Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 747: Tần Thiếu Gia Làm Sao?



Chương 747: Tần Thiếu Gia Làm Sao?





----------------------

Khi hai nữ tử ngẩng đầu nhìn sang, biểu cảm trên mặt khẽ giật mình, sau đó vui mừng ra mặt.

Trước đó, Tiểu Thuý cũng từng nói hắn đã trở lại Kinh Thành, nhưng mà mấy ngày trước lại bỏ lỡ mất, vậy nên mấy ngày nay các nàng đều không hề đi ra ngoài.

Vẻ vui mừng trên mặt Tằng Túy Mặc rất nhanh bị nàng che giấu, Uyển Nhược Khanh nhanh chóng tiến lên mấy bước, sau đó dừng bước chân, tuy nàng cảm thấy kích động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

- Trước đó, Tiểu Thuý đã nói qua, nghĩ đến mấy ngày nay hẳn là huynh sẽ tới.

Lý Dịch gật đầu, cũng không có bất kỳ khách sáo hay lạnh nhạt, gật đầu nói.

- Mấy ngày nay vì một ít chuyện nên phải trì hoãn.

Uyển Nhược Khanh nhìn hắn cười hỏi.

- Thân thể Lý phu nhân còn tốt đó chứ?

Hai người đều không chú ý tới, khi nghe được ba chữ này, thân thể Tằng Túy Mặc khẽ run, ánh mắt nhìn về phía Lý Dịch nhưng rất nhanh lại dời đi.

- Đều rất tốt.

Lý Dịch quay đầu nhìn sang hỏi.

- Vị vừa đi ra ngoài chính là hộ bộ Tằng thị lang?

Xung quanh con hẻm Dương Liễu có không ít lực lượng phòng vệ, họ đều là tinh anh, đều lấy điều kiện tiên quyết là không quấy rầy sinh hoạt bình thường của các nàng, những tên công tử bột đui mù kia hoặc người có mưu đồ bất chính, căn bản không thể tới gần được cửa biệt viện, tuy nếu được các nàng đồng ý, người khác cũng không thể ngăn cản.

Uyển Nhược Khanh gật đầu, sau đó quay đầu, nhìn về phía Tằng Túy Mặc.

Tằng Túy Mặc lúc này đã đứng lên, đi tới, nhìn lấy Lý Dịch nói khẽ.

- Thật xin lỗi.

- A?

Lý Dịch kinh ngạc, không biết tại sao nàng lại đột nhiên nói ra câu nói này.

- Ngày đó thật ra ta ở trong nhà.

Tằng Túy Mặc cúi đầu nói.

- Nếu như không phải ta, cũng sẽ không phát sinh chuyện này.

Chuyện này thật ra đã chôn giấu trong lòng nàng từ rất lâu, hai loại tâm tình tự trách cùng áy náy mỗi ngày đều sẽ xen lẫn trong lòng, cho tới giờ khắc này, đến lúc tận mắt nhìn thấy hắn bình an vô sự, trái tim của nàng rốt cục cũng buông xuống.

Lý Dịch thật vất vả mới hồi tưởng lại, ngày đó hắn đúng là có tới hẻm Dương Liễu một lần, khi đó Tiểu Thúy nói Tằng Túy Mặc không ở nhà, khi hắn trở về thì gặp được đạo cô kia.

Lúc này, hắn cười khoát tay, không thèm để ý đến chuyện này nói.

- Chuyện này không liên quan đến cô, nàng vốn đã có ý định từ trước, nếu không phải ngày đó, cũng có thể ngày thứ hai, ngày thứ ba.

Không hề hỏi tới tại sao ngày đó Tằng Túy Mặc lại để Tiểu Thúy nói dối, Lý Dịch nhìn lấy nàng, có chút không xác định hỏi.

- Vị Tằng thị lang kia...

Tằng Túy Mặc thấp giọng nói:

- Là nhị thúc của ta.

Đột nhiên nghe được tin này, Lý Dịch có chút giật mình, hắn nhìn nàng rồi hỏi.

- Chuyện này, đến cùng đã có chuyện gì xảy ra?

Hắn có thể cảm nhận được tâm tình lúc này của Tằng Túy Mặc, sau khi nói xong câu đó hắn lập tức đổi giọng.

- Nếu như không tiện nói...

- Không có gì không tiện cả.

Tằng Túy Mặc lắc đầu nói:

- Đều đã qua.

Nàng đi ra ngoài cửa.

- Vừa vặn phải đi cửa hàng, vừa đi vừa nói.

Lý Dịch thật sự không nghĩ tới, nàng lại có một cố sự.

Mười mấy năm trước, Tằng gia tuy rằng không tính cực kỳ hiển hách, nhưng cũng coi như gia đình phú quý ở Kinh Thành, đương nhiên, khi đó Tằng gia cũng không là Tằng gia hiện tại.

Phụ thân của Tằng Túy Mặc, hình như cũng là một quan nhỏ trong hộ bộ, về sau bởi vì bên trên sơ suất chuyện quan trọng nào đó lại liên lụy vào tranh đấu trên triều đình, nên bị đẩy lên phía trên nơi đầu sóng ngọn gió, kết quả chính là đích hệ nhất mạch Tằng gia bị trọng thương, đàn ông hoạch tội hoặc chặt đầu hoặc lưu đày, nữ quyến sung vào trường dạy nhạc kỹ, ngược lại những người khác có thể bảo toàn.

Về sau nhị phòng Tằng gia leo lên con thuyền của Thôi gia, Tằng gia mới có thể đứng vững, Tằng Sĩ Xuân còn làm đến chức Hộ Bộ Thị Lang, tính toán ra, bây giờ Tằng gia, ngược lại còn hiển hách hơn mười năm trước.

Là dòng chính của Tằng gia, Tằng Túy Mặc lúc còn nhỏ thì bị liên lụy, nhiều lần khó khăn trắc trở, chuyển đến trường dạy nhạc kỹ, Quần Ngọc Viện, lại chính mình tự chuộc thân, đi vào Kinh Thành.

Những chuyện này, trước giờ nàng đều chưa từng nhắc qua, Lý Dịch cũng lần đầu tiên biết.

Lý Dịch nhìn nàng hỏi:

- Ở bên trong trường dạy nhạc kỹ cô bây giờ còn có người nhà không?

Tằng Túy Mặc lắc đầu.

- Mẹ ta đã chết trước khi bọn họ đến xét nhà, trên thực tế cũng chỉ có một mình ta.

Trường dạy nhạc kỹ cùng thanh lâu là như thế nào, Lý Dịch đã nghe biết, tiếp đó liên tưởng đến tính tình bướng bỉnh cùng quả quyết của nàng cũng có thể tưởng tượng ra được nàng từ tiểu thư nhà quan làm thế nào để từng bước một trưởng thành, biến thành bộ dáng hiện tại.

Trong chuyện này từng chịu đựng bao nhiêu trắc trở cùng khổ sở, chính hắn dù đã làm người hai đời cũng không có khả năng cảm nhận được.

Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng của hắn không khỏi có chút chua xót, Tằng Túy Mặc vô ý ngẩng đầu, đúc lúc bắt gặp biểu cảm trên khuôn mặt hắn.

Lý Dịch cảm thấy trầm xuống, lo lắng với tính tình của nàng sợ rằng sẽ nghĩ biểu cảm của mình là đáng thương hoặc là thương hại nàng, vội vàng giải thích.

- Cô đừng...

Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của hắn, Tằng Túy Mặc ngược lại cười lên, cảm thấy một tia ấm áp, hỏi:

- Huynh thì sao, mấy tháng này đều đi nơi nào?

Trên đường đi Uyển Nhược Khanh đều không nói gì cũng quay đầu nhìn về phía hắn.

- Một đường đi về hướng tây, đầu tiên đến Thục Châu, sau đó lại đợi ở Tề Quốc hai tháng.

Lý Dịch hời hợt, đơn giản thuật lại hành trình của mấy tháng vừa rồi. Còn về mấy địa phương hung hiểm, dùng một câu lược qua.

Tuy như thế, nhưng hai nữ tử cũng từ đó nghe được một số thứ không giống nhau, đôi bàn tay trắng trong tay áo như phấn nắm chặt, trên mặt lại không có chút biểu hiện.

Sau lưng cách mấy bước, trên mặt lão giả dơ bẩn với vẻ kinh ngạc vẫn chưa tan biến.

Giờ phút này hắn mới rốt cuộc rõ ràng, vì sao một đầu đoạn đường luôn luôn chặn.

Lý Dịch không muốn nói nhiều lời về đề tài này, khi hắn đi ngang qua một cửa hàng may vá nào đó, dễ dàng dẫn dắt sang đề tài khác.

Về phương diện y phục, Kinh Thành không thể nghi ngờ đã dẫn đầu trào lưu của Cảnh Quốc thậm chí cả các nước xung quanh, trang phục hoa mắt đủ để nữ tử hoa cả mắt, còn về nội y, bây giờ đã được đại đa số nữ tử tiếp nhận, tuy nói còn có một số người có tư tưởng bảo thủ với việc này họ vẫn như cũ luôn có tâm lý kháng cự, nhưng đã ảnh hưởng một trận thật oanh liệt khiến nội y được cải cách.

Câu Lan ngược lại không có gì thay đổi, hình thức vận hành trong đó đã thành thục, tại Kinh Đô, số lượng Câu Lan cũng đã sớm đạt tới bão hòa, với thời gian mấy tháng, trừ việc mở rộng càng xa vào các châu huyện bên ngoài cũng đã thành công cắm rễ tại những nơi kia, dần trở thành nơi quen thuộc của bách tính.

Mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, Uyển Nhược Khanh còn lờ mờ nhớ lại, hơn một năm trước, từng có một Câu Lan sắp trên bờ vực đóng cửa, lúc tất cả mọi người đều vì kế sinh nhai mà phát sầu, hắn đã lấy một tư thái bễ nghễ, xâm nhập tầm mắt mọi người.

Mới đầu chỉ nghĩ muốn sinh sống, trên con đường chông gai này hắn vẫn luôn cố gắng để về sau không cần phải lo lắng cuộc sống, lại muốn cho nghệ nhân ở Khánh An phủ có mức sống tốt thêm một chút, nhưng về sau đã thành bộ dáng như bây giờ.

Lúc trước trong đầu có một bức tranh vô cùng hùng vĩ sợ rằng không lâu sau đó cũng sẽ trở thành thực hiện.

Lý Dịch suy nghĩ một hồi rồi mới nói.

- Thời gian không còn sớm, tìm một chỗ để ăn cơm trước đi.

- Nếu không quay về làm đi.

Uyển Nhược Khanh đề nghị.

Lý Dịch chỉ tửu lâu phía trước rồi nói.

- Một tí lại đi cửa hàng Câu Lan phía trước và nhìn xem, trước chứ ở nơi này ăn một chút đi.

Uyển Nhược Khanh gật đầu, Tằng Túy Mặc tự nhiên cũng không có dị nghị.

Từ khi đủ loại bộ kịch mới bắt đầu nổi lên ở Kinh Đô, bất luận bình dân phổ thông hay quan viên quyền quý, rất nhiều người sau khi nghe bộ kịch đến quen thuộc thì đông đảo các tửu lâu ở Kinh Đô cũng tiến hành một phen cải tiến.

Sau khi tiến vào tửu lâu, đầu tiên sẽ gặp một tòa vũ đài cao cao phía trên.

Bộ kịch trên đài do nghệ nhân chuyên môn được tửu lâu mời đến biểu diễn, cung cấp tiết mục cho khách nhân tới dùng cơm thưởng thức.

Trong hành lang ở lầu một, đối mặt vũ đài là các bàn hiện lên hình dáng được bố trí dạng vòng cung, vị trí lầu hai càng tốt hơn một chút, có thể xem toàn cảnh từ trên cao, đương nhiên tương ứng với đó là giá cũng mắc hơn một ít.

Lúc Lý Dịch cùng hai nữ đi vào tửu lâu hẳn là giờ cơm, nhưng khách nhân ăn cơm không nhiều, từ bên ngoài nhìn vào nơi này nên thuộc về một loại hình tửu lâu cấp cao, người bình thường sợ tiêu phí không nổi, xuất hiện tình huống như vậy ngược lại cũng bình thường.

Rất nhanh đã có tiểu nhị tới bắt chuyện, mà lúc này, trên lầu hai, trên một bàn nào đó đang ăn uống linh đình, có tiếng chén rượu va chạm nhưng lại không thu hồi về.

Một người thấy thế có chút kỳ quái hỏi.

- Tần thiếu gia, làm sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận