Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 925: Chuyện Vui Lớn!



Chương 925: Chuyện Vui Lớn!





----------------------

- Lát nữa vào, nhớ nói chuyện cẩn thận chút.

Khi bước lên bậc thang bên ngoài Cần Chính Điện, Lý Dịch lo lắng dặn dò Lý Hiên.

Sắc mặt Lý Hiên nghiêm túc gật đầu, nói.

- Ngươi yên tâm, ta biết việc này nặng nhẹ ra sao.

Việc liên quan tới học viện dành cho nữ, tuy vừa rồi vị Triệu lão đại nhân kia chỉ nói một câu, đề tài bị chuyển hướng rất nhanh. Đám quần thần và lão Hoàng Đế hình như không nghe lọt tai nhưng tâm lý Lý Dịch vẫn luôn tồn tại cảm giác không ổn.

- Thần tham kiến Bệ Hạ.

- Tham kiến Hoàng bá bá.

Bên trong Cần Chính Điện, lão Hoàng Đế ngồi trên ghế, Thường Đức và Trưởng công chúa dẫn đầu đứng hầu hai bên.

Cảnh Đế giương mắt nhìn hắn, hỏi.

- Chuyện Mật Điệp Tư, ngươi biết không?

Lý Dịch gật đầu, đáp lời.

- Mật Điệp Tư điều tra được gần Kinh Đô có nhiều vụ án thiếu nữ và phụ nữ mất tích liên quan tới Tần gia. Trước khi xông vào nhà đã xác nhận việc này là thật sự. Nhưng không ngờ bên trong Mật Điệp Tư có kẻ phản bội, sớm tiết lộ tin tức ra ngoài, để chúng chuyển di chứng cứ đi nơi khác.

Cảnh Đế nhìn về phía Thường Đức, Thường Đức khẽ gật đầu.

Cảnh Đế lại hỏi.

- Trẫm nghe nói Tần Dư nhà họ Tần trắng trợn cướp đoạt dân nữ nhà lành, sau khi chuyện bị lộ ra thì bỏ trốn?

Lý Dịch lần nữa gật đầu.

- Thật đúng có việc này. Hôm qua tại Kinh Thành, Lệnh Lưu đại nhân dẫn đầu bộ khoái, nha sai huyện cứu nữ tử kia khỏi nhà họ Tần, nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực. Có điều hiện vẫn chưa biết tung tích Tần Dư ở đâu, nếu có thể bắt được hắn, chắc có thể tìm được manh mối liên kết giữa hai vụ án với nhau.

- Việc này, Mật Điệp Tư không tiện nhúng tay vào nữa. Vụ án nhà họ Tần, Trẫm giao cho ngươi.

Cảnh Đế nâng chung trà nhấp một ngụm nhuận giọng xong mới nói tiếp.

- Thời gian một tháng, đủ hay không?

Lý Dịch chắp tay.

- Thần sẽ nỗ lực hết mức.

Có một ông già nhếch nhác tận mắt nhìn thấy vụ án của nhà họ Tần, thật ra đã có kết quả từ lâu. Khó là khó ở chỗ quá trình hiện ra trước mắt mọi người thôi.

Nếu sau chuyện này chúng còn làm hành động khác, tất nhiên sẽ để lại chút ít dấu vết, chuyện đơn giản hơn nhiều. Nhưng nếu về sau chúng hoàn toàn thu tay lại, không thu thập chứng cứ được, mọi chuyện trở nên rắc rối.

Có điều vụ án này sớm hay muộn gì cũng sẽ ra kết quả, họ ngược lại không cần lo lắng quá nhiều. May mắn vừa rồi lão Hoàng Đế không có chú ý tới vụ ông già kia nói trên triều đình.

Phía trên ghế cao, Cảnh Đế nhấp một ngụm trà, quay đầu nhìn Lý Minh Châu, hỏi.

- Vừa rồi trên triều, Triệu đại nho vạch tội học viện nữ dạy hư học sinh, tuyên truyền lời lẽ sai trái. Là thật hay giả?

Sắc mặt Lý Hiên hơi đổi, bàn tay hắn nắm chặt. Lý Dịch con mắt híp lại, rồi mở ra, ánh mắt nhìn về phía Lý Minh Châu.

Lý Minh Châu sắc mặt bình tĩnh, một lát mới mở miệng trả lời.

- Những ngày gần đây do nhi thần quá chuyên tâm vào chuyện đất nước, bỏ bê việc quản lý học viện nữ, xin phụ hoàng trách phạt.

Cảnh Đế phất tay.

- Chuyện triều chính là do Trẫm áp đặt lên người con. Con còn thời gian đâu mà lo cho học viện nữ, trách phạt cái gì mà trách...

Ánh mắt Cảnh Đế nhìn về phía Lý Dịch.

- Triệu đại nho nói cha mẹ mắt một mí không thể sinh ra con gái mắt hai mí, có đúng không?

- Bẩm Bệ Hạ, Triệu đại nho nói...

Cảnh Đế nhìn hắn, bỗng nhiên tiếp tục nói.

- Trẫm cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này, Thường Đức, ngươi để Mật Điệp Tư tìm 100 đôi cha mẹ mắt một mí, nhìn thử xem con gái của họ là mắt một mí hay hai mí.

Lý Hiên bỗng nhiên ngẩng đầu, không thể tiếp tục che giấu được vẻ kinh hãi trên mặt. Bên trên, ánh mắt Trưởng công chúa nhìn Lý Dịch rất phức tạp.

Lý Dịch vội nuốt lời muốn nói xuống bụng, ngẩng đầu nhìn Cảnh Đế khá lâu. Sau đó thở dài, hắn mở miệng nói.

- Bệ Hạ, cái việc này… Không cần phiền Mật Điệp Tư đâu...

Nói xong, đại điện lâm vào sự yên tĩnh như chết.

Khá lâu sau Lý Minh Châu mới quay đầu lo lắng nhìn Cảnh Đế, gọi một tiếng.

- Phụ hoàng...

Sắc mặt Cảnh Đế rất bình tĩnh, đưa tay chặn lại, nói.

- Tuyên chỉ, mời Thục Vương hồi kinh.

Sau đó lão phất tay với người bên dưới.

- Các ngươi lui xuống trước đi.

- Thần cáo lui.

- Nhi thần cáo lui.

- Ha ha, tốt cho một cái mắt một mí, tốt một cái mắt hai mí!

Sau khi cửa đại điện lần nữa đóng lại, Cảnh Đế đứng lên từ vị trí đang ngồi, cười hai tiếng, bỗng nhiên ho khan, ho ra từng ngụm từng ngụm máu tươi...

Ba người đi ra khỏi đại điện, trên mặt đều lộ ra vẻ lo lắng.

Lý Hiên quay đầu nhìn lại, lo lắng hỏi.

- Bây giờ chúng ta làm gì đây?

Hai người cúi đầu yên lặng bước đi, không ai trả lời.

Hắn lo lắng nôn nóng nói tiếp.

- Đến lúc nào rồi! Các ngươi nói một câu đi chứ!

Lý Dịch quay nhìn Lý Minh Châu, hỏi.

- Cô có đói bụng không?

Lý Minh Châu gật đầu.

- Đói.

Lý Hiên tức giận.

- Này, giờ là lúc nào rồi, các ngươi còn nói mấy thứ này?

Không tới nửa giờ sau tại Thiện Thực Cục, hắn quệt mồm, xoa cái bụng tròn vo, nói.

- Nhà họ Thôi chết chưa hết tội, nhưng mà Hoàng bá bá...

Lý Dịch xé cái đùi gà nhét vào miệng hắn, không nhịn được nói.

- Ăn cơm của ngươi đi!

Thôi gia chắc phải diệt vong, nhưng tuyệt đối không thể theo cách này! Vừa rồi trong điện truyền ra vài tiếng ho khan kịch liệt, hắn nghe được, tin tưởng Minh Châu cũng nghe được. Dùng sự diệt vong của nhà họ Thôi để đổi lấy những thứ này, không đáng, không bằng nhau, không thể kết luận.

Đây chỉ là vừa mới bắt đầu, triều đình làm chuyện rất đáng xấu hổ. Nếu tiết lộ ra ngoài, không biết sẽ tạo ra bao nhiêu sóng gió cùng tranh chấp dư luận trong dân chúng. Dù Câu Lan cũng không khống chế nổi, những sóng gió đó sẽ gây ra chuyện gì, họ hiện vẫn không biết.

Lý Hiên cắn đùi gà, lại nói.

- Vụ án Hoàng bá bá giao cho ngươi, ngươi tính điều tra kiểu gì?

Chuyện phát triển tới mức độ này đã sớm thoát khỏi sự không chế của họ, suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Lý Dịch nhìn Lý Hiên đã giải quyết xong đùi gà, hỏi.

- Ăn no chưa?

Lý Hiên xoa bụng.

- No rồi.

- Ăn no thì về nhà ngủ, đừng đoán mò lung tung!

Trái ngược với bầu không khí ngột ngạt tại Thiện Thực Cục thì bầu không khí nhà họ Thôi vui vẻ hơn nhiều.

- Chuyện của Mật Điệp Tư lần này, Lưu Nhất Thủ chắc chắn không có quả ngon để ăn!

- Rất nhiều ánh mắt trong triều chằm chằm, coi như Bệ Hạ muốn làm việc tư cũng chỉ sợ rất khó.

- Nếu vị trí Hình Bộ Thị Lang một lần nữa rơi xuống tay chúng ta, hành động về sau sẽ thuận tiện hơn nhiều.

- Mặc kệ cuối cùng vị trí đó thành hoa rơi vào nhà nào, nhưng loại trừ người này là tốt nhất đối với chúng ta. Theo ta thấy, vị Kinh Thành Lệnh kia cũng là một kẻ không biết tốt xấu.

Trên mặt mọi người Thôi gia đều quét đi sự tăm tối khi trước, dù sao mấy ngày gần đây, tập trung vào việc vãn hồi cục diện xấu đã có bước tiến dài.

Nếu không có tên Lưu Nhất Thủ kia, Trử gia sẽ không sụp đổ, thực lực Thôi gia bọn họ sẽ vượt xa hiện tại. Hôm nay trên triều đình, một màn Lưu Nhất Thủ bị ngàn người chỉ trỏ, nhớ tới vẫn làm lòng người hả hê như cũ.

Ngay lúc này, chợt có người chạy nhanh vào, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên. Vừa chạy, vừa lớn tiếng hô.

- Thôi đại nhân, chuyện vui lớn, có chuyện vui lớn!

Gặp bộ dáng người kìa gần như mừng như điên, Thôi Thanh Minh nghi ngờ hỏi.

- Chuyện gì mà Hứa Đại Nhân đích thân tới đây vậy?

Trung niên kia lập tức trả lời.

- Bệ Hạ vừa mới tuyên chỉ, gọi Thục Vương điện hạ trở về kinh!

- Cái gì?!

Thân thể Thôi Thanh Minh rung động, nắm chặt cánh tay hắn, kích động nói.

- Ngươi chắc chắn là thật?!

- Chắc chắn 100%!

Người kia khẳng định.

- Ý chỉ đã truyền tới ba tỉnh, bản quan tận mắt nhìn thấy! Thôi đại nhân chỉ cần đợi vài tiếng, rất nhanh sẽ nghe thấy nghe được ý chỉ ban bố chính thức.

- Tốt!

Trong mắt Thôi Thanh Minh lấp loé ánh sáng, cười to.

- Tốt, quả nhiên là chuyện vui lớn. Hôm nay Thôi phủ mở yến tiệc, chúng ta chung vui vì việc này!


Bạn cần đăng nhập để bình luận