Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 836: Đánh Cược



Chương 836: Đánh Cược





----------------------

Nhị tiểu thư có hài tử thì tại sao cô gia lại phải nấu canh, tiểu nha hoàn cảm thấy chuyện này rất kỳ quái.

Nhưng mà sau khi nàng hỏi vấn đề này với mọi người thì vẻ mặt ai nấy đều trở nên quái quái. Cô gia còn đét mông nàng vài cái, căn dặn nàng không nên nói lung tung.

Thế này sao lại nói lung tung? Chờ sau này nhị tiểu thư có em bé thì chuyện nấu canh tất nhiên sẽ do phu quân nàng ấy làm, làm sao có thể là cô gia được, trừ phi, trừ phi...

Tiểu nha hoàn vốn dĩ đã chạy tới ngoài cửa đột nhiên dừng bước lại, gương mặt xinh đẹp lộ ra sự bừng tỉnh.

Đúng rồi nha, nếu như vậy thì cô gia vẫn cứ là cô gia, nhị tiểu thư vẫn là nhị tiểu thư, cô gia nấu canh cho nhị tiểu thư cũng sẽ là chuyện đương nhiên, danh chính ngôn thuận.

Vốn dĩ nàng còn lo lắng đợi đến khi nhị tiểu thư gả ra ngoài thì nàng sẽ không thể thường xuyên gặp được nàng ấy nữa, nhưng nếu những gì nàng nghĩ là sự thật, sau này mọi người vẫn là người một nhà, ở cùng một chỗ, chẳng phải không cần lo lắng gì nữa rồi?

Nghĩ như vậy đến, đôi mắt to long lanh của tiểu nha hoàn càng thêm sáng ngời, một vấn đề làm nàng bối rối khá lâu hiện tại đã tìm được biện pháp giải quyết hoàn mỹ.





Lý Dịch phát hiện, dạo gần đây Tiểu Hoàn ngày càng nói chuyện không chú ý gì cả, luôn cố tình hoặc vô ý nhắc tới chuyện nấu canh. Liễu nhị tiểu thư sẽ không trách nàng nhưng mà ánh mắt nhìn hắn lại trở nên quái quái, tuy trong lòng hắn bằng phẳng, nhưng bị nàng ấy nhìn hồi lâu vẫn cảm thấy chột dạ.

Không biết nàng ấy suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ còn lo lắng hắn có ý đồ gì với nàng?

Cái này không thể, nàng ấy là Liễu Như Ý, là Liễu nhị tiểu thư hung dữ, là một cỗ thế lực hắc ám trong nhà, làm sao hắn dám có ý đồ gì với nàng…. Ừm, hình như, đại khái, có lẽ…. không thể nào?

Càng suy nghĩ thì càng cảm thấy kỳ quái, nếu so sánh với Liễu nhị tiểu thư khiến trong lòng hắn không nắm chắc thì Như Nghi càng khiến hắn yên tâm hơn nhiều.

Rốt cuộc Như Nghi không phải nữ tử bình thường, chỉ bàn về thể chất thôi thì nữ tử trên đời ít ai bì kịp, mỗi ngày lại có các loại thang thuốc bổ dưỡng, thật ra, sau khi sinh hài tử được nửa tháng thì thân thể nàng ấy đã khôi phục gần như bình thường.

Phòng ở cũ cơ hồ kín không kẽ hở, tuy mỗi ngày cũng sẽ có thời gian thông khí cố định, nhưng ở lâu vẫn sẽ cảm thấy bí bách, Như Nghi chỉ ở nửa tháng sau đó đã dọn ra.

Lý Dịch nhìn tiểu gia hỏa trong tã lót, chạm nhẹ vào cái mũi của con một chút, mặc dù bây giờ mới có một tháng, còn chưa biết bò nhưng tên nhãi ranh này cứ thích trốn trong lòng của Như Nghi.

Lý Dịch chỉnh sửa tã lót của Lý Đoan lại, nhỏ giọng nói.

- Đoan Nhi ngoan, gọi cha nào….

Như Nghi nhịn không được bật cười, lắc đầu.

- Tướng công quá nóng vội rồi, tiểu hài tử sao có thể biết nói nhanh như vậy? Ít nhất cũng phải đợi mấy tháng sau mới có thể gọi cha...

Lý Dịch suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói.

- Nương tử, hay chúng ta đánh cược thử đi? Đoán xem Đoan Nhi sẽ gọi cái gì trước, “Cha” hay “Mẹ”....

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Như Nghi, nàng nói.

- Chuyện này khẳng định tướng công sẽ thua thôi, Đoan Nhi từ sáng đến tối đều ở bên cạnh thiếp thân, tất nhiên sẽ gọi mẹ trước rồi.

- Cái này thì chưa chắc.

Lý Dịch lắc đầu.

- Loại chuyện này còn phải xem vận khí.

Như Nghi nhìn Lý Dịch, hỏi.

- Nếu vậy thì tướng công muốn đánh cược thế nào?

Lý Dịch nghĩ một hồi, nói.

- Đánh cược à, người thua cuộc sẽ phải đáp ứng người thắng cuộc một điều kiện đi….

- Được rồi.

Như Nghi đồng ý không chút do dự, nàng nhìn hắn nói.

- Tướng công cần phải nói giữ lời nha.

- Để ta làm trọng tài, để ta làm trọng tài cho!

Đôi mắt loli ngạo kiều quay tít.

- Ta sẽ làm trọng tài cho tiên sinh và Như Nghi tỷ tỷ.

Lý Dịch vỗ nhẹ đầu nàng ta.

- Ngươi lại muốn bày trò gì đây...

- Đánh cược thì cần phải có trọng tài nha, lúc trước tiên sinh đánh cược với ta còn để Vĩnh Ninh làm trọng tài đấy thôi….

Loli ngạo kiều lắc đầu không ngừng, sau đó lại nói.

- Nhưng mà trọng tài cũng có thể tham gia đánh cược nha….

Lý Dịch bất đắc dĩ nói.

- Được rồi được rồi, ngươi muốn làm trọng tài thì làm đi.

Như Nghi cười nhìn Lý Băng Ngưng chạy ra ngoài chơi, sau đó cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong trong tã lót, nhỏ giọng nói.

- Đoan Nhi lại ngủ rồi.

Lý Dịch bế tiểu gia hỏa lên, đặt vào trong nôi em bé làm bằng gỗ, quay đầu lại nói.

- Nàng cũng ôm một canh giờ rồi, đêm qua cũng ngủ không ngon giấc, nhân lúc con ngủ thì cũng nghỉ ngơi một hồi đi.

Như Nghi lắc đầu.

- Không sao đâu, thiếp không mệt, để thiếp ở đây trông Đoan Nhi một lúc, lỡ như con tỉnh lại….

- Ở đây còn có nha hoàn chăm sóc, nếu Đoan Nhi tỉnh thì các nàng sẽ nói cho nàng.

- Không sao mà….

Lý Dịch lắc đầu, không nói gì mà chỉ bước tới trước bế Như Nghi lên, khi đi ra ngoài, hai nha hoàn đứng canh cửa đều nhanh chóng cúi đầu xuống.

Khuôn mặt Như Nghi ửng đỏ, nhỏ giọng nói.

- Tướng công, mọi người đang nhìn chúng ta đó….

- Mọi người nhìn thì thế nào, chẳng lẽ ta bế nương tử của mình cũng không được?

Lý Dịch lắc đầu, dùng một chân đạp văng cửa phòng sát vách rồi đặt Như Nghi lên trên giường, cởi giày và áo ngoài của nàng ra, sau cùng đắp chăn lên.

Lý Dịch nhìn nàng, nhỏ giọng dỗ dành.

- Ngủ đi, Đoan Nhi ngủ rất say, sẽ không tỉnh lại trong thời gian ngắn.

Như Nghi hơi gật đầu, hàng mi run rẩy vài cái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Lý Dịch nhẹ nhàng khép cửa phòng, đứng ở hành lang nhìn ra bên ngoài.

Lúc này đã là đầu tháng chạp, đêm qua vừa mới có tuyết rơi nhưng không dày, bệnh tình của lão hoàng đế vào đông sẽ lặp đi lặp lại, mấy ngày nay nghe nói còn tăng thêm, đã nằm trên giường vài ngày.

Tới gần cửa ải cuối năm, học viện nghỉ, lão hoàng đế nằm trên giường cần phải tĩnh dưỡng, không thể bị quấy rầy, mấy ngày nay Vĩnh Ninh và Thọ Ninh đều ở nhà hắn, chỉ có buổi tối mới trở về.

Mặc dù bây giờ lão hoàng đế chỉ có thể ở trong phòng, đốt lò sưởi suốt ngày, nhưng chỉ cần chịu đựng nhiều thêm một tháng, đợi đến đầu xuân sang năm, nếu như vẫn tiếp tục bảo trì trạng thái nghỉ hưu này, không bị kích thích gì lớn, sống thêm một hai năm nữa cũng không thành vấn đề.

Chẳng qua với tình trạng hiện giờ của lão, triều hội năm nay hẳn không thể tự mình tham dự, nhưng hiện giờ đã có nữ hoàng điện hạ, lão hoàng đế có tham dự hay không cũng không quan trọng ….

Nói đến nữ hoàng điện hạ, Lý Dịch mới nhận ra hắn đã không gặp nàng ấy được một thời gian. Cửa ải cuối năm gần đến, trong triều tất nhiên sẽ có rất nhiều việc cần giải quyết, triều hội nửa tháng sau cũng cần phải bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ.

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu, phân phó một tên hạ nhân gần đó.

- Chuẩn bị xe, tiến cung.

Trước cửa Lý phủ, một chiếc xe ngựa chậm rãi khởi hành, ước chừng mười lăm phút sau, một bóng người nhỏ bé mới lén lút tiến vào một gian phòng.

Loli ngạo kiều nhìn hài tử đang ngủ say trong nôi, lẩm bẩm với thanh âm chỉ có mình mới nghe thấy.

- Đoan Nhi, con phải gọi tiểu nương đầu tiên nha...

Không lâu sau, một chiếc xe ngựa từ đằng xa lái tới, cuối cùng dừng lại trước cửa Lý phủ.

Trong xe ngựa, Tiểu Thúy bồn chồn nắm chặt tay lại, nàng quay đầu nhìn người bên cạnh, có chút lo lắng hỏi.

- Tiểu thư, chúng ta... Chúng ta thật sự phải đi vào sao? Hay, hay chúng ta nói trước với Lý công tử….

- Không cần, ta cũng không phải đến thăm hắn.

Tằng Túy Mặc lắc đầu, hai tay nàng nắm lấy vạt áo, khẽ cắn môi dưới, một lúc sau mới thả tay ra, gật đầu nói.

- Xuống xe đi.

Trong phủ, một chỗ cửa phòng mở ra.

Như Nghi bước ra khỏi phòng, hỏi Tiểu Hoàn vừa mới từ ngoài vào.

- Cô gia đi ra ngoài rồi?

Tiểu nha hoàn gật đầu, nói:

- Cô gia đã ra ngoài được một hồi, hình như tiến cung thì phải.

Như Nghi nghe vậy mới thả lỏng lại, nếu như bị Lý Dịch nhìn thấy mình không có ngoan ngoãn ngủ chắc chắn sẽ bị ăn mắng vài câu cho mà xem.

Nhưng lúc nàng chuẩn bị đi nhìn hài tử thì có một hạ nhân vội vàng chạy tới bẩm báo.

- Phu nhân, bên ngoài có một vị Tằng cô nương tới bái phỏng.

- A….

Tiểu nha hoàn nghe vậy, lập tức mở to mắt.

Như Nghi nghe vậy cũng kinh ngạc, thất thần một giây, sau đó lập tức nói:

- Nhanh đi mời vị cô nương kia tiến vào…

Sau khi nói xong, nàng lại lắc đầu.

- Thôi được rồi, để ta tự mình đi thôi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận