Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 1097: Tường Cao, Tích Trữ Lương Thực




Chương 1097: Tường Cao, Tích Trữ Lương Thực
Chương 1097: Tường Cao, Tích Trữ Lương Thực



Phiền tướng quân rất muốn phản bác Vệ Lương, tác chiến không phải thẳng tiến không lùi, gặp địch giết địch, gặp thành phá thành, một đường đánh tới Hoàng Đô, đánh vào cung thành, bắt giữ tên Cầu Hoàng Đế tạo phản soán vị kia, giúp công chúa điện hạ đăng cơ, mâu thuẫn hay không mâu thuẫn, tư tưởng chiến tuyến gì, căn cư địa gì đó, những thứ này, hắn đều chưa từng nghe qua.

Chính vì hắn chưa từng nghe qua, cho nên hắn không thể phản bác được.

Hắn và Vệ Lương quen biết đã lâu, hắn vẫn cho rằng Vệ Lương lớn lên đẹp mắt hơn hẳn một chút, có nhiều hơn một con mắt so với hắn, chỉ thế thôi, luận về mang binh đánh giặc, Vệ Lương không bằng hắn, nếu không, lúc trước người theo công chúa điện hạ đánh nam đẹp bắc là Vệ Lương không phải hắn, nếu như Vệ Lương tác chiến lợi hại hơn hẳn, thì hắn sẽ không được an bài đến vùng đất hỗn loạn trông coi hậu phương.

Nhưng hơn một năm không gặp, cách Vệ Lương nói chuyện hắn hơi nghe không hiểu.

Không chỉ có như thế, hắn còn không biết từ nơi nào làm được nhiều thần binh lợi khí như vậy, làm được Thiên Lý Nhãn của Cảnh Quốc còn làm thêm thiên phạt nữa, nếu như hai năm trước có những vật này, họ cũng sẽ không ném Thương Châu, không luân lạc tới mức độ hiện tại.

Chắc chắn hơn một năm nay đã xảy ra một số việc mà hắn không biết.

- Những thứ này, sau này sẽ từ từ dạy cho ngươi.

Vệ Lương vỗ bả vai hắn rồi nói tiếp.

- Truyền tin về, để ngươi án binh bất động trước, chiếm lấy Thương Châu như thế nào, tự điện hạ có biện pháp, sau này ngươi hãy thành thật thu hồi dáng vẻ đó lại cho ta, nếu như ở Như Ý Thành thì đầu óc như ngươi cũng chỉ có thể đi sửa đường khiêng đá.

Phiền tướng quân tạm thời nhìn một ngụm ác khí trong lồng ngực xuống, tự nhủ chờ khi hắn tìm được công chúa sẽ lên tiếng hỏi rõ ràng chân tướng chuyện, sau đó sẽ tính sổ với Vệ Lương.

Một nữ tử từ bên ngoài đi vào, nhìn hai người nói.

- Dương cô nương gọi các ngươi đến nghị sự.

- Cô nương này là ai? Là thị nữ điện hạ mới thu sao? Ngay cả tướng quân cũng không gọi, không hiểu lễ nghĩa.

Phiền tướng quân dò xét trên dưới nữ tử kia một phen nói tiếp:

- Cô nương này lớn lên vóc dáng rất tốt, chỉ là không có ngực không có mông, đáng tiếc.

Bạch Tố đi đến trước mặt hai người, hỏi Vệ Lương nói:

- Bằng hữu của ngươi?

Vệ Lương một mặt nghiêm nghị.

- Bạch cô nương hiểu lầm, ta không biết hắn.

Phiền tướng quân sững sờ, quay đầu nhìn hắn, hỏi:

- Họ Vệ, ngươi có ý gì?

- Họ Phiền, ta không biết người họ gì, ta cũng không biết ngươi, đừng lôi kéo quan hệ với ta!

Vệ Lương phất tay, nói:

- Ta đi tìm công chúa điện hạ, xin Bạch cô nương cứ tự nhiên.

Nói xong thì nhanh chân rời đi, cũng không quay đầu lại.

- Ai.

Phiền tướng quân vừa mới nói một tiếng, đột nhiên run lên một cái, cảm giác toàn thân phát lạnh.

Hắn quay đầu, phát hiện nữ tử kia nhìn qua hắn, mặt không biểu tình nói:

- Bạch Tố ta không động thú với người vô danh, xưng tên ra.

Hắn kinh ngạc, sau đó cười rộ lên, hai tay khoanh trước ngực nói:

- Cô nương, ta gọi Phiền Kiều cho tới bây giờ chưa đánh nữ nhân.

- Phiền Kiều.

Bạch Tố nhìn hắn, khẽ gật đầu:

- Phiền Kiều đúng không?

Vệ Lương bước vào tiểu viện nào đó, gõ cửa, đi vào gian phòng tận cùng bên trong nhất.

Trong phòng còn có mấy người, Dương Liễu Thanh, lão giả họ Vương, bọn người Trần Thanh.

Lão giả họ Vương nhìn ra ngoài cửa, hỏi:

- Phiền tướng quân đâu?

- Hắn còn có một số việc phải bận rộn.

Vệ Lương lắc đầu, nói tiếp.

- Chuyện muốn thương lượng lần này, gọi hắn cũng vô dụng sau này hãy nói đi.

Lão giả họ Vương gật đầu rồi nói.

- Thực lực bây giờ của chúng ta không mạnh, tận lực đừng làm cho triều đình chú ý, Thương Châu là bước đầu tiên trong đại nghiệp của chúng ta, càng không thể vội vàng xao động, Thương Châu có chín huyện, chầm chậm mưu toan từng huyện từng huyện một, sau cùng tới vây quanh Châu Thành.

- Chắc chắn nhớ kỹ lời Cảnh Vương nói, tường cao, tích trữ lương thực, khoan hãy xưng Vương.

Làm sao bỏ ra giá thấp nhất giữ được Thương Châu, làm thế nào biến Thương Châu thành căn cư địa không thể phá vỡ, lại đến từng bước một lấy được thắng lợi trên đất Võ Quốc, họ đã sớm thôi diễn qua hàng chục hàng trăm lần, xác định đã lập được phương châm tổng quát, việc cần làm bây giờ là từng bước một thực hiện kế hoạch mà thôi.

- Vệ Lương!

- Có mạt tướng!

- Lệnh cho người trong vòng nửa tháng, chiếm được Trần Huyện, CÓ ý kiến gì không?

- Lĩnh mệnh!

- Trần Thanh!

- Có mạt tướng!

Chưa tới nửa giờ sau, Vệ Lương từ trong nội viện đi ra, đi đến một tiểu viện, hỏi thăm người đứng giữ cửa nói.

- Phiền tướng quân đâu?

Lính canh cửa kia nuốt nước miếng một cái, nói:

- Ở bên trong.

Hắn đi hai bước, lại quay đầu lại hỏi:

- Bạch cô nương đâu?

- Nửa canh giờ trước Bạch cô nương đã rời đi.

Vệ Lương gật đầu, đẩy cửa vào, liếc mắt thấy phiền tướng quân dựa vào tường viện, ngồi trên mặt đất, bụi đất đầy người, hai mắt vô

thần nhìn về phía trước.

Nhìn Phiền tướng quân lúc này không khác những nạn dân hắn gặp được chút nào.

Hắn thở dài, đi lên phía trước, muốn dìu hắn đứng lên.

- Đừng nhúc nhích!

Phiền tướng quân đang lâm vào trạng thái tê liệt bỗng nhiên lớn tiếng nói một câu.

Hai hàng nước mắt đục ngầu trượt xuống từ trong mắt của hắn, hắn sịt sịt cái mũi, thê lương lên tiếng nói.

- Cánh tay bị gãy.

Răng rắc!

Vệ Lương giúp hắn hoàn khớp cánh tay, dìu hắn vào trong phòng ngồi xuống, thở dài nói:

- Sau này, phàm là gặp được người không quen, riêng nữ nhân thì tốt nhất quản cái miệng này của người thật tốt.

Phiền tướng quân há hốc mồm, vẫn còn chút khó có thể tin.

- Nàng thật sự là nữ nhân?

Vệ Lương ngẫm lại, nói.

- Vừa rồi quên nói cho ngươi, phàm là nữ nhân người gặp được ở chỗ này thì tuyệt đối không nên chủ động đi trêu chọc, nếu động thủ thật, điện hạ cũng không phải đối thủ của các nàng.

Phiền tướng quân hiểu được quá muộn gật đầu, nhịn không được hỏi:

- Đây đều là người nào?

- Việc này nói rất dài dòng.

Vệ Lương lắc đầu, nói tiếp:

- Hơn một năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, ta sẽ nói từng chuyện nói người nghe.

Rất nhanh đột nhiên trong phòng truyền đến âm thanh hét lên.

- Cái gì, “Lý Tử binh pháp”, ngươi nhìn thấy người thật, còn được nghe hắn dạy bảo, Thiên Lý Nhãn do hắn tặng cho ngươi?

- Công chúa điện hạ là sư điệt của hắn, hắn muốn giúp chúng ta tạo phản?

- Các ngươi còn có một loại vũ khí bí mật, còn lợi hại hơn cả thiên phạt!

Vệ Lương rất hưởng thụ khi chính mình giảng thuật, đột nhiên Phiền tướng quân hét lên, lúc đầu khi hắn biết những chuyện này, luận biểu hiện cũng tốt hơn hắn một chút.

Hai người đi theo bên cạnh công chúa điện hạ lâu như vậy, thân nhân và địa vị tương tự, cũng đều là võ tướng, khó tránh khỏi sẽ sinh ra một số tâm tư ganh đua và so sánh, lần nữa nhìn thấy các phương diện đối với hắn đều tạo thành nghiền ép, tâm lý cảm thấy cực kỳ

thoải mái.

Phiền tướng quân thật vất vả ổn định lại tâm trạng, nhìn hắn hỏi:

- Vương thừa tướng để người nửa tháng chiếm giữ Trần Huyện, ngươi có thể làm à, có muốn ta hỗ trợ hay không?

- Không cần.

Vệ Lương dứt khoát khoát tay, bày tỏ từ chối.

Trần Huyện chỉ là một huyện nhỏ thuộc Thương Châu, trong thị trấn cũng không có quân đội, gần như tất cả binh lực của Thương Châu đều tập trung ở Châu Thành, nếu có người công phá Châu Thành, những huyện nhỏ này cũng nhanh chóng bị chiếm đóng.

Trần Huyện trừ một số phục dịch dân tráng, cùng huyện nha tam ban thì không có lực lượng gì để đem ra.

Huống chi, Thương Châu có chín huyện, mà trong mỗi chuyện đều có lực lượng của họ, vô số

dân chúng là hẫu thuẫn cho họ, bên trong tiểu cổ trộm cướp cũng bị họ thu phục không sai biệt lắm, lại có thêm sự hiệp trợ của những cao thủ võ lâm kia, chiếm giữ một thị trấn với hắn mà nói, độ khó khăn không lớn.

- Vậy ta yên tâm.

Phiền tướng quân gật đầu, lại hỏi.

- Đúng rồi, vị cô nương vừa rồi kia, đến cùng có lai lịch gì?

Vệ Lương giải thích nói:

- Đó là Bạch Tố Bạch cô nương, Bạch Cô nương là bằng hữu của công chúa điện hạ, võ công cực kỳ cao, ngay cả điện hạ cũng không phải đối thủ của nàng, người còn chưa gặp qua sư phụ điện hạ, Liễu Cô nương mới thực sự lợi hại.

Phiền tướng quân gật đầu, nói.

- Vị Bạch cô nương này, vóc người cân đối, dáng người cũng tốt, nhìn nhu nhược, không ngờ lợi hại như vậy.

Vệ Lương nhịn không được bật cười, nói.

- Ngươi nói Bạch cô nương vóc người cân đối, ta đây thừa nhận, nhưng người nói nàng có vóc người đẹp.

Hắn vỗ Phiền tướng quân bả vai, nói.

- Lão Phiền, Con mắt còn lại này của ngươi cũng có lúc bị mù?

- Nói mò!

Phiền tướng quân gạt tay hắn ra, nói:

- Ta cảm thấy nơi nào của Bạch cô nương cũng tốt.

Vệ Lương khoát tay, nói.

- Ai, ngươi không hiểu, loại nữ nhân không có ngực không có mông giống Bạch cô nương sau này không tốt cho sinh đẻ, người nào cưới thì người đó thật không may.

Phiền tướng quân hướng hắn chắp tay một cái, nói.

- Ngươi có gan dám nói thế với Bạch cô nương, có lá gan đứng ngay trước mặt nàng nói đi.

Vệ Thanh liếc nhìn hắn một cái.

- Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao, nơi này không có người khác ta mới dám nói, đi đến trước mặt nàng nói, không phải muốn chết sao?

- Ngươi không ngốc?

Phiền tướng quân nhìn hắn, cười nói.

- Ngươi không ngốc thì người quay người lại nhìn đi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận