Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 642: Thương Nhân Nước ngoài



Chương 642: Thương Nhân Nước ngoài

----------------------

Lúc Lý Dịch nhận được tin tức liên quan tới Tuệ vương Phi và tên hòa thượng kia đã là chiều hôm sau.

Rốt cuộc Tuệ vương phi là vương phi, sau lưng lại có Thôi gia và Thôi quý phi, lại thêm Trần gia và Trầm gia về sau không truy cứu, cuối cùng Hoàng hậu chỉ phạt nàng cấm túc hai tháng, sao chép “Nữ Kinh” và “Nữ Giới” mỗi quyển năm mươi lần, nơi cấm túc là tại một cung điện nào đó, trong hai tháng này, không cho phép bất cứ kẻ nào thăm viếng.

Đương nhiên, hai tượng lưu ly ấy cuối cùng vẫn phải tính lên đầu Tuệ vương, tổng cộng phạt mười vạn lượng bạc, không chút lưu tình, đây vẫn là một khoản không nhỏ đối với một vương gia.

Mà tên hòa thượng kia thì bị trừng phạt nặng hơn, để ít tạo sát nghiệt, gần hai năm nay lão hoàng đế không muốn giết người, bình thường đều ngồi tù mấy trăm năm là được thả, đương nhiên trong thời gian ngồi tù, có tiền bỏ tiền, có lực ra lực, coi như giảm được mấy năm.

Đây chỉ là một sự ngoài ý muốn nho nhỏ, không liên quan đến toàn cục, sự kiện bán lưu ly từ thiện của Vương gia vẫn được cử hành đúng hạn vào hai ngày sau, địa điểm ngay tại Phù Dung viên, từ hôm nay trở đi, toàn bộ kinh đô đều đang đồn đãi chuyện này, lần này chắc chắn sẽ có nhiều quyền quý hơn, nhiều hòa thượng hơn đến đây, các phú thương và nhà buôn giàu có tuy thân phận không cao nhưng có rất nhiều bạc trong kinh đô cũng đều được mời.

Quy mô và trận thế lớn như vậy khiến mọi người không khỏi thầm hoài nghi, rốt cuộc Vương gia mua bao nhiêu lưu ly phẩm từ thương nhân nước ngoài vậy, vì sao trước đó họ không nhận được chút tiếng gió nào?

Toàn kinh đô đều đang tìm kiếm thương nhân nước ngoài, nhưng những người kia cứ như bất thình lình mai danh ẩn tích vậy, tất cả mọi người chỉ đành đặt mắt vào sự kiến bán lưu ly từ thiện của Vương gia vào hai ngày sau.

Lý Dịch thì đang đặt ánh mắt lên người Liễu nhị tiểu thư.

- Lại hết tiền?

Hắn gần như nhảy dựng lên ghế, hỏi:

- Mới mấy ngày? Bốn ngàn lượng bạc tiêu hết rồi là sao, rốt cuộc muội dùng số bạc đó vào đâu vậy?

Liễu nhị tiểu thư ôm kiếm nói:

- Ngươi nói chiêu binh mãi mã mà.

- Muội thật sự dùng nó để chiêu binh mãi mã?

Lý Dịch ôm thái độ hoài nghi với câu của Liễu nhị tiểu thư.

- Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, chính miệng ngươi nói.

Liễu nhị tiểu thư nhìn hắn nói:

- Chiêu binh mãi mã đương nhiên cần nhiều bạc hơn.

- Lần này cần bao nhiêu?

Lý Dịch nghĩ ngợi hỏi.

Nếu dùng cho chuyện đàng hoàng, đương nhiên hắn sẽ không keo kiệt.

- Ba ngàn lượng.

Lý Dịch ngẫm lại, nói ra:

- Cho muội mười vạn lượng.

- Bao nhiêu?

Liễu nhị tiểu thư buông kiếm, nhìn hắn hỏi.

- Mười vạn lượng.

Lý Dịch lặp lại.

Kiếm tiền là để tiêu xài, bạc thả trong nhà vẫn phải cách một đoạn thời gian thì lấy ra phơi, dù sao hai ngày nữa sẽ có thêm một lượng doanh thu lớn, không bằng dứt khoát hào phóng một lần.

Trên mặt Liễu nhị tiểu thư lộ ra vẻ cảnh giác, hỏi:

- Có phải ngươi lén làm gì sau lưng tỷ tỷ không?

Lý Dịch ngẩn người, khoát tay nói:

- Ba ngàn lượng, muội đến phòng thu chi tự lấy đi.

Đến bây giờ Lý Dịch vẫn không biết rốt cuộc lá gan của Liễu nhị tiểu thư lớn bao nhiêu, đừng nói mười vạn lượng, xem như cho muội ấy một trăm vạn lượng, muội ấy cũng có thể tiêu sạch chỉ trong một thời gian ngắn. Chỉ là trước mắt hắn cũng không biết, bời vì mười vạn lượng bạc này, cộng thêm một minh chủ võ lâm không keo kiệt mà ngày sau sẽ tạo ra một con quái vật khổng lồ thế nào...

Lúc Liễu nhị tiểu thư chuẩn bị đi phòng thu chi, Lý Dịch vẫy tay, nói:

- Vừa lúc, trong tổ chức lại có một nhiệm vụ mới muốn giao cho muội hoàn thành...

...

...

Kim Ngọc Các là cửa hàng châu báu lớn nhất Cảnh quốc, chủ yếu bán đồ trang sức và đồ dùng trân quý, có chi nhánh tại khắp các châu phủ Cảnh quốc. Mặc dù không nói rõ nhưng ai cũng biết, người đứng sau màn nắm trong tay Kim Ngọc Các chính là Thôi gia đại danh đỉnh đỉnh. Kinh đô là nơi tụ tập của quan viên quyền quý, phú thương và nhà buôn giàu có của Cảnh quốc, bởi vậy Thôi gia khá chú trọng nơi này, chưởng quỹ trấn thủ Kim Ngọc Các tại kinh đô là một nhân vật nồng cốt tinh thông buôn bán nào đó của Thôi gia.

Một người trẻ tuổi đi vòng qua sương phòng đằng sau, nói với nam tử trung niên đang ngồi đó nhấp trà:

- Tam thúc, hôm nay lại có người đến hỏi chỗ chúng ta có lưu ly không, trong phòng kho rõ ràng còn hai món, họ cũng ra giá rất cao, vì sao chúng ta không bán ạ?

- Ngươi thì biết gì?

Nam tử trung niên đặt chén trà xuống, nói:

- Bệ hạ vừa mới tổ chức hội giám định lưu ly, Vương gia cũng sẽ bán ra một lượng lưu ly lớn, đến lúc đó, phần lớn đều có lưu ly, những kẻ không lấy được sẽ nghĩ gì trong lòng?

Người trẻ tuổi nghi ngờ hỏi:

- Vật hiếm thì quý, không phải đến lúc đó giá cả của lưu ly sẽ hạ xuống sao?

- Vật hiếm thì quý, nhưng lưu ly vốn cung không đủ cầu, làm sao giá cả thấp đi được?

Nam tử trung niên bật cười, nói:

- Đến lúc đó, những người kia sẽ chỉ điên cuồng hơn...

Người trẻ tuổi vừa định hỏi dò thì bỗng nhiên nhíu mày, xoay người nhìn thoáng qua, tiền đường có tiếng ồn ào truyền đến.

- Nhị thúc, ta ra trước nhìn xem sao.

Người trẻ tuổi nói một câu, nhanh chân ra ngoài.

- Cút cút cút, mấy tên khất cái này, đừng quấy rầy Kim Ngọc Các bọn ta làm ăn.

Một tiểu nhị Kim Ngọc Các không kiên nhẫn nói:

- Nếu không chịu cút, ta sẽ không khách khí đâu.

Đối diện hắn là mấy người trang phục quái dị, quần áo tả tơi đang đứng.

- Chuyện gì vậy?

Người trẻ tuổi từ phía sau đi tới, nhíu mày hỏi.

Thấy người tuổi trẻ kia đi ra, tiểu nhị lập tức nở nụ cười nịnh nọt, nói:

- Công tử, chỉ là mấy tên ăn mày thôi, tiểu nhân đang định đuổi bọn hắn ra ngoài đây!

- Có khách vào, ngươi đi làm việc đi, ta nói chuyện với họ.

Thấy bên ngoài có người vào, công tử trẻ tuổi chỉ vào hắn nói.

- Công tử, những người này...

Tiểu nhị kia như muốn nói gì đó.

- Đi nhanh.

Công tử trẻ tuổi phất tay, tiểu nhị kia đành phải rời đi.

Công tử trẻ tuổi nhìn mấy người nọ, nói:

- Mấy tên khất cái các ngươi, nơi này không có đồ gì để cho đâu, mau đi đi.

Tên ăn mày đứng đầu nhìn hắn, sắc mặt dường như hơi sốt ruột, nói:

- %#%#@@!...

Công tử trẻ tuổi ngẩn người, hỏi:

- Ngươi mới nói gì thế?

- %#%#@@!...

Vẻ mặt người kia càng nôn nóng hơn.

Công tử trẻ tuổi rốt cuộc ý thức được gì đó, trên mặt hiện ra chút giận dữ, nói:

- Láo xược, dám trêu đùa bổn công tử, người đâu, đuổi chúng ra cho ta!

- Khoan đã!

Bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến từ phía sau, vị nam tử trung niên tiến lên phía trước, hồ nghi quan sát những người kia, hỏi:

- Các ngươi đến từ nước ngoài?

Sau đó dường như nhận ra được gì, hỏi lại lần nữa:

- Các ngươi có ai hiểu tiếng Hán không?

- Ta...

Sau lưng mấy người, một nam tử có mái tóc lộn xộn, thân thể hơi gầy yếu, tướng mạo rõ ràng hơi khác với người thường đi tới, lắp ba lắp bắp nói:

- Ta, ta hiểu, hiểu một chút, lời các ngươi...

- Có phải các ngươi đến từ nước ngoài không?

Trên mặt nam tử trung niên ộ ra vẻ vui mừng, hỏi.

- Không phải!

Nam tử đối diện vẻ mặt kiêu ngạo, nói:

- Chúng, chúng ta đến, đến từ liên hiệp... Vương quốc Anh, Vương quốc Anh và... Bắc Ireland vĩ đại, vĩ đại...Đế quốc mặt trời không bao giờ lặn...

Trên mặt nam tử trung niên lộ ra vẻ hưng phấn, hắn mặc kệ những người này đến từ điên quốc, đế quốc mặt trời không bao giờ lặn gì, chỉ nhìn tướng mạo, tiếng Hán sứt sẹo của họ, cùng với mấy cái rương lớn sau lưng họ là biết, những người này rất có thể là — thương nhân nước ngoài!

Thương nhân nước ngoài mà toàn bộ kinh đô đều đang tìm kiếm!

Nam tử trung niên đè nén sự kích động trong lòng xuống, hỏi:

- Các ngươi, đến, để làm gì?

- Bọn ta, có rất nhiều, lưu ly, muốn bán cho, bán cho các ngươi.

Nam tử kia nói một câu xong, quay đầu lại phất tay với mấy người sau lưng, lập tức có người mở hai cái rương lớn, nam tử trung niên vừa nhìn thoáng vào trong, hai mắt lập tức hơi đăm đăm. Chỉ thấy trong những cái rương ấy, lưu ly phẩm giống như đồ sứ phổ thông vậy, tùy ý chất đống, nhìn thoáng qua, sợ là trong một cái rương có hơn mười món lưu ly, cộng hai cái rương lại thì...

Hắn sải bước xông lên, khép rương lại, quay đầu gào với mấy tên tiểu nhị:

- Tiễn khách, đóng cửa, Kim Ngọc Các hôm nay không bán!
Bạn cần đăng nhập để bình luận