Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 976: Chương 976






________________

So sánh với quan viên quyền quý cùng cấp bậc, hạ nhân ở Lý gia không nhiều, đây là bởi vì chủ nhân trong nhà đều có người hầu riêng của mình.

Nhưng mà loại nha hoàn phụ trách don dep phòng ở, quét dọn vệ sinh, bưng trà rót nước cho khách vẫn phải có, từ khi Túy Mặc và Nhược Khanh chuyển tới, nhân thủ trong nhà có vẻ không đủ dùng.

Trước lúc Nhược Khanh rời đi đã chọn lựa mấy người chịu khó từ trong Câu Lan, tỷ muội đều có xuất thân trong sạch, hiểu rõ, không có gì phải lo lắng.

Lý quản gia đứng ở trong sân, nhìn mấy nữ tử đứng thành một hàng, nghiêm nghị nói.

- Vị này là Hầu Gia nhà chúng ta, mở to hai mắt nhìn cẩn thận, sau này đừng nhận làm chủ tử, chờ một lúc ta sẽ đưa các ngươi đi gặp phu nhân.

Bình thường mình và Như Nghi đều không răn dạy nha hoàn, nhân vật đóng vai ác là Lý bá, nói theo cách của hắn, hạ nhân nên có bộ dáng mà hạ nhân nên có, cho dù chủ nhân nhân từ, hạ nhân cũng không thể không biết tốt xấu.

Mà nha hoàn mới tới, cần phải lập uy, Lý bá xụ mặt nói một phen, sau đó phất tay, nói.

- Tốt, bắt đầu từ bên trái, các ngươi lần lượt giới thiệu bản thân một chút.

- Ta tên Tiểu Thu.

Một nha hoàn có chút sợ hãi nói.

- Ta tên Tiểu Dung.

Một nha hoàn khác đứng ra.

- Nô tỳ là Tiểu Nhu.

- Ta... ta tên là Tiểu Điệp.

Lần này, tất cả Có năm nha hoàn được tuyển vào phủ, chờ một lúc còn phải dẫn đến gặp Như Nghi và Túy Mặc một lần, ánh mắt Lý Dịch liếc trên người các nàng một lần, nhìn đến một nữ tử áo trắng ở phía sau cùng.

Nữ tử kia cười cười, đối với hắn hơi khom người.

- Tiểu Thanh gặp qua Hầu Gia.

Lý bá quay đầu lại, cười nói.

- Thiếu gia, ta dẫn các nàng đi gặp phu nhân và Nhị phu nhân.

- Chờ một chút, thư phòng ta còn thiếu một người mài mực.

Lý Dịch ngẫm lại, ánh mắt lại nhìn mấy nha hoàn, tiện tay chỉ chỉ, nói.

- Chọn Tiểu Thanh đi.

Lý bá hơi kinh ngạc nhìn hắn, phòng đọc sách của thiếu gia sớm đã bị nhị tiểu thư chiếm lấy, việc bình thường hắn làm nhiều nhất cũng là phơi nắng trong sân, nếu nói thiếu một nha hoàn nắn vai đầm chân còn nghe được, mài mực gì chứ.

Nhưng mà, toàn bộ Lý gia đều là của hắn, muốn một nha hoàn, tự nhiên cũng không phải vấn đề gì.

Lý bá nhìn nàng một cái, nói.

- Tiểu Thanh, vậy sau này người đi theo Hầu Gia đi.

Nữ tử cúi đầu xuống, lần nữa khom người.

- Vâng.

Mùa đông này, SỢ rằng sẽ không có tuyết rơi.

Nguyên Tiêu cũng gần đến, khí trời bắt đầu dần trở nên ấm áp, đến giữa trưa đã không có bao nhiêu hàn ý.

Vĩnh Ninh và Thọ Ninh cởi lớp áo lông thật dày, vui cười đùa giỡn trên bãi cỏ, Lý Dịch ngồi ở một bên nhàn nhã nướng thịt, hai người rốt cục chơi đùa mệt mỏi, chạy tới ngồi xổm bên cạnh Lý Dịch, vừa nhìn vừa nuốt nước miếng, vừa trông mong nhìn dầu màu vàng óng trơn rơi xuống than củi, phát ra tiếng xèo xèo.

- Không bình thường, đây tuyệt đối không bình thường.

Lý Hiên đứng ở đằng xa, nhìn một màn này, vẻ lo lắng trên mặt càng đậm.

Lý Minh Châu quay đầu nhìn hắn, hỏi.

- Làm sao không bình thường?

- Nhược Khanh cô nương đã biến mất ba ngày.

Lý Hiên bẻ ngón tay đếm đếm, ánh mắt lại nhìn về phía Lý Dịch.

- Sao hắn có thể bình tĩnh như thế, vậy mà còn có tâm tình ngồi ở chỗ đó nướng thịt, còn có tâm tư đút cho Thọ Ninh?

- Chuyện này không tốt sao?

Lý Minh Châu nhìn hắn, hỏi.

- Chẳng lẽ ngươi hi vọng hắn có ý nghĩ tiêu cực?

Lý Hiên lắc đầu, nói.

- Muội có nghe một câu châm ngôn này hay không?

- Châm ngôn gì?

Lý Minh Châu nhìn hắn, hỏi.

Lý Hiên thấp giọng nói.

- Bề ngoài thì như không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại đang nổi bão tố.

Lý Minh Châu nghi hoặc nhìn hắn.

- Đây là vị Cổ nhân nào nói?

- Lỗ Tấn.

- Lỗ Tấn là ai?

- Lần trước Lý Dịch có nói đó là nhà tư tưởng giáo dục, nhà văn, muội trước đừng quản ai là Lỗ Tấn.

Lý Hiên lắc đầu, nói.

- Chớ nhìn hắn mặt ngoài cười ha hả, nói không chừng trong lòng... nói chung, bộ dạng hắn như thế này rất nguy hiểm, hắn biểu hiện ra ngoài càng bình tĩnh thì càng nguy hiểm.

- Vậy hắn làm thế nào mới được xem là bình thường?

- Tìm!

Lý Hiên có chút lo lắng nói.

- Hắn cần phải gấp gáp hơn người khác, đi tìm khắp nơi, tuyệt đối không thể nào bình tĩnh giống như bây giờ, muội suy nghĩ một chút, nếu như muội bị mất tích, hắn sẽ làm thế nào?

- Một lúc sẽ đi qua, tuyệt đối đừng nhắc đến việc Nhược Khanh cô nương, cũng không cần nói đến thành giáo.

Lý Hiên nói xong, lại căn dặn một câu, mới bước nhanh qua.

- Ta tới ta tới.

Lý Hiên đoạt xiên từ trong tay Lý Dịch lại, nói.

- Ngươi nghỉ ngơi đi, ta nướng một lát.

Nghĩ không ra Thái Tử điện hạ cũng có khi chịu khó như vậy, Lý Dịch cầm viên trong tay đưa cho hắn, chính mình cầm một cái chân gà, vừa rồi chỉ lo nói chuyện, cũng không ăn bao nhiêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận