Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 724: Tài Thần Đến Nhà


Chương 724: Tài Thần Đến Nhà





----------------------

Mã chưởng quỹ và Từ chưởng quỹ nghe vậy thì khẽ giật mình, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.

Trên mặt Mã chưởng quỹ lộ ra một tia cười lạnh, hắn nói:

- Lâm tam gia, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, đây cũng không phải chúng ta không muốn nể tình.

- Lâm gia các người, thật có một nhân vật lợi hại.

Từ chưởng quỹ âm dương quái khí nói một câu, quay đầu nói.

- Chúng ta đi.

Hắn cùng Mã chưởng quỹ dứt khoát quay người rời đi, Bạch Ngọc nhìn Lâm tam gia, lại liếc nhìn Lâm Uyển Như một chút, cũng quay người rời đi.

- Tổ chức hội nghị gia tộc đi.

Lâm gia tam gia ngắm nhìn bốn phía, nói với người của Lâm gia.

- Đã đến lúc chọn một người cầm lái chính thức cho Lâm gia rồi.

Hội nghị gia tộc cũng không phải hội nghị bình thường, chỉ có những lúc liên quan đến sự kiện trọng đại, ví dụ như khi thương nghị chọn ra người cầm lái sinh ý của Lâm gia mới có thể tổ chức.

Sự chú ý của mọi người Lâm gia cũng không phải đặt trên người hắn, mà ở phía sau hắn.

Ba người Mã chưởng quỹ không hề rời đi, không phải vì bọn họ không muốn, mà bởi vì bị ngăn chặn trước cửa lớn.

Tuy rằng kia cũng không phải cửa lớn Lâm gia, nhưng cũng coi như rộng rãi, nhưng nếu mà hai người mập mạp đứng ở nơi đó vẫn sẽ có chút hỗn loạn.

Mã chưởng quỹ còn chưa kịp nói ra hai chữ “Tránh ra” đã rùng mình một cái, lại lần nữa nghẹn trở về, trên mặt hiện ra ý cười nói.

- Tiền chưởng quỹ, mời ngài, mời ngài!

Từ chưởng quỹ cùng Bạch Ngọc cũng nhanh chóng tránh đường, người khác có thể không biết Tiền Tài Thần, bọn họ đều là người làm ăn, sao có thể không biết?

Sau khi cuống quít tránh đường, bọn họ cũng không hiểu ra sao cả.

Hôm nay coi như gia yến của Lâm gia, Tiền Tài Thần đại danh đỉnh đỉnh tới nơi này làm gì?

Tiền Tài Thần lại không hề để ý đến ba người này, đĩnh đĩnh cái bụng, trực tiếp đi vào bên trong.

- Nhanh như vậy?

Cách đó không xa, Lý Dịch đang đập hạt dưa cũng đứng lên, lẩm bẩm.

Tam thúc Lâm gia quay đầu lại, nhìn về phía người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia, trên mặt hiện ra biểu lộ nghi hoặc.

Trên mặt Lâm Uyển Như loé lên một chút kinh ngạc rồi biến mất, nàng tiến lên hơi hơi thi lễ, nói:

- Tiền chưởng quỹ đại giá quang lâm, tiểu nữ tử không có từ xa tiếp đón.

- Ngươi chính là Lâm...

Tiền Tài Thần khiên cái bụng thùng thìn nhìn nàng, vừa nói nửa câu, nhìn thấy bóng người đang ngồi ở phía trước, thân thể lập tức cúi xuống, hỏi.

- Ngươi chính là Lâm Uyển Như Lâm cô nương?

- Đúng vậy.

Lâm Uyển Như gật đầu, kiềm chế lại nghi hoặc trong lòng, hỏi.

- Không biết Tài Thần đến đây, có chuyện gì?

Mọi người lúc này mới biết người trước mắt lại là Tiền Tài Thần đại danh đỉnh đỉnh, sắc mặt trong nháy mắt biến đổi, cái tên Tiền Tài Thần này trong lòng của thương nhân thành Phong Châu, nghiêm chỉnh mà nói giống như thần.

Trong đầu ba người Mã chưởng quỹ vẫn rối rắm, nghe được tên của Tiền Tài Thần, Lâm gia tam gia đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy đầu lưỡi thắt nút, chân bất động một chỗ.

- Gọi ta Tiền chưởng quỹ là được, Lâm cô nương không nên khách khí.

Tiền Tài Thần khoát tay nói.

- Lần này ta tới có một cuộc làm ăn muốn thương lượng cùng Lâm cô nương, không biết hiện tại có tiện hay không?

Lời nói của Tiền Tài Thần vừa dứt, không chỉ Lâm Uyển Như, ngay cả mấy người Mã chưởng quỹ đều có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.

Phong Châu thành còn ai có kiêu ngạo như vậy, có thể khiến cho Tiền Tài Thần tự thân đến cửa nói chuyện làm ăn?

Nếu nói sâu xa hơn một chút, sắc mặt bọn họ bắt đầu hơi trắng bệch, trong lòng dâng lên nỗi lo sợ bất an.

Đến cả Tiền Tài Thần đều muốn đích thân đến cửa, Lâm gia này, vẫn là Lâm gia mà bọn hắn biết rõ sao?

Trong lòng Lâm Uyển Như cũng cực kỳ kinh ngạc, mấy ngày nay những chuyện kỳ lạ cứ lần lượt ập đến, trước đó có thương nhân ngoại bang tìm đến hợp tác, sau đó có Tiền gia tìm tới cửa, Lâm gia chẳng lẽ bắt đầu được Tài Thần chiếu cố rồi?

Nghĩ đến mỗi một sự kiện, trong lòng nàng lại bắt đầu hoài nghi.

Nàng nhìn lấy Tiền Tài Thần, cẩn thận hỏi:

- Tiền gia cũng làm nghề châu báu sao?

Tiền Tài Thần sững sờ một chút, quay đầu hỏi một người đứng sau lưng.

- Nhà chúng ta có làm nghề châu báu sao?

- Không có.

Người mập mạp kia lắc đầu nói.

- Ngươi nói cửa hàng nát kia, cả ngày không có mấy người khách nhân, không náo nhiệt vậy nên không còn buôn bán nữa.

- Vậy thì bây giờ có.

Tiền Tài Thần ngẫm lại, quay đầu nhìn Lâm Uyển Như.

- Lợi nhuận của nghề châu báu này không nhỏ, Lâm gia các ngươi đã làm nghề này mấy chục năm, ta tin tưởng được, Tiền gia có tiền, các ngươi có kinh nghiệm, chúng ta có thể hợp tác.

Lâm Uyển Như kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần, chậm rãi gật đầu.

- Tiền chưởng quỹ, vào bên trong rồi nói.

Mã chưởng quỹ cùng Từ chưởng quỹ nghe vậy, lúc này hai chân mềm nhũn.

Cái này tính là hợp tác gì chứ, đây rõ ràng Tiền gia mặt dày mày dạn dính sát, từ lúc nào thì Tiền Tài Thần khách khí đối với người khác, Lâm gia dính vào một tôn đại thần, đến cả Tiền Tài Thần đều muốn đích thân đến cửa...

Đối nghịch với Lâm gia, vậy bọn hắn sau này làm sao sống ở thành Phong Châu?

Bạch Ngọc há hốc mồm, nhưng lại không biết nên nói gì, nhìn thấy mọi người cùng xúm lại đi về phía Lâm gia, hắn ngơ ngác đứng tại chỗ, cùng Lâm gia tam gia liếc nhau một cái, phát hiện đối phương cùng biểu lộ với hắn.

Người ở bên ngoài đột nhiên thiếu đi hơn phân nửa, Lý Dịch lắc đầu, chuyện này nhất định do Triệu Di an bài, con đường làm giàu của Tiền Tài Thần sở dĩ thuận buồm xuôi gió như thế, chỉ sợ cũng do có hắn phía sau.

Xốc nổi thì xốc nổi một chút, ít nhất nói rõ chuyện này hắn để ở trong lòng.

Một bóng người xuất hiện phía trước, Lý Dịch ngẩng đầu, nhìn thấy Tiền Đa Đa đang đứng trước mặt mình, phất tay với hắn, nói:

- Huynh đài, chúng ta lại gặp mặt.

Lý Dịch nhìn hắn, lắc đầu nói:

- Lần này ta cũng không có thơ để bán cho ngươi.

Tiền Đa Đa vội vàng ngồi ở một bên, nói.

- Ai, huynh đài đừng như vậy, giá tiền dễ thương lượng.

Lý Dịch một mực không thể hiểu được mạch não của hắn, hỏi.

- Ngươi muốn nhiều thơ như vậy làm gì, chính vì phao, truy cầu những gái lầu xanh kia?

Tiền Đa Đa cắn răng nói.

- Ta không quen nhìn những tài tử thư sinh kia, chỉ cần có thể để bọn hắn không thoải mái, ta sẽ cao hứng.

- Cho nên ngươi mua thơ?

- Bọn họ nói ta là thùng cơm hàng thật giá thật, vậy ta hết lần này tới lần khác làm thơ cho bọn hắn nhìn!

Lý Dịch liếc mắt nhìn hắn một chút, những tài tử thư sinh đó trước kia nhất định là thương tổn hắn không ít, ngẫm lại thì cũng phải, vừa béo lại còn học tập không tốt, trước kia đến trường đều là đối tượng dễ bị người ta bắt nạt.

- Ngươi làm thơ bọn họ sẽ không thoải mái?

Tiền Đa Đa gật đầu nói.

- Ngẫm lại bộ dáng của bọn họ khi đó ta cực kỳ hả giận.

- Vậy còn không bằng việc ngươi dùng ngân lượng tìm mấy tên lưu manh đầu đường, chờ đến tối sau khi bọn họ đi ra từ thanh lâu, thì bịt kín đầu đánh một trận.

Lý Dịch nhìn hắn rồi nói.

- Ngươi chi ngân lượng, những tên lưu manh đó khẳng định sẽ làm, một hai lượng bạc có thể đánh mười người, một vạn lượng bạc ngươi tính thử xem có thể đánh bao nhiêu người, dù sao thì ngươi sẽ không phải nhìn thấy thư sinh khắp thiên hạ đều khó chịu?

Tiền Đa Đa sững sờ một chút.

- Như này cũng được?

Lý Dịch lần nữa liếc nhìn hắn một cái, loại thiếu gia nhà giàu như này, căn bản cũng chưa từng thể nghiệm qua khó khăn của nhân gian, một lượng bạc đã không ít rồi, một lượng bạc có thể để cho một hộ gia đình khổ cực có cơm ăn không đến mức chết đói.

- Nếu như vậy còn chưa hết giận thì cứ tiêu thêm ít tiền, một hai lượng bạc tìm một phụ nữ ăn xin mang theo hài tử trên đường, trong lúc hắn cùng bằng hữu uống rượu liền xông vào, một bên vừa khóc vừa mắng hắn không có lương tâm, bỏ rơi vợ con, mắng hai câu liền chạy, cam đoan về sau hắn cũng không tâm tư để ý đến ngươi nữa.

- Như vậy cũng được?

Hai mắt của Tiền Đa Đa trừng lớn nói với vẻ khó tin.

- Nếu như ngươi chịu tiêu nhiều tiền hơn, một trăm lạng bạc ròng, thì những kỹ nữ không quá nổi danh sẽ nguyện ý nghe ngươi, khắp nơi rêu rao hắn chơi gái không trả tiền, từ nay về sau, ngươi ngồi ở thanh lâu nào đều không thấy được hắn.

Lý Dịch vỗ vỗ bả vai hắn rồi nói.

- Ngươi tính toán chút đi, một vạn lượng bạc có thể làm được bao nhiêu chuyện? Tiết kiệm một chút đi, có tiền cũng không phải dùng để tiêu như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận