắn, sợ hắn, cho rằng hắn quyền khuynh triều đình, vô pháp vô thiên, nếu như không làm một vài việc vô pháp vô thiên, không phải sẽ làm rất nhiều người thất vọng?

Khi đi trở về tiệm vải, vừa vặn nhìn thấy Trần Lập Tuấn bốc thuốc trở về.

Vị này đã từng một trong những hoàn khố lớn nhất Kinh Đô, đã sớm bị cuộc sống mài đi tất cả góc cạnh, nhìn thấy Lý Dịch, ánh mắt có chút trốn tránh, vội vàng nói.

- Tham kiến Cảnh Vương điện hạ.

Lý Dịch phất tay, hỏi.

- Muốn đi sắc thuốc?

Trần Lập Tuấn gật đầu.

Lý Dịch tiếp nhận dược liệu từ trong tay hắn, nói.

- Để ta.

Trần Lập Tuấn kinh ngạc, vừa muốn nói gì, Lý Dịch khoát tay nói.

- Đừng nói nhảm, đi lấy nồi đất tới đây.

Nấu thuốc là một việc cần kỹ thuật, cần rất nhiều kiên nhẫn, Lý Dịch sắc hai tháng cho Liễu nhị tiểu thư, kinh nghiệm tất nhiên không ít.

Hắn ngồi xổm trong sân, cầm một cây quạt nho nhỏ trong tay, cẩn thận khống chế lại lửa.

Một chỗ trong phòng, trên giường gần cửa sổ, phu nhân có một gương mặt tái nhợt qua cửa sổ, nhìn cái bóng người bận trước bận sau trong sân, trong mắt tràn đầy ý cười.

Trước cửa một cao môn đại hộ ở Kinh Đô, Trần Trùng nhìn bảng hiệu bằng vàng ròng trước mặt, lắc đầu, thở dài.

- Đáng tiếc...

Đứng trước hắn, một người đàn ông tuổi trung niên sắc mặt hồi bại, cắn răng nói.

- Đập!

Hoàng cung.

Dòng họ hoàng thất tề tụ ở Kinh đô.

Sau khi thái y đã kiểm tra, cung kính trả lời.

- Bầm bệ hạ, hồi Thái Hậu, hai cái cánh tay của Tín Vương điện hạ, sợ rằng... Sợ rằng bị phế rồi.

Tín Vương đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt tái nhợt đáng sợ, khóc thảm nói.

- Thái hậu, hoàng huynh, các ngươi xem, Lý Dịch kia đã ngông cuồng đến mức nào rồi!

Lý Hiên nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi là một Thân Vương, sẽ đích thân đi tiệm vải mua vải?

Tín Vương:

Lý Hiên lại hỏi:

- Chẳng lẽ nói cũng bởi vì người mua một thớt vải, hắn lại phế hai cánh tay của ngươi?

Tín Vương:

Lý Hiên lại hỏi:

- Ngươi đi tiệm vải Trần gia làm gì?

Tín Vương nhịn đau, nói.

- Lúc thần để tiến cung, Lý Dịch đang mang theo hạ nhân, xâm nhập phủ đệ của trọng thần trong triều, trắng trợn đập phá, hắn không để luật pháp vào mắt.

- Hắn đập nhà nào?

- Ngô gia và Tiền gia.

Lý Hiên khoát tay.

- Tuyên bọn họ tiến cung.

Khoảng thời gian này, Lý thị cực lực phản đối việc ký Hiên phong Lý Dịch thành Cảnh Vương, hôm nay không có một người nói gì.

Hắn rõ ràng đã muốn đi rồi, Tín Vương nhảy ra tìm đường chết làm gì, lúc này, hắn còn có chuyện gì mà không thể làm ra?

Rất nhanh, gia chủ Ngô gia và gia chủ Tiền gia bị tuyên triệu tiến cung.

Hai người vào điện xong, lập tức làm lễ.

- Thần tham kiến bệ hạ, tham kiến thái hậu nương nương!

Lý Hiên nhìn hai người, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

- Tín Vương nói, Cảnh Vương đập phủ đệ hai người các ngươi?

Tín Vương Cố nén đau đớn, quay đầu nhìn hai người, một mặt chờ mong.

Gia chủ Ngô gia và gia chủ Tiền gia liếc nhau, đồng thời lắc đầu.

- Không biết Tín Vương điện hạ nghe được tin đồn từ nơi nào, không phải như vậy.

- Đúng vậy, hai ngày trước thần vừa thương lượng với Tiền đại nhân, tính toán xây sửa trùng tu phủ đệ một lần nữa, hôm nay dứt khoát tự mình đập, trời sáng có thể bắt đầu khởi công.

- Ngô đại nhân nói rất đúng, bệ hạ tuyệt đối không nên tin vào lời đồn.

Tín Vương nhìn vẻ mặt nghiêm mặt giải thích của hai người, chỉ cảm thấy không chỉ cánh tay đau nhức, trong lòng cũng đau nhức.

Cánh tay hắn không thể động, chỉ có thể dùng chân chỉ hai người,

- Ngươi, các ngươi...

Gia chủ Ngô gia nhìn hắn, lắc đầu, nói.

- Tín Vương điện hạ, cũng không nên tin vào tin đồn

Tín Vương nằm trên mặt đất, nhìn lên đỉnh điện, trong mắt rốt cục mất đi màu sắc.

Lý Hiên liếc hắn một cái, lắc đầu nói.

- Trẫm để hai tên ngự y đi theo, trời sáng người lên đường về đất phong đi.

Lý Dịch không quan tâm Tín Vương có tiến cung cáo trạng hay không, cũng không quan tâm chuyện Tiền gia và Ngô gia kế tiếp, hắn nấu xong thuốc, đỡ Trần Tam tiểu thư lên, sau đó dùng cái muỗng đút từng miếng cho nàng.

Hắn buông bát xuống, nhìn nàng hỏi.

- Đắng không?

Nàng gật đầu, nói:

- Có một chút.

- Ăn quả táo đi, ăn thì không đắng nữa.

Lý Dịch cầm lấy một trái táo bắt đầu gọt, trong phòng duy nhất một tên nha hoàn kinh ngạc nhìn vỏ táo hiện lên hình dạng xoắn ốc rơi xuống, trước khi rơi xuống đất, đưa tay nhận lấy.

Trần Tam tiểu thư nhìn nha hoàn kia, nói khẽ.

- Tú Nhi, ngươi đi ra ngoài trước đi.

Tiểu nha hoàn đáp một tiếng, lui ra ngoài.

Lý Dịch cắt táo thành miếng nhỏ, đặt ở trong đĩa đưa cho nàng.

Nàng để đĩa qua một bên, nắm tay Lý Dịch, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Lý Dịch ngồi cạnh giường, bỗng nhiên nàng duỗi một tay khác ra, khẽ chạm lên mặt hắn, vuốt nhẹ.

Lý Dịch không né tránh.

- Dịch nhi.

Nàng bỗng nhiên mở miệng nói.

Ánh mắt Lý Dịch nhìn về phía nàng.

- Con có thể... Gọi ta một tiếng nương không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận