Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 839: Cứu Người Nào Trước?



Chương 839: Cứu Người Nào Trước?





----------------------

- A.

Lý Dịch thừa nhận, sau khi nghe Như Nghi nói xong câu đó, trong lòng hắn có chút bâng khuâng.

Không chỉ một chút.

- Thiếp nói, để Tằng muội muội qua cửa đi.

Như Nghi nhìn hắn, lặp lại một lần nữa.

Bỗng nhiên Lý Dịch không biết nên để tay của mình ở chỗ nào, thả bên ngoài cũng không đúng lắm, mà đặt trong tay áo cũng không đúng, để vào bên trong túi thì lại không có túi.

Như Nghi nắm tay hắn, ngồi xuống cạnh giường, nói.

- Vừa rồi Tằng muội muội tới đây.

Lúc này Lý Dịch mới nhớ tới vừa rồi nhìn thấy một cỗ xe ngựa trước cửa, trong lòng lần nữa xiết chặt, vô ý hỏi.

- Các nàng nói gì với nhau?

- Tùy tiện tâm sự, nàng ấy đến thăm thiếp và Đoan Nhi, còn mang theo quần áo do tự tay nàng ấy làm cho hài tử, Tằng cô nương đối với chuyện của nữ nhân, còn tốt hơn so với thiếp, Đoan Nhi cũng rất thích nàng.

Như Nghi cười cười, nhìn Lý Dịch nói.

- Tằng muội muội, thật sự rất tốt, thiếp nhìn ra, nàng ấy cũng thích tướng công, so với thiếp cũng không hề kém.

Lý Dịch nhìn nàng, kiểu nói đùa này, người khác sẽ chấp nhận, nhưng Như Nghi nhất định sẽ không như vậy, càng sẽ không có lần thứ hai.

- Nương tử.

Lý Dịch há hốc mồm, lại bị nàng cắt ngang.

Như Nghi nắm tay hắn, giữa lông mày chứa ý cười, hỏi.

- Tướng công thích Tằng muội muội sao?

- Thích.

Lý Dịch gật đầu, giờ phút này việc duy nhất có thể làm là trả lời.

- Thiếp có lỗi với Tằng muội muội.

Như Nghi nhìn hắn, bỗng nhiên cúi đầu xuống, nói.

- Thiếp đã từng gạt tướng công để đi tìm nàng ấy.

Lý Dịch kinh ngạc nhìn nàng, chuyện này, vô luận Như Nghi hay Túy Mặc, đều chưa từng đề cập với hắn.

Như Nghi thấp giọng nói.

- Thiếp hỏi nàng ấy có thích tướng công hay không, nếu như nói thích, không ngại thì gả đến Lý gia.

- Lúc nào?

- Mấy ngày trước lúc tướng công rời khỏi Kinh Đô.

- Nàng ấy, nàng ấy nói thế nào?

- Nàng ấy cự tuyệt.

Một bên tay khác của Lý Dịch nắm chặt, không khó để tưởng tượng, lúc ấy vị trí, tình cảnh và tâm cảnh của các nàng, khó trách, khó trách những ngày qua nàng ấy luôn luôn trốn tránh hắn.

Mà Như Nghi, tự mình đi đến hẻm Dương Liễu, nói những lời này với nàng ấy, phải hạ quyết tâm như thế nào?

Như Nghi nắm thật chặt tay hắn, thấp giọng nói:

- Tướng công, thật xin lỗi, khi đó thiếp chỉ nghĩ nếu như nàng ấy có thể tới Lý gia, có lẽ sẽ vì tướng công, vì Lý gia, sinh hài tử, là thiếp quá tự tư.

Lý Dịch chậm rãi thở dài một hơi, lắc đầu.

- Người nên nói xin lỗi là ta mới đúng.

- Tướng công đừng nói như vậy.

Như Nghi dựa vào đầu vai hắn nói:

- Tướng công đối với thiếp rất tốt, thiếp biết, tướng công quan tâm đến cảm nhận của thiếp, cho nên, cho nên mới để Tằng cô nương chịu ủy khuất.

Lý Dịch ôm eo nàng, cúi đầu hỏi:

- Hiện tại đã có Đoan Nhi, nương tử tại sao còn muốn cho...

- Bởi vì Tằng muội muội, thật sự rất tốt.

Như Nghi cúi đầu, lẩm bẩm.

- Không nói đến tướng công, ngay cả thiếp, cũng có chút thích nàng ấy.

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, hiếu kỳ hỏi.

- Tướng công và Tằng cô nương, lúc đầu quen biết như thế nào?

- Tại sao nàng biết?

Lý Dịch ngẫm lại, nói:

- Tựa như lúc vừa tới nơi này, vừa bị Như Ý bắt vào trong trại không bao lâu, có một lần xuống núi, bị Lý Hiên đưa đến Quần Ngọc Viện.

- Lý Hiên người này nàng biết đó, phong lưu thành tính, tâm tư nhỏ nhen, cả ngày ra vào những nơi ăn chơi, ta vốn không muốn đi, thế nhưng hắn nài ép lôi kéo.

- Ngày đó ở Quần Ngọc Viện, vừa lúc thấy được nàng ấy biểu diễn, ta nhận lầm người, nhận nàng ấy thành một người quen cũ, có chút thất thố, quấy rối nàng ấy trong lúc đàn tấu, còn bị chửi thành kẻ xấu xa.

- Người quen cũ?

Như Nghi ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi:

- Làm cho tướng công thất thố nhận người quen cũ, dựa vào tâm lí của tướng công, chắc rất quan trọng, bây giờ nàng ta ở nơi nào, sống ra sao?

Lý Dịch hơi thất thần, sau đó mới nói.

- Rất lâu rất lâu, hiện tại nhớ tới, giống như chuyện xảy ra đời trước, còn về nàng ta thì vĩnh viễn cũng không gặp được.

Việc kia vốn là một phen hiểu lầm, lúc này, cũng chỉ có thể giải thích thế này với Như Nghi.

Như Nghi cúi đầu nói.

- Thật xin lỗi, thiếp không nên nhắc đến.

- Không sao.

Lý Dịch vuốt sợi tóc trên trán giúp nàng, nói tiếp.

- Nói đến đây cũng không hẳn là nguyên nhân, nguyên nhân thật sự là lúc cầm nhầm bức vẽ của nàng ấy.

- Là bức tướng công giấu trong thư phòng sao?

- Ách, ừm, chính là một bức kia.

Lý Dịch kinh ngạc, sau đó tiếp tục nói.

- Sau đó có một lần, ở Quần Ngọc Viện, ách, đương nhiên vẫn bị Lý Hiên dẫn vào, không cẩn thận xông vào phòng nàng ấy, khi đó, nàng ấy vừa tắm rửa xong đi ra, sau đó...

- Còn có việc này, tướng công chẳng phải...

- Hiểu lầm, lần kia đơn thuần chỉ là hiểu lầm.

Lý Dịch liên tục lắc đầu.

- Sau lại không cẩn thận thấy được nàng ấy lúc đang thay quần áo, lần kia không thấy gì cả, cũng chỉ là hiểu lầm.

- Lần trước đó, cái gì cũng đều đã nhìn thấy rồi sao?

- Ừm, không phải, ngày ấy… Về sau, về sau không phải chúng ta dọn đến Kinh Đô sao, khi đi, ta giúp nàng ấy viết mấy bài thơ để tranh giành hoa khôi, nhưng không biết thực ra từ sớm nàng ấy đã muốn chuộc thân, thành hoa khôi rồi, giá trị con người sẽ tăng nhiều, nàng ấy lại không thể chuộc thân, xém chút lòng tốt trở thành chuyện xấu.

- Rõ ràng mười mấy bài.

- A… Mười mấy bài à, có thể do ta nhớ lầm, sau đó nàng ấy đến Kinh Đô, hỗ trợ ở Câu Lan, sau lại hỗ trợ cửa hàng may, có một đoạn thời gian, trong kinh có vài người nhằm vào ta, khiến nàng ấy cũng liên lụy vào, xém chút phải chịu oan phải vào ngục.

Như Nghi nháy mắt mấy cái hỏi.

- Sau đó thì lâu ngày sinh tình sao?

- Không có.

Lý Dịch lắc đầu, nói:

- Còn chưa tới một bước kia.

- Đã đến bước nào?

Trừ mấy lần ngoài ý muốn kia, giữa hai người, thực ra bình thường dắt tay cũng không có, Lý Dịch lắc đầu, thản nhiên ăn ngay nói thật.

- Chuyện này, tướng công làm chủ đi.

Như Nghi cúi đầu, nắm chặt tay hắn, khẽ cắn môi dưới, chậm rãi nói.

- Thiếp có thể làm, chỉ được như vậy.

Lý Dịch không nói gì, chỉ dùng cánh tay kia chăm chú ôm nàng, sau đó, trong phòng không truyền đến bất kỳ âm thanh nào.

Chờ đến lúc tiểu gia hỏa tỉnh lại, Như Nghi đi qua dỗ, hắn ở bên cạnh đùa một hồi, lúc bước ra khỏi cửa phòng, sau lưng mới có âm thanh lần nữa truyền đến.

- Tướng công, thiếp có một vấn đề.

Âm thanh Như Nghi nhu hòa truyền ra.

- Nếu như thiếp thân cùng Tằng muội muội đồng thời rơi vào trong nước, tướng công sẽ cứu người nào trước?

Ầm!

Lúc Lý Dịch bước một chân ra khỏi cánh cửa, bị trùng điệp vấp một chút, cả người trực tiếp bay về phía dưới hiên.

May mắn hắn phản ứng nhanh nhẹn, chỉ là sau khi rơi xuống đất chật vật một chút, cũng không thê thảm giống Trần Cấp Sự Trung.

Lão Phương đứng trong viện, kinh ngạc nhìn một màn này, sau đó đi tới, thở dài, nói.

- Cô gia, nghĩ thoáng một chút, nhân sinh không có việc nào không có cách giải quyết.

Lý Dịch sửa sang một chút vạt áo, kinh ngạc nhìn hắn, hỏi.

- Ngươi đang nói cái gì?

Lão Phương vỗ bả vai hắn, lại thở dài.

- Đại tiểu thư đánh ngươi mắng ngươi, nhịn một chút sẽ qua đi, tuyệt đối không nên hoàn thủ, không phải vậy ngươi sẽ bị đánh càng thảm hại hơn.

Lý Dịch nhíu mày nhìn lấy hắn.

- Ngươi đến cùng muốn nói gì?

Trên mặt Lão Phương lộ ra nghi hoặc, hỏi.

- Các ngươi ở bên trong lâu như vậy, chẳng lẽ đại tiểu thư không nói gì thêm sao?

- Nói.

Lý Dịch nhìn hắn, nói:

- Như Nghi nói, để cho ta cưới Túy Mặc về.

- Rất kỳ lạ.

Nhìn thấy lão Phương đột nhiên ngây người tại chỗ, Lý Dịch lắc đầu, quay người rời đi.

- Cưới, cưới về…

Lão Phương xoay người, kinh ngạc nhìn bóng lưng biến mất, mới khó có thể tin được lắc đầu.

- Không có thiên lý.


Bạn cần đăng nhập để bình luận