Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 817: Hạ Quan Có Người Bằng Hữu



Chương 817: Hạ Quan Có Người Bằng Hữu





----------------------

Một bữa cơm thật ấm cúng ăn thành dạng này, thiếu nữ thấp thỏm trong lòng, có chút sợ hãi đi qua, nhỏ giọng hỏi thăm.

- Phụ thân, phụ thân, người làm sao…

- A, ân, a, không có chuyện gì…

Sắc mặt Lưu huyện lệnh khôi phục lại bình tĩnh, khoát khoát tay, nói.

- Không có chuyện gì, chuyện của Thành Vương tiểu quận chúa, các con đừng nói loạn, mắt một mí, mắt hai mí, về sau cũng đừng nhắc lại.

Thiếu nữ nhu thuận gật gật đầu.

- Vâng, hài nhi biết.

Chuyện phát sinh vừa rồi nhẹ nhàng bâng quơ qua đi.

- Mọi người ăn đi, ta có chút chuyện gấp, muốn ra ngoài làm vài việc.

Lưu huyện lệnh đứng lên, nói một câu rồi đi ra cửa.

Thời điểm đi tới cửa, bước chân hắn dừng lại, lại hỏi một câu.

- Đúng rồi, con mới vừa nói, những thứ này đều do Lý Huyện Hầu dạy, Lý Huyện Hầu nào?

- Còn có Lý Huyện Hầu nào nữa, cũng là vị phụ thân thường nói kia a…

- Tốt, ta biết.

Lưu huyện lệnh khoát khoát tay.

- Các ngươi ăn cơm trước đi, ta đi đây.

Hắn bước nhanh ra ngoài cửa, lúc đi cánh cửa, dưới chân mất lực, suýt nữa ngã xuống…

- Cô gia, Hoàng Đế thưởng đồ ăn, có cái gì không giống nhau với bên ngoài?

Trên xe ngựa, lão Phương thăm dò nhìn vào bên trong một chút, tò mò hỏi.

Lý Dịch tựa trong xe, thản nhiên nói.

- Nếu ngươi muốn biết, chi bằng lần sau dẫn theo ngươi đi cùng một chỗ?

- Cái này thì không tốt lắm…

Lão Phương xoa xoa tay, hỏi.

- Lần sau là lúc nào?

Lý Dịch khoát khoát tay.

- Không có gì đặc biệt, tay nghề đầu bếp trong cung không sai biệt lắm với bà di nhà ngươi.

Lão Phương bĩu môi.

- Cô gia đừng gạt ta, ngự trù là đầu bếp tốt nhất trên đời này, không có tay nghề làm sao tiến cung làm đầu bếp?

Lý Dịch liếc hắn một cái.

- Ngươi cho rằng vì cái gì tiểu công chúa và hoàng đế luôn thích đến nhà chúng ta ăn cơm?

Lão Phương kinh ngạc một hồi lập tức không có hứng thú đối với đồ ăn Hoàng Đế thưởng.

Hắn quay đầu nhìn xem, đột nhiên hỏi.

- Cô gia, lập tức sẽ đến hẻm Dương Liễu, có muốn đi vào ngồi một lúc?

- Đã đến thì vào ngồi một lúc.

Lý Dịch gật gật đầu, xuống xe ngựa.

Nhìn hắn đến gần ngõ nhỏ, lão Phương dễ chịu dựa vào xe ngựa, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

- Những ngày nay mệt chết ta, vẫn theo cô gia tốt…

Lão giả dơ bẩn cho đến nay đều nhắm mắt ngồi dựa vào vách xe ở một bên bỗng nhiên mở mắt, nhàn nhạt hỏi

- Ngươi biết vì cái gì những ngày qua cô gia nhà ngươi không cho ngươi theo khồn?

Lão Phương nghiêng liếc hắn một cái.

- Bời vì cô gia có chuyện trọng yếu khác cần ta phải làm.

- Bởi vì ngươi nói nhiều.

Lão giả dơ bẩn nói xong liền nhắm mắt lại.

- Ngươi đang ghen ghét!

Lão Phương liếc trắng hắn một cái cũng không hề phản ứng nữa, mấy ngày nay thật có chút mệt, thừa dịp cô gia triền miên, anh anh em em ở bên trong, nên tranh thủ nghỉ ngơi một lúc.

Con mắt nhắm lại không bao lâu đã nghe đến phía trước truyền đến tiếng bước chân.

Lão Phương mở to mắt, kinh ngạc hỏi.

- Cô gia, tại sao người lại trở về?

- Trong nhà chỉ có Tiểu Thúy.

Lý Dịch lên xe ngựa, nói.

- Hồi phủ.

Lão Phương phất roi, khởi động xe ngựa, lại quay đầu lại, tò mò hỏi.

- Cô gia, ta có một vấn đề

- Được được, nếu ngươi thật hiếu kỳ Hoàng Đế bình thường ăn cái gì, lần sau ta sẽ mang cho ngươi trở về một chút.

- Không phải cái này…

Lão Phương lắc đầu, hiếu kỳ hỏi.

- Tằng cô nương, Tằng cô nương đã không cần phải nói, Uyển cô nương,,, Cô gia định làm như thế nào?

Lão giả dơ bẩn nhắm mắt dưỡng thần mở to mắt liếc hắn một cái, lại chậm rãi nhắm lại.

Trong xe ngựa yên tĩnh khá lâu, mới truyền đến âm thanh.

- Lão Phương, gần đây bên Liễu Minh, nhân thủ có chút không đủ…

Xe ngựa mới dừng lại ngay cửa nhà, lão Phương nhảy xuống, nói.

- Cô gia, vậy ta về đi dọn dẹp một chút, mấy ngày nay sẽ ở lại Liễu Minh…

- Thôi thôi, khỏi đi Liễu Minh, ngươi vẫn theo bên cạnh ta đi.

Lý Dịch khoát khoát tay.

- Vừa rồi trong Phù Dung viên không có ăn mấy ngụm, đi bảo nhà bếp xào mấy món ăn, lấy hủ rượu ngươi giấu kia ra…

- Cô gia, ta làm sao…

- Nhanh đi!

Tuy không biết vì cái gì cô gia mới vừa bảo mình đi hỗ trợ Liễu Minh nhanh như vậy đã đổi ý, nhưng với hắn, hai chuyện này đều cực thú vị, không có gì khác biệt, ngược lại đau lòng hũ rượu, cái kia là mỹ tửu chân chính, mùi hương còn thuần hơn mấy phần so với liệt tửu mình lấy ra trong phường rượu, nhưng thiếu mấy phần nồng độ, chỉ hy vọng cô gia có thể chừa cho hắn một chút.

Bất quá, nghĩ đến tửu lượng cô gia, hắn lập tức thả lỏng trong lòng.

Cô gia dời đến trong thành, hắn tự nhiên cũng mua một tòa nhà ở bên cạnh, về nhà một chuyến, lấy ra vò rượu từ dưới giường, lúc xách trở về, nhìn thấy cửa phủ có một người đang nhanh chóng đi qua đi lại.

Nhìn một chút liền sải bước đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói.

- U, Lão Lưu, tìm đến cô gia nhà ta?

Lưu huyện lệnh vốn tâm sự nặng nề, đột nhiên bị người đập vai, kém chút bị dọa đến ba hồn thất phách bay mất, lúc nhìn thấy người, mới vỗ ngực một cái, nói.

- Là Phương huynh đệ à, Lý đại nhân có ở nhà không?

- Có, vừa mới trở về.

Gặp được một người quen ở Khánh An phủ Tại Kinh Đô không dễ dàng, lão Phương ôm bả vai hắn, nói.

- Đi, cùng đi vào.

- Phương huynh đệ vẫn thông báo trước một tiếng…

- Thông báo cái gì, đều là người một nhà, đừng khách khí, đừng khách khí…

- Lưu đại nhân đến thật trùng hợp.

Lý Dịch chỉ chỉ bên cạnh bàn, nói.

- Ngồi đi, lão Phương, đi lấy cho Lưu đại nhân thêm đôi đũa.

Lưu huyện lệnh vội vàng khoát tay.

- Lý đại nhân, không cần không cần, hạ quan vừa rồi đã ăn trong nhà rồi.

- Để ngươi ngồi thì ngươi ngồi đi, nói lời vô dụng làm gì!

Lão Phương ấn hắn vào trên ghế, rất nhanh lại đi vào phòng bếp cầm hai đôi đũa tới, mình cũng ngồi xuống một bên.

- Lưu đại nhân gần đây bận rộn chính sự, thật sự vất vả.

- Đại nhân khách khí, đây là bổn phận của hạ quan.

Sau khi hai người nói chuyện phiếm vài câu, thịt rượu cũng đã dâng đủ, Lý Dịch thấy sắc mặt Lưu huyện lệnh trắng bệch, bộ dáng có chút mất hồn mất vía, nghi ngờ hỏi.

- Lưu đại nhân hôm nay tới đây chẳng lẽ thư viện bên kia xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có người trên triều dám ngăn cản ngươi xây dựng thư viện?

- Không, không, không…

Lưu huyện lệnh vội vàng lắc đầu.

- Hạ quan lần này đến đây thực có một chuyện muốn thỉnh giáo đại nhân.

Lý Dịch giờ phút này ngược lại có chút hiếu kỳ, rót một chén, nói.

- Lưu đại nhân cứ nói đừng ngại.

Lưu huyện lệnh ngẫm lại, sau một lát, mới lần nữa mở miệng.

- Lý đại nhân, hạ quan có một người bạn…

"Phốc "

Lấy cớ thật sự quá cũ rích, ngu xuẩn đến trình độ nào mới có thể dùng tới đây, Lý Dịch kém chút phun một ngụm rượu ra ngoài, nếu không phải quay đầu nhanh, một bàn thịt rượu này hôm nay cũng chỉ có mình hắn ăn.

Lưu huyện lệnh kinh ngạc, hỏi.

- Lý đại nhân, ngươi làm sao…

- Khụ, khụ, không có việc gì, ta không sao, Lưu đại nhân làm sao, bằng hữu Lưu đại nhân làm sao, nói tiếp đi.

Lý Dịch một bên lau miệng, một bên khoát tay nói.

Lưu huyện lệnh gật gật đầu, nói.

- Hạ quan có người bằng hữu, hắn và vợ hắn đều là mắt một mí, nhưng… Nhưng mà hài tử bọn họ lại là mắt hai mí…

Lý Dịch vốn đã bưng chén rượu lên lại buông xuống, kinh ngạc nhìn Lưu huyện lệnh, nói cho đúng là nhìn mí mắt hắn.

Rồi, một mí.

- Ngươi xác nhận không có nhìn lầm, Lưu đại nhân, bằng hữu Lưu đại nhân và vợ hắn là mắt một mí, hài tử bọn họ là mắt hai mí, không phải nhiều hơn một nếp nhăn …

Lưu huyện lệnh lắc đầu.

- Hẳn là không phải.

- Cái gì hẳn là hay không, đến cùng phải hay không!

""

Lưu huyện lệnh ngẫm lại, gật đầu.

- Không có sai.

Lý Dịch bỗng nhiên cười, đẩy đẩy rau xanh đến trước mặt hắn, nói.

- Tới tới tới, chuyện này không vội, Lưu đại nhân ăn nhiều rau xanh một chút, sắp đến mùa đông, rau tươi bên ngoài không nhiều, lúc Lưu đại nhân về nhà có thể mang thêm nhiều một ít…



Bạn cần đăng nhập để bình luận