Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 706: Tiện Nghi Tiểu Bạch Kiểm



Chương 706: Tiện Nghi Tiểu Bạch Kiểm





----------------------

- Ngươi…

Mã chưởng quỹ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Từ chưởng quỹ, một mặt kinh ngạc:

- Năm thành ngươi cũng làm?

Từ chưởng quỹ theo dõi con mắt của hắn, giống như có thể nhìn thấu trong lòng của hắn, hỏi.

- Chẳng lẽ ngươi không làm?

Bị người xem thấu tâm tư, biểu hiện trên mặt Mã chưởng quỹ hơi mất tự nhiên, thấp giọng nói.

- Năm thành, cũng không có kiếm lời.

- Không sao, mua bán không thành vẫn còn nhân nghĩa, không làm được sinh ý, mọi người vẫn là bằng hữu.

Nhìn thấy Lâm Dũng đứng bên ngoài nhìn quanh, Lý Dịch đối với hắn vẫy tay.

- Lâm đại ca, đến, đưa tiễn Mã chưởng quỹ.

Mã chưởng quỹ chậm rãi buôn lỏng nắm đấm ra, trên mặt cấp tốc hiện ra vẻ gượng cười, nói.

- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, mọi chuyện đều dễ thương lượng.

Không có Lâm gia, nhóm này hàng tại trong thời gian ngắn không xử lý được, sinh ý với thương nhân nước ngoài chắc chắn sẽ không thực hiện được.

Người tuổi trẻ kia nói không sai, những hàng hóa này giảm nữa giá, họ cũng không lỗ vốn, nhưng lợi nhuận thì ít ỏi đến đáng thương.

Đương nhiên, nếu như từ chối Lâm gia thì trong thời gian dài, những hàng hóa kia cũng có thể bán được, nhưng giờ phút này, một chút thời gian họ cũng không chờ được.

Lợi nhuận của một nhóm hàng này là việc nhỏ, lưu ly mới là chuyện lớn, không thể bởi vì nhỏ mất lớn, vài thập niên trước, họ đã biết được đạo lý này.

Giờ phút này, sau khi hai người tại phiền muộn, oán hận trong lòng đối với Bạch gia, không khỏi nhiều mấy phần.

Nếu không bị Bạch Ngọc thuyết phục, họ sẽ không đột nhiên làm khó Lâm gia, cũng sẽ không có tràng diện như ngày hôm nay.

Mã chưởng quỹ quay đầu nhìn Lâm Uyển Như, trong giọng nói đã có một chút cầu khẩn.

- Uyển Như, năm thành thực sự quá ít, nếu vậy thì chúng ta những ngày này thì toi công bận rộn, nếu không, lại nhiều thêm một thành?

Lâm Uyển Như ngẩng đầu nhìn Lý Dịch một chút, đứng khỏi ghế, nhưng cũng không trả lời.

Mã chưởng quỹ nhắm mắt lại, giọng điệu gấp rút nói ra.

- Nửa thành, tăng thêm nửa thành cũng được!

Sau khi hai vị chưởng quỹ đi, bị Lâm Uyển Như dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Lý Dịch dời ánh mắt, nói:

- Cô không biết, thực ra ta trả giá rất lợi hại.

Lâm Uyển Như rốt cuộc mở miệng hỏi.

- Tại sao chúng ta ép giá thấp như vậy mà họ vẫn đồng ý?

Lý Dịch lắc đầu.

- Cái này làm sao ta biết, có lẽ họ phát hiện lương tâm, cảm thấy hổ thẹn với Lâm gia, cho nên muốn đền bù, cầu chút an tâm, ta nghe nói có ít người sẽ có một ít đam mê đặc thù, làm ăn thua thiệt càng nhiều, lại càng thấy an tâm.

Lúc này, ánh mắt Lâm Uyển Như nhìn về phía hắn, đã hoàn toàn khác biệt so với trước đó.

Cuối cùng Mã gia và Từ gia chịu bán với giá năm thành năm so với giá thị trường, đây đã là một cái giá thấp đến không thể tin, vừa đúng một nữa giá mà hai ngày trước họ cho ra.

Cái này…lúc trước căn bản không thể tưởng tượng, thậm chí có thể nói Lâm gia chiếm tiện nghi.

Lâm Uyển Như lần nữa liếc nhìn Lý Dịch một chút, giống như từ sau khi hắn tới đây, Lâm gia chiến tiện nghi, và cơ hội nhiều lên.

Thấy ánh mắt của nàng một mực đảo quanh trên người mình, toàn thân Lý Dịch đều lộ ra không thoải mái, đứng lên, nói.

- Không có chuyện gì thì ta đi trước, trong nhà còn có một đầu cá phải xử lý nữa.

Lâm Uyển Như rốt cuộc thu tầm mắt lại, đứng lên nói.

- Chuyện ngày hôm nay, cám ơn ngươi.

- Chỉ là giúp đỡ trả giá, việc nhỏ, không có gì.

Lý Dịch phất tay, đi ra ngoài cửa.

Nhìn hắn đi ra ngoài, Lâm Uyển Như lần nữa ngồi xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn chén trà trên bàn.

Nàng chưởng quản Lâm gia mấy năm này, làm ăn gặp được rất nhiều sự việc, gập ghềnh, cũng góp nhặt một số kinh nghiệm cùng thủ đoạn, nhưng tất cả thủ đoạn, đại thể còn tính là rất quy củ

Hôm nay, mới xem như chính thức mở rộng tầm mắt.

Nàng thấy rõ ràng, vừa rồi lúc Mã chưởng quỹ cùng Từ chưởng quỹ gần đi, trong mắt rõ ràng hiện ra lệ quang.

Mỗi khi lúc này, trong lòng nàng bắt đầu hoài nghi, người lúc trước nàng nhặt được rốt cuộc là ai?

Mã chưởng quỹ cùng vị kia Từ chưởng quỹ quả quyết, thực còn có chút vượt quá Lý Dịch đoán trước.

Vốn nghĩ đến có thể ép giá đến bảy là tốt rồi, lại dường như đánh giá thấp sự coi trọng của họ đối với cuộc làm ăn ngày mai.

Có một lượng lớn lưu ly sắp vận chuyển về Tề Quốc, họ lần này, chắc chắn lỗ vốn.

Hố người khác hai lần, trong lòng còn hơi chút áy náy.

Đi ra khỏi Phương Lâm Uyển, ngoài ý muốn phát hiện hai người vẫn chưa đi.

Người trẻ tuổi gọi Bạch Ngọc cũng đang đứng trước cửa Phương Lâm Uyển, hẳn đang lúc muốn lúc đi vào gặp phải hai người kia.

- Mã chưởng quỹ, Từ chưởng quỹ.

Bạch Ngọc đang muốn chào hỏi hai người, hai người kia lại chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, trực tiếp từ bên cạnh hắn đi qua.

Lần này nếu không phải Bạch Ngọc, họ làm sao có tổn thất lớn như vậy, vừa rồi tại bên trong góp nhặt một bụng nộ khí, lần nữa nhìn thấy hắn, đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt.

Bạch Ngọc nhìn bọn hắn, một mặt hồ nghi.

- Hai vị, đây là…?

- Lại đi tìm Lâm cô nương?

Mã chưởng quỹ liếc hắn một chút, mỉm cười nói:

- Bạch hiền chất lần này sợ rằng uổng phí sức lực, hiến nhiều lần ân cần sau cùng còn không phải tiện nghi cho một tiểu bạch kiểm?

Từ chưởng quỹ lắc đầu.

- Mã huynh, làm sao nói vậy, Bạch hiền chất có thể còn không biết chuyện này, ngươi cũng không cần lại đâm một dao lên ngực hắn.

Bạch Ngọc biến sắc.

- Có ý tứ gì, ngươi nói tiện nghi tiểu bạch kiểm gì?

Hai người lần này chỉ dùng ánh mắt mỉa mai liếc hắn một cái, liền trực tiếp quay người rời đi, lưu lại Bạch Ngọc đứng tại chỗ, sắc mặt bắt đầu thay đổi âm tình bất định.

Lý Dịch từ bên cạnh hắn đi qua, liếc nhìn bóng lưng hai người kia một chút, bĩu môi.

Người nào, Lâm cô nương hảo tâm thu hàng của họ, để bọn hắn không đến mức bỏ lỡ một đơn sinh ý lớn sáng mai, không cảm ân không nói, hiện tại thế mà còn bịa đặt nàng —— cái này còn là người sao?

Hắn đều nhìn mọi thứ trong mắt, Lâm Uyển Như ngày bình thường giữ mình trong sạch, bên người xuất hiện nam tử, cũng chính là Lâm Dũng - nam tử đã kết hôn phụ trách an toàn của nàng, nơi nào có tiểu bạch kiểm ở gần?

- Tiểu bạch kiểm?

Đi đến cửa sân nhà mình, bước chân Lý Dịch dừng lại, quay đầu liếc mắt nhìn phương hướng hai người rời đi, trong lòng vốn có một chút đau lòng cũng trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.

- Hợp tác vui vẻ.

- Hợp tác vui vẻ.

Mã chưởng quỹ gật đầu đối với thương nhân nước ngoài, mở ra một cái rương lớn trong cửa hàng, cẩn thận kiểm tra đồ vật bên trong một lần, phất tay đối với tiểu nhị sau lưng, lập tức đưa một cái rương ra.

Thương nhân nước ngoài tiếp nhận cái rương, mở nắp rương, nhìn thấy từng khối vàng chồng chất chỉnh tề bên trong.

Mã chưởng quỹ nói,

- Tất cả đều được đổi từ tiền trang tư nhân sáng hôm nay, các ngươi kiểm tra một chút.

Thương nhân nước ngoài đặt cái cái rương kia xuống, cầm mỗi một khối vàng lên đặt vào trong miệng cắn cắn, khoát tay nói.

- Không cần kiểm…tra…chúng ta tin tưởng danh dự của Mã gia.

Mã chưởng quỹ nhìn thương nhân nước ngoài, nói.

- Không biết các hạ có thời gian hay không, Mã mỗ hôm nay thiết yến tại Trầm Hương lầu.

Thương nhân nước ngoài khoát tay.

- Bạch gia và Từ gia vẫn còn chờ chúng ta.

Mã chưởng quỹ cười nói.

- Đã như vậy, vậy ta không giữ các ngươi nữa.

Tiện tay phân phó một tên tiểu nhị.

- Đi đưa tiễn những khách nhân quan trọng này.

Chờ đến mấy người đi ra khỏi cửa hàng, hắn một lần nữa mở cái rương kia ra, nhìn thấy một đống lưu ly trong suốt sáng long lanh bên trong, khắp khuôn mặt đều lộ vẻ mừng như điên.

- Phát tài, phát tài.

Bên ngoài cửa hàng, một tiểu nhị đưa mấy thương nhân nước ngoài ra ngoài, nói.

- Mấy vị, ta chỉ đưa tiễn đến đây, sau này gặp lại.


Bạn cần đăng nhập để bình luận