Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 997: Chương 997




________________

(1) Giấc ngủ ngàn thu, Vĩnh Ninh.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện vẫn ở trong hoàng cung quen thuộc, thân thể thật nặng, muốn động đậy một chút cũng không động được

- Khởi bẩm bệ hạ, bệnh của Vĩnh Ninh công chúa, vị thần đã hết sức, còn có thể khôi phục hay không thì phải xem ý trời.

Khó khăn mở to mắt, trong tầm mắt, bóng người quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa kia đập vào mi mắt.

- Trẫm nuôi các ngươi đều là nuôi một đám phế vật sao, nếu như Vĩnh Ninh không khỏe hơn được, ta cho toàn bộ các ngươi đi sung

quân!

Đây là âm thanh của phụ hoàng. Phụ hoàng từ trước đến nay luôn hòa ái hình như đang rất tức giận.

Từ năm đó mẫu hậu đi rồi, ta thành một người cô độc, mỗi lúc khi thấy hoàng huynh hoàng tử khác nũng nịu với mẫu hậu, trong lòng luôn thấy trống rỗng. Mặc dù phụ hoàng đối với ta rất tốt, nhưng cũng không thể thường xuyên ở bên người, nghe người bên ngoài nói, phụ hoàng chính là vua của một nước, lấy giang sơn xã tắc làm trọng. Nhưng ta không hiểu, ta chỉ muốn tìm

| bên cạnh ta, mặc dù thỉnh thoảng hoàng huynh hoàng tử cũng sẽ đùa giỡn với ta, nhưng ánh

mắt bọn họ nhìn ta luôn có cảm giác là lạ.

- Lương phi, trẫm có lỗi với nàng! Có lỗi với Vĩnh Ninh!

Hình như phụ hoàng đang khóc. Mỗi lần nhìn thấy phụ hoàng, phụ hoàng luôn một mặt ý cười hỏi ta hôm nay như thế nào, có dùng bữa có ngon hay không, nghe hạ nhân nói, trên triều đình, phụ hoàng mãi mãi bình tĩnh, Cơ trí. Phụ hoàng kiên cường như thế mà lại khóc.

- Vĩnh Ninh con sẽ không sao đâu, người đâu, gọi đại phu toàn kinh thành đến cho ta, người nào chữa khỏi cho Vĩnh Ninh trầm trọng thưởng hắn

Đây là âm thanh sau cùng có khả năng nghe được rồi, con mắt không mở ra được, thật muốn ngủ.

(2) Bạo vũ, Lý Tâm Di

- Lý Tâm Di, bài thi của em lần này vậy mà không có một chút tiến bộ, mặc dù bởi vì em bị bệnh xin nghỉ nửa năm, nhưng cũng trở về đã rất lâu, ít nhất cũng phải có một chút tiến bộ chứ.

Bên trong một gian phòng làm việc, âm thanh nghiêm khắc từ trong miệng một người phụ nữ trung niên truyền đến. Trước mặt bà, một tiểu nữ hài cúi đầu.

- Bài thì lần sau nếu như còn như vậy thì về nhà luôn đi.

Âm thanh không mang theo một chút tình cảm phát từ trong miệng phụ nữ trung niên.

- Tốt, em về đi học trước đi.

Vô ý thức gật đầu, nữ hài yên lặng mở cửa phòng làm việc đi ra ngoài. Trước khi đóng cửa, mơ ồ hồ nghe được bên trong nói

- Thật sự xui xẻo, lại an bài một học sinh kém như thế đến lớp của mình, cũng không biết hiệu trưởng muốn như thế nào, tiền thưởng tháng này xem ra không có.

Trong lớp, một đám nam nữ hài vây lại một chỗ .

- Các cậu đoán Lý Tâm Di lần này có thể bị cô giáo trừng phạt hay không. Khẳng định có, hai lần khảo thí đều kém như vậy, nếu như tao là nó thì đã sớm vụng trộm chạy về nhà. Chuyện này cũng không chắc chắn, nghe mẹ tao nói, Lý Tâm Di có thể lên lớp đều dựa vào hiệu trưởng. Hiệu trưởng và cô giáo Thôi ai lợi hại hơn? Khẳng định là hiệu trưởng, toàn bộ trường học đều là nhà của bọn họ.

- Các cậu xem, cô ấy trở về rồi kìa, coi như vận khí của nàng tốt.

Đinh linh linh

Chuông vào học đúng giờ vang lên, đám hài tử tụ tập cùng nhau nhanh chóng chạy về chỗ ngồi của mình.

Trong giờ học thể dục.

- Các bạn học, ngày hôm nay chúng ta chơi diều hâu bắt con gà con

Giáo viên thể dục đang tiến hành tổ chức cho bọn nhỏ hoạt động thể dục.

- Diều hâu bắt con gà con, mình muốn làm gà mái.

Vậy mình làm gà con, Lý Mặc làm diều hâu đi.

- Tại sao là mình, mình không làm

- Có thể cho mình chơi với không?

Mọi người sững sờ quay lại nhìn thấy một tiểu nữ hài đáng yêu, cầm con rối mang theo chút lo lắng hỏi.

- Cái này... không được...

Một nam hài ngẩn người một chút, lập tức trả lời .

- Tốt, không có vấn đề, vậy cậu tới làm diều hâu đi.

Một hài tử nhìn tuổi khá lớn đáp.

- Được.

Nữ hài dùng âm thanh mềm mại trả lời, trong âm thanh hơi mang theo một chút cao hứng.

Trò chơi cũng không khó khăn, mấy đứa bé chơi rất tràn đầy phấn khởi, “Diều hâu” thật vất vả tìm được một cơ hội, chuẩn bị bắt sống một “Con gà con”, kết quả “Gà mái” vọt thẳng đánh tới “Diều hâu”, “Diều hâu” trực tiếp bị đụng ngã xuống đất.

- Lý Tâm Di cậu cũng quá không cẩn thận, tan học, tiết tiếp theo là của Thôi lão sư, không thể tới trễ, mình phải nhanh đi về

- Ai, các cậu chờ mình một chút.

Một đám trẻ con nghe đến tiếng chuông trong nháy mắt chạy đi, chỉ lưu lại một tiểu nữ hài lẻ loi trơ trọi ngồi dưới đất.

Yên lặng đứng dậy, phủi bụi đất trên người mình, giống như cái gì cũng không xảy ra, tìm kiếm con rối của mình, yên lặng trở về phòng học.

- Tốt, ngày hôm nay lên lớp đến đây, các em sau khi về nhà nhớ phải làm xong bài tập ngày mai nộp lại cho CÔ, rõ chưa.

Mọi người trong lớp cùng trả lời.

- Ngày hôm nay đến nhà mình chơi đi.

- Mình còn phải đi làm bài tập nữa.

- Bài tập cái gì, đi chơi vui hơn, cậu ngốc quá...

Bọn nhỏ kết ba kết hai mà đi, phòng học lớn như vậy trong nháy mắt trở nên trống rỗng, chỉ còn lại một bóng người cô đơn đang thu thập sách vở.

Mình tên Lý Tâm Di, bởi vì quan hệ trong nhà, từ nhỏ thân thể đã rất yếu, vừa rồi mới nghỉ nửa năm ở trong nhà, một tháng trước, mụ mụ cuối cùng đồng ý cho mình đến trường, nhưng mỗi ngày về nhà đều phải chích thuốc, đồ vật nhọn kia thật đáng sợ, mình không muốn trở về.

- Hôm nay là một ngày rất vui, cùng chơi trò chơi với các bạn trong lớp thể dục, chẳng qua mình cũng muốn làm gà Con một lần.

Đang đi trên con đường quen thuộc, cô bé thì thào nói nhỏ.

- Đúng rồi, ngày hôm nay cô giáo hình như có cho bài tập về nhà.

Đột nhiên dường như nghĩ đến cái gì, mình dừng lại, nhìn khí trời, giống như có chút âm u, hẳn rất nhanh sẽ mưa, nhanh bắt một chiếc xe bus về nhà mới được, mình tự nhủ.

Ầm ầm.

Bầu trời giống như đang có vô tận lửa giận đang phát tiết, một đạo sấm sét lớn bằng ngón cái bổ xuống ngay sau đó là mưa to.

- Sao Tiểu Di còn chưa trở về.

Một mỹ phụ trung niên nói, chỉ là lúc này nàng lại đứng ngồi không yên.

Leng keng.

Tiếng chuông vang lên, mỹ phụ giống như nắm được cây CỎ cứu mạng, chạy như bay đến cửa, tràn ngập chờ mong mở cửa, ánh mắt trong nháy mắt thì biến thành thất vọng.

- Anh đã tìm toàn bộ tiểu khu vẫn không thấy, anh nghĩ có thể Tiểu Di nhìn thấy trời mưa trên đường trở về cho nên tìm một chỗ đi tránh mưa, hiện tại anh sẽ đi tìm bên ngoài tiểu khu, em không nên gấp gáp, trước ăn một chút gì đi.

Dưới áo tơi màu đen, một giọng nam hùng hậu truyền ra, chỉ là lúc này trên mặt nam nhân cũng đầy lo lắng.

- Trước đây em không đồng ý cho con bé đi học, chính vì sợ nó xảy ra vấn đề gì, anh cứ phải đồng ý. Hiện tại tốt rồi, thật vất vả thì bệnh của nó mới tốt hơn một chút, sao lại gặp phải việc thế này chứ.

Nữ nhân phàn nàn.

- Đây không phải suy nghĩ cho tương lai con nó sau này à, dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên, không thể nào tiếp tục chứa con ở

trong nhà mãi được.

- Chứa trong nhà thì thế nào, chỉ cần con bé không có việc gì, em sẽ nuôi nó cả đời này.

- Em thật là...

- Chú Lý, tìm thấy nha đầu nhà chú rồi!

Trước cửa có âm thanh truyền đến.

Trong phòng, nam nhân và nữ nhân sững sờ, lập tức tông cửa xông ra ngoài.

- Có lỗi với chị đây, thân thể lệnh thiên kim vốn rất suy yếu, lại thêm hôm nay gặp mưa, có khả năng sống không qua đêm nay.

Nghe bác sĩ nói xong, phụ nhân tê liệt trên ghế ngồi, một mặt không thể tin nhìn qua Con gái trên giường, một lát sau, CÔ quay quá quát to về phía chồng mình.

- Anh không phải nói không có chuyện gì sao, hiện đang vì sao trở thành như thế này, em chỉ có một đứa con gái này...

Nước mắt chảy xuống từ trên mặt nàng, giờ phút này, trong ánh mắt của nàng chỉ có tuyệt vọng.

Nam nhân không trả lời, trong mắt chỉ có đau khổ, nắm chặt hai tay.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiên] Thần

Lúc mở mắt, nhìn thấy Mỹ Dương Dương ở đầu giường, mình mới biết thì ra mình đang ở trong nhà, mình nhớ là mình đang đi bắt bọ rùa, thật vất vả mới bắt được một con, đừng chạy mất, trời sáng còn phải giao bài tập. Mình muốn ngẩng đầu liếc nhìn tủ đầu giường một chút, phát hiện mình không có sức ngẩng đầu, vừa mới nghe được có người nói cái gì mà sống không qua đêm nay, là nói mình

sao?

Không rõ ràng cho lắm, một nữ nhân ngồi ngay đầu giường, tựa như là mụ mụ, lúc này trên mặt người đầy nước mắt, là ai làm mụ mụ thương tâm như, mình há hốc mồm muốn nói lời gì đó nhưng âm thanh gì cũng không phát ra được.

- Tiểu Di, con muốn nói cái gì.

Mụ mụ giống như thấy miệng mình đang cử động, lau khô nước mắt hỏi.

Ta hết sức ra khẩu hình, mụ mụ ngơ ngác một chút, quay qua trách móc ba ba còn không mau cầm cái bình tới, ba ba vội vàng hấp tấp lấy chạy đi lấy. Ha ha, ba ba vẫn là ba ba, bị mụ mụ quát sẽ bị dọa đến không biết làm sao.

Bọ rùa còn đang bò trong bình, xem ra không có chuyện gì, như thế này thì có thể nộp bài tập ngày mai rồi, nhưng, vì sao mình lại buồn

ngủ như vậy, bình thường không có buồn ngủ như thế, nghe bác sĩ nói, chẳng lẽ mình sắp chết ư?

Trong nháy mắt, mình đột nhiên rất hối hận, nếu như mình nghe lời mụ mụ nói, tan học lập tức trở về nhà uống thuốc, có phải sẽ không chết hay không. Nhưng mình...

- Tiểu Di con sẽ không sao đâu, nghe lời mụ mụ, ngoan ngoãn ngủ đi

Mụ mụ ở đầu giường an ủi.

Càng ngày càng buồn ngủ, mắt sắp mở không ra, vậy mình sẽ nghe theo lời mụ mụ nói, ngoan ngoãn ngủ một giấc để khỏe lại.

- Thật xin lỗi, con nên trở về ngoan ngoãn chích thuốc.

Mình dùng hết sức lực sau cùng nói một câu rồi nhắm mắt lại.

Ô oa...

Nữ nhân ghé đầu vào Con gái trên giường mà gào khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận