Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1168: Đệ Nhất Thi Văn!


Chương 1168: Đệ Nhất Thi Văn!

Chương 1168: Đệ Nhất Thi Văn!

Kinh Đô, khi mỗi thư viện nghe thấy tiếng chuông vang từ hoàng cung truyền tới, đó là lúc kỳ thi văn chính thức bắt đầu.

Lý Dịch đã nhận được bài thi của mình, phạm vi đề thi rất rộng, đề cập tới thơ từ, kinh nghĩa, trị quốc, thậm chí khoa học......

Nhưng mà vừa mới nhìn lướt qua vài cái đề mục trên bài thi, trên mặt Lý Dịch lại hiện lên tươi cười.

Hắn không suy nghĩ, cầm bút bắt đầu viết.

Nhưng mà các thí sinh khác sau khi cầm bài thi lên, nhìn sơ qua, trong lòng lập tức chết một nửa, sau đó thầm mắng cha mắng mẹ cái

tên mập mạp vừa rồi bán bài thi cho bọn hắn.

Con mẹ nó, bỏ ra mấy chục lượng bạc mua tủ, lại không hề trúng một cái nào.

Càng đáng giận hơn là, vì để thuộc lòng mấy cuốn đề mục đó, bọn hắn đã không ngủ mấy buổi.....

Cái này còn không bằng không mua!

Nhưng mà họ cũng không dám mắng thầm quá lâu, dù sao thời gian khảo thí chỉ có hai canh giờ ngắn ngủi, nếu có ân oán thì đợi thi xong rồi xử lý sau.

Khi làm bài tính toán, bọn hắn lại sửng sốt một lần nữa.

Đề thứ nhất: Không kể tới lực cản không khí, hai hòn đá một nặng một nhẹ cùng một độ cao rơi xuống, hỏi cái nào rơi xuống đất trước?

Phía dưới có bốn cái lựa chọn.

Giáp: Nặng.

Át: Nhę.

Bính: Đồng thời rơi xuống đất.

Đinh: Không biết.

Đề thứ hai: Ba của Vương Tiểu Minh có ba người con trai, con trai trưởng gọi Đại Mao, Con thứ hai gọi Nhị Mao, hỏi người con thứ ba có

tên gì?

- Phía dưới cũng có bốn lựa chọn.

Giáp: Tam Mao.

Ất: Tứ Mao.

Bính: Ngũ Mao.

Đinh: Vương Tiểu Minh.

Đề thứ ba rất đơn giản, chỉ có một câu: Bên trong vườn Phù Dung trồng bao nhiêu cây mai?

Đề thứ nhất không cần phải nói, chính là hai hòn đá đồng thời rơi xuống đất, đây là thí nghiệm mà đương kim bệ hạ tự mình nghiệm chứng qua, tuyệt đối không thể đáp sai. Đề thứ hai nhìn như rất kỳ lạ, kỳ thật chính là đề toán học, Con trai trưởng gọi Đại Mao, Con thứ hai gọi Nhị Mao, vậy thì con thứ ba khẳng định gọi là Tam Mao, đây hoàn toàn là đề cho điểm.

Còn về đề thứ ba, vườn Phù Dung trồng bao nhiêu cây mai, làm sao mà họ biết được!

Lướt qua ba câu đầu, cũng may các đề sau bắt đầu đi hướng bình thường, thời gian có hạn, nhóm thanh niên tài tuấn bắt đầu múa bút thành văn.....

Bên ngoài địa điểm thi cũng có các vị tuần tra thư viện tập hợp lại một chỗ, cùng nhau phân tích một phần bài thi.

Chất lượng chỉnh thể bài thi còn làm họ rất hài lòng, nhưng mà đối với ba cái đề đầu tiên này, họ cũng thật bất đắc dĩ.

Hai đề trước do đích thân bệ hạ lựa chọn, họ không dám nhảy ra dị nghị.

Vấn đề về hai tảng đá rơi sớm đã có kết luận, nếu còn có người đáp sai, như vậy không thể không hoài nghi họ có phải nằm vùng mà nước khác phái tới hay không. Mà nếu như không phải nằm vùng, ngay cả định luật "vật rơi tự do Tiểu Hoàn” mà cũng không biết, vậy thì kiến thức không khỏi quá mức hạn hẹp, cũng quá không tôn trọng bệ hạ, cho nên, phàm là đáp sai đề thứ nhất này sẽ bị trực tiếp đào thải.

Còn về đề thứ hai, họ chỉ có thể hiểu thành: Nếu ai đáp sai đề này thì hẳn là đầu óc có vấn đề. Tài tuấn mà đầu Có vấn đề thì tự nhiên không thể lấy công chúa, cho nên đáp sai đề này cũng sẽ bị trực tiếp đào thải.

Đề thứ ba do chính Thọ Ninh công chúa tự mình ra, ngay cả họ cũng không biết trong vườn Phù Dung có bao nhiêu cây mai, chỉ là đề này là không có điểm, nhưng lại có một quy tắc.

Nếu đã đáp đúng hai đề trước rồi thì khi đáp đúng đề thứ ba, mặc kệ các đề sau người đó đáp như thế nào thì đều có thể trực tiếp tiến vào phần thi võ.

Lý Dịch ngồi trong trường thi, gần như dám khẳng định, cái đề thứ nhất khẳng định chính là do cái tên không biết xấu hổ Lý Hiên ra.

Mà hắn có tám mươi phần trăm khả năng, hắn sẽ trực tiếp đào thải những người đáp sai đề này.

Còn về đề thứ ba, không hề nghi ngờ chính là Thọ Ninh ra.

Trước kia Thọ Ninh gửi thư cho hắn có nhắc tới mình trồng ba mươi sáu cây mai ở trong vườn Phù Dung, mỗi một cây đều có đặt tên, nàng ấy không hỏi cây mai thứ mười tên gì đã coi như rất thu liễm.

Lý Dịch lơ đãng một chút sau đó tiếp tục đáp đề.

Cách Lý Dịch không xa, tên mập mạp gian thương kia đang cắn bút đến xuất thần.

Hắn tham gia khảo thì không phải vì để cưới công chúa, hắn đến đây để bán giả bài thi kiếm tiền.

Cho nên hắn không có ý định đáp đề, nhưng mà nếu hắn nộp giấy trắng, có khi nào sẽ bị xem như bất kính với Công chúa rồi bị bắt lại không?

Hắn không thể mạo hiểm chuyện này được, nhưng lại không thể đáp quả tốt. Chẳng may hắn thông qua phần thi văn tiến vào phần thi Võ, hắn chắc chắn sẽ bị mấy cái tên bỏ ra giá cao mua bài thi đánh chết tươi.

Vì lý do an toàn, hắn chỉ nên trả lời ba câu đầu tiên thôi.

Mập mạp cầm bút lên, nhìn đề thứ nhất.

Không kể lực cản không khí, hai hòn đá một nhẹ một nặng rớt từ một độ cao xuống, hỏi hòn đá nào rơi xuống đất trước?

Cái này còn cần chọn lựa à? Khẳng định là hòn đá nặng hơn, nhưng mà vì để an toàn, mập mạp vẫn cố ý chọn một câu sai.

Chọn nặng thì đó là chọn đúng, chọn nhẹ hình như có chút quá thiếu thông minh, chọn không biết thì có phần hơi qua loa, vậy thì chọn câu đồng thời rơi xuống đất vậy.

Sau khi khoanh tròn lựa chọn “Bính”, hắn tiếp tục nhìn đề tiếp theo.

Ba ba của Vương Tiểu Minh có ba con trai, con trai trưởng gọi Đại Mao, Con thứ hai gọi Nhị Mao, hỏi con thứ ba gọi là gì?

Mập mạp có chút hoài nghi ý đồ của người ra đề, hai đề liên tiếp đều là cho điểm, như vậy không phân biệt được cấp bậc của mọi người....

Con trai trưởng gọi Đại Mao, Con thứ hai gọi Nhị Mao, con thứ ba khẳng định gọi Tam Mao, chọn Tứ Mao, Ngũ Mao chính là người chưa từng học toán học, nhưng vì lý do an toàn, đề này hắn vẫn nên đáp sai, được rồi, quyết định chọn Vương Tiểu Minh!

Nhìn thấy đề thứ ba, mập mạp rốt cuộc nhíu mày.

Hắn làm sao biết bên trong Phù Dung Viên có bao nhiêu cây mai. Trong lúc mập mạp đang muốn tìm một con số để lấp vào đáp án thì hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn cái tên gia hỏa keo kiệt bên cạnh, vừa vặn thấy được đáp án của hắn ta.

Ba mươi sáu cây.

Mập mạp lập tức viết Con số "36" trên phần gạch ngang, sau đó đứng dậy nộp bài thì rồi rời đi.

Hắn sợ mình đi quá muộn sẽ bị người ta bao vây đánh chết.

Bắt đầu thi chưa tới thời gian uống cạn chung trà thì đã có người sớm nộp bài thi rời đi, tất nhiên gây nên một trận rối loạn trong trường thi, nhưng mà Lý Dịch không bị quấy rầy, tuy những đề mục này phần lớn đều dựa vào trí nhớ, có thể bật hack giải quyết, nhưng nếu muốn đáp hết toàn bộ đề thi thì vẫn cần phải bỏ ra thời gian không ít.

Sau hai canh giờ, tiếng chuông lại vang lên lần nữa, tất cả địa điểm thi ở Kinh Đô đều đồng thời nộp bài thi.

Mọi người đi ra địa điểm thi, có mặt ủ mày ê, có khí phách hăng hái.

- Ài, ta không có viết xong......

- Còn ta thì suýt nữa là viết xong rồi.....

- Vườn Phù Dung có bao nhiêu cây mai, cái này ai mà biết!

- Cái tên mập chết tiệt bán bài thi giả kia đâu rồi, một đề cũng không trúng, ta phải đánh chết hắn!

- Có phải đề thi thứ hai bị sai hay không, Đại Mao, Nhị Mao, Tam Mao còn tăng thêm Vương Tiểu Minh, như vậy chẳng phải bốn người Con trai à, tại sao lại chỉ có ba người được chứ? Ta có chỉ ra chỗ sai của đề, ngươi nói xem ta có được thêm điểm không?

Triều đình cực kỳ coi trọng lần thi văn này, sau khi chấm dứt khảo thí, lập tức có cấm quân vận chuyển tất cả bài thi đến hoàng cung. Một trăm tiên sinh sẽ chấm điểm tất cả bài thi trong vòng một ngày, sau đó dựa theo xếp hạng, tuyển ra một trăm thanh niên anh tuấn tiến

vào phần thi võ.

Vườn Phù Dung, Thọ Ninh nhìn mẫu phi của mình, bất mãn nói:

- Rõ ràng chọn phò mã cho con, vậy mà còn lại chỉ có thể ra một cái đề không tính điểm, ngay cả hoàng huynh cũng có thể ra hai đề, cái này không công bằng.....

Yến Phi nhìn nàng, nói.

- Nếu con không hỏi cây mai thứ mười trong Phù Dung Viên tên gì thì cũng có thể hỏi thêm hai câu nữa.

Một tên thái giám bưng khay từ bên ngoài đi vào, cung kính nói:

- Thái Phi nương nương, đã chấm điểm xong tất cả bài thi, đây là bài thi của một trăm người đầu.

Yến Phi tiện tay rút ra một tờ, sau đó cau mày, nhìn bài thi trống rỗng, hỏi:

- Đây là sao?

Thái giám kia khom người nói:

- Hồi Thái Phi nương nương, tuy người này chỉ trả lời ba đề, nhưng lại là một trong hai người đã đáp đúng cả ba câu đầu, dựa theo quy củ thì người này có thể trực tiếp tiến vào phần thi võ.

Yến Phi suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

- Còn người khác là ai?

- Một vị khác chính là vị tài tuần duy nhất trả lời hết tất cả các đề mục, còn là người duy nhất được điểm tối đa.

Thái giám kia cung kính nói:

- Chính là đệ nhất thi văn lần này!

- Hắn tên gọi là gì?

- Mộc Tử.

- Mộc Tử.....

Thọ Ninh thở sâu, đi tới, nói.

- Bài thi của hắn đâu, mau đưa nó cho ta xem.

Thái giám kia tuân lệnh đưa bài thi nằm ở trên cung cho nàng.

Thọ Ninh cầm bài thi, nàng không lập tức lật ra xem, thậm chí ánh mắt nàng hơi trốn tránh. Sau đó lại hít sâu một hơi lần nữa rồi mới từ

từ mở bài thi kia ra.

Hồi lâu sau, nàng khép lại bài thi, nhẹ nhàng thả lại trên khay.

Hai tay Thọ Ninh giơ lên che mặt mình lại rồi xoa bóp, sau đó bỗng nhiên nhìn về phía Yến Phi, hỏi.

- Mẫu thân, có phải gần đây con béo lên đúng không?

Yến Phi gật đầu, nói.

- Ta đã nói ngày thường ăn ít một chút mà không nghe lời.

- A!

Trên mặt Thọ Ninh lộ ra vẻ hoảng sợ, nàng nhanh chóng chạy vào phòng của mình đứng trước gương, sau đó nhéo nhéo khuôn mặt có dãn vô cùng của mình, buồn rầu nói.

- Thật sự béo lên rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

Thọ Ninh buồn rầu như thế một hồi, sau đó trên mặt nàng lại lộ ra nụ cười, nàng ngã xuống giường của mình, lăn qua lăn lại trên đó, cười ngây ngô....

Cười một hồi, Thọ Ninh lại nhanh chóng ngồi dậy, sửa sang lại quần áo và tóc tại rồi đứng dậy đi tới trước gương lần nữa, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt, bày ra dáng vẻ thục nữ....

Thi văn chỉ mới qua một ngày mà trên tường cung cao đã dán một bảng vàng to lớn.

Đây chính là danh sách một trăm người thông qua thi văn, tiến vào phần thi võ.

Lần này có hơn mấy ngàn người tham gia thi văn, vậy mà cuối cùng chỉ để lại một trăm người, có thể nói một chọi mấy chục, đại đa số người chỉ đến nhìn lên một cái sau đó thở dài rời đi.

Tự nhiên cũng có người có tên trên bảng, mặt họ đầy ngạc nhiên và vui mừng, đứng dưới bảng nhìn mãi không muốn rời đi.

- Cái tên họ Mộc này quả thực quái vật, loại bài thi kia mà còn có thể lấy được điểm tối đa!

- Đâu chỉ có như vậy, nghe nói phần chính luận của hắn được Trầm Tướng và mấy đại nhân trong triều khen không dứt miệng, nói đa số các quan viên trong triều cũng không sánh bằng hắn!

- Còn có, còn có, bài thơ của hắn ta đã bị triều đình truyền đi khắp nơi, thậm chí có người nói, tài văn thơ của hắn đã đuổi sát Cảnh

Vương

- Cũng may còn có thi võ, đến lúc đó chúng ta chắc chắn phải liên hợp lại, thanh lý hắn trước tiên!

- Còn cái người tên Bành Nhị này là ai? Người này xếp thứ hai nhưng lại trước kia chưa từng nghe nói qua, kinh đô bây giờ thật đúng là ngọa hổ tàng long....

Dưới bảng vàng một mảnh ồn ào, có người được lên bảng, cuồng tiếu cười to, có người thi rớt, nước mắt giàn giụa.

Trong đám đông đứng ở trong góc, Có một nam tử mập mạp nhìn lên bảng vàng, khoảnh khắc nhìn thấy cái tên dưới tên “Mộc Tử” kia, mặt hắn như màu đất, cả người run rẩy như cầy sấy.

Môi hắn rung động động không ngừng, cứ mãi lẩm bẩm nói:

- Tấm màn đen, tấm màn đen, Có tấm màn đen!



Bạn cần đăng nhập để bình luận