Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 705: Tại Sao Ngươi Không Đi Cướp!



Chương 705: Tại Sao Ngươi Không Đi Cướp!





----------------------

Nhìn thấy thái độ của Lâm Uyển Như giống như có biến, Mã chưởng quỹ cùng Từ chưởng quỹ an tâm ngồi xuống, nhấp một miệng trà, Mã chưởng quỹ không nhanh không chậm nói.

- Hàng hóa hai nhà chúng ta đều đã chuẩn bị kỹ càng, không biết lúc nào Lâm gia đi lấy?

- Cái này không vội.

Lý Dịch nâng chung trà lên, nhấp một ngụm nhỏ, nói.

- Trước tiên, còn có một chuyện chắc chắn phải cùng hai vị nói rõ ràng.

Lâm Uyển Như nhìn hắn, rồi nhìn lại chén trà trong tay của hắn, bờ môi khẽ nhếch, cuối cùng vẫn không nói lời nào.

- Cứ nói đừng ngại.

Từ chưởng quỹ cười nói.

Hắn nhìn người trẻ tuổi ngồi ở chủ vị, lại nhìn Lâm Uyển Như, thầm nghĩ trong lòng, Bạch gia mưu đồ Lâm gia lâu như vậy, cuối cùng vẫn để người khác chiếm chỗ, cũng may mắn ngày hôm nay Bạch Ngọc không có tới, bằng không nếu hắn thấy cảnh này, trong lòng không biết sẽ có cảm thụ gì.

Lý Dịch nhìn bọn hắn, nói.

- Trước đó vài ngày, các ngươi đơn phương đề cao giá.

Mã chưởng quỹ vội la lên.

- Đây là chuyện đã qua.

Lý Dịch khoát tay.

- Bởi vì các ngươi nâng giá, cho nên hôm qua Lâm gia mới vừa vặn mua vào một nhóm châu báu, lúc này, đã không bỏ ra nổi đầy đủ bạc để mua tiếp hai nhóm hàng hóa này.

- Lại có việc này?

Hai người nghe vậy, sắc mặt biến đổi.

- Bởi vậy, chúng ta chỉ có thể tiếp thu hàng của một nhà.

Lý Dịch nhìn hai người họ, nói:

- Còn về việc đến cùng Mã gia hay Từ gia, hai vị tự mình thương lượng đi.

Nói xong hắn lần nữa nhấp một miệng trà, quay đầu lại nhìn Lâm Uyển Như, cười nói:

- Ngày hôm nay trà vẫn rất dễ uống, đổi lá trà khác sao?

Ánh mắt Lâm Uyển Như dừng lại trên chén trà của hắn, liếc mắt nói.

- Không, có thể nguyên nhân do nước pha, ngày hôm nay nước do Lâm đại ca cố ý lên thượng nguồn lấy về.

Nói xong, nàng liếc một chút biến hóa trên sắc mặt Mã chưởng quỹ và Từ chưởng quỹ, cũng không có nhiều lời.

Sau khi mua được những châu báu giá rẻ từ thương nhân nước ngoài, tuy cũng là một khoản tiền không nhỏ, nhưng Lâm gia không đến mức thương cân động cốt, nếu thật sự tiếp thu hàng hóa từ Mã gia và Từ gia, chỉ hơi khẩn trương mà thôi.

Hắn lần nữa liếc Lý Dịch một chút, trong lòng dĩ nhiên minh bạch ý tứ trong câu nói vừa rồi của hắn.

- Một nhà?

Sắc mặt Mã chưởng quỹ hơi đổi một chút, hắn ngược lại không nghĩ tới Lâm gia lại tìm được một bên hợp tác mới, nếu chỉ có thể tiếp thu hàng hóa một nhà, một nhà khác hàng phải tồn hàng trong tay.

Trước đó, sở dĩ họ dám không kiêng nể gì cả nâng giá, cũng bởi vì nghề sinh ý này đã định hình ở Phong Châu, Lâm gia trừ có thể lấy hàng từ hai nhà họ thì căn bản tìm không thấy nhà khác, trái lại họ cũng giống như vậy, những cửa hàng lớn đó đều có chính mình con đường, không có Lâm gia, thì không còn có nhà ai có thể nuốt trôi hàng hóa của họ.

Những món hàng kia ngày sau có thể xuất ra hay không tạm thời chưa tính, nếu như hôm nay không thể cầm bạc về, đến trời sáng, giao dịch với thương nhân nước ngoài sẽ không cách nào hoàn thành, phải trơ mắt nhìn lấy đống bạc lớn chạy khỏi mắt, tổn thất không cách nào đánh giá.

Mã chưởng quỹ đứng lên, thở dài, nói.

- Mã gia và Từ gia từ trước đến nay cùng tiến cùng lùi, đã như vậy, hôm nay coi như chúng ta quấy rầy, Từ huynh, chúng ta đi.

- Cáo từ!

Từ chưởng quỹ cũng lập tức đứng lên, hai người tùy ý chắp tay một cái, quay người rời đi.

Lâm Uyển Như đi tới, nhìn một chút ngoài cửa, nói.

- Họ đi rồi.

Lý Dịch lần nữa nhấp một ngụm trà.

- Chẳng mấy chốc sẽ quay lại.

- Xác định như vậy?

Lâm Uyển Như nghi ngờ hỏi.

Lý Dịch cười cười.

- Chờ xem đi.

Chớ nhìn họ Mã huynh, Từ huynh, từng tiếng gọi thân thiết, thực có điều là tình huynh đệ như nhựa plastic mà thôi, chính thức dính đến lợi ích cá nhân, thân huynh đệ cũng phải bất hoà.

Hai nhà họ hiện tại đang cần tiền, bằng không cũng không qua đây cầu Lâm gia thu hàng, hiện tại thì nhìn hai người họ, người nào không nhịn được trước mà thôi.

- Ngày hôm nay, hương vị của trà rất không giống lúc trước, không giống như do nước.

Lý Dịch nâng chén trà lên, nhìn nàng nói.

Lâm Uyển Như chỉ chén trà trên bàn, nói:

- Đây là trà khô táo đỏ, mà đây là còn chén trà của ta.

Lý Dịch kinh ngạc, nhấc nắp chén lên, lần nữa nhìn vào, chậm rãi đặt chén trà xuống, bầu không khí trong phòng có vẻ hơi cứng ngắc.

- Ha ha, trà khô táo đỏ tốt, táo đỏ bổ khí huyết, dưỡng huyết an thần, táo khô dưỡng gan mắt sáng, giải khát hiệu quả, nhiều uống loại trà này, còn có thể cải thiện kinh nguyệt gây nên thiếu máu của nữ tử, khục…tóm lại, uống nhiều có lợi, uống nhiều có lợi.

Lý Dịch ho khan hai tiếng, đứng dậy khỏi ghế, hướng ngoài cửa chắp tay một cái, nói:

- Mã chưởng quỹ, mời vào, mời vào.

Nhìn thấy Mã chưởng quỹ lần nữa đi tới, trên mặt Lâm Uyển Như rốt cuộc hiện ra một tia kinh ngạc.

Trên mặt Mã chưởng quỹ hiện ra vẻ tươi cười, nói.

- Ha ha, Lâm cô nương, ta nghĩ lại rồi, về việc số hàng kia, chúng ta vẫn có thể lại nói một chút.

Lâm Uyển Như nhìn Lý Dịch, Lý Dịch tiến lên một bước, trên mặt hiện ra một tia ngượng nghịu, nói.

- Mã chưởng quỹ, thực không dám giấu giếm, lần này Lâm gia chúng ta không thiếu chất ngọc, ngược lại cảm thấy hứng thú hơn đối với những bảo thạch của Từ gia, cho nên, Mã chưởng quỹ, chỉ có thể thật xin lỗi.

Mã chưởng quỹ kinh ngạc, sắc mặt nhất thời biến đổi, lập tức nói.

- Lâm cô nương, các ngươi lại suy nghĩ một chút, gần đây ngọc khí làm ăn có thể rất không tệ, tàng trữ chút hàng, không có chỗ xấu.

Lý Dịch lắc đầu.

- Thật có lỗi, Mã chưởng quỹ, chúng ta vẫn cảm thấy.

- Chín thành!

Mã chưởng quỹ nhìn bọn hắn, nói:

- Ta ép giá còn chín thành, chỉ cần chín thành giá thị trường là được!

Lần này lưu ly mức to lớn, hắn tính toán lấy tiền tồn dư trong nhà, lại vay mượn lung tung một số, vẫn còn thiếu rất nhiều, nhóm này hàng giá trị không nhỏ, có thể nói nhóm này hàng, cũng hy vọng cuối cùng của hắn.

Lý Dịch cau mày, lắc đầu.

- Cái này thật không phải vấn đề tiền bạc.

Mã chưởng quỹ cắn răng, giọng nói đều đang phát run.

- Lại giảm thêm nửa thành, lại giảm nửa thành được hay không?

- Tiền thật không quan trọng.

Trong hai mắt Mã chưởng quỹ đã nổi lên lệ quang, cắn răng nói.

- Tám thành, tám thành không thể ít hơn nữa, ngươi đi bên ngoài hỏi thăm một chút, ở nơi nào cũng không có cái giá này!

Lâm Uyển Như nhìn Mã chưởng quỹ, làm ăn với hắn mấy năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hắn lộ ra biểu lộ này, khi ánh mắt chuyển hướng Lý Dịch, trên gương mặt xinh đẹp biểu hiện thay đổi phức tạp.

Trong lòng của hắn đến cùng có gì lực lượng, có thể ép Mã chưởng quỹ thành dạng này.

- Hừ, ngươi nói chỗ nào cũng không có cái giá này?

Một tiếng hừ lạnh từ ngoài cửa truyền vào, Từ chưởng quỹ nhanh chân đi tiến đến, lạnh lùng nói.

- Từ gia ta nguyện ý lấy tám thành làm cơ sở, giảm thêm nửa thành!

- Họ Từ, ngươi có ý gì?

- Họ Mã, ngươi vụng trộm chạy về đến, có ý gì?

- Ngươi chẳng lẽ không phải?

Lý Dịch nhìn Lâm Uyển Như, hơi hơi nhún vai, bày tỏ đắc ý đối với dự đoán của mình.

Lâm Uyển Như liếc hắn một cái, ngồi xuống ghế, nhẹ khẽ nhấp một ngụm trà, nhìn hai người ồn ào trong nội đường, thở dài, giờ phút này, nàng thật sinh ra một chút cảm giác đồng tình đối với bọn hắn.

Một đoạn thời khắc, giống như nghĩ đến cái gì, nàng chậm rãi quay đầu, nhìn về phía chén trà trong tay, trên gương mặt xinh đẹp biểu hiện cứng đờ, còn chưa có nuốt xuống nước trà trong miệng.

- Hai vị, tỉnh táo, tỉnh táo.

Khi bầu không khí giữa hai người dần dần thay đổi gay cấn, bên trong có một người ánh mắt đã nhìn loạn những chiếc ghế trong phòng, Lý Dịch biết không có thể lại để bọn hắn tiếp tục náo loạn như vậy.

- Đều làm sinh ý, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, tuyệt đối không nên thương tổn hòa khí.

Hắn đi đến giữa hai người, tách bọn hắn ra, nói.

- Không phải bởi vì vấn đề hàng hóa à, ta có một cái biện pháp, có thể làm cho hàng hóa hai nhà đề xuất ra được.

- Biện pháp gì?

Hai người lập tức đồng thời nhìn về phía hắn.

- Không bằng hàng hóa hai nhà, đều dựa theo năm thành giá thị trường, như thế nào?

Lý Dịch nhìn bọn hắn, cổ động nói.

- Cứ như vậy, Lâm gia đều có thể bán được hàng hóa tồn trong nhà mình.

Phốc.

Thân thể Lâm Uyển Như hơi nghiêng về phía trước, một ngụm nước trà trong miệng không biết nên nuốt xuống hay phun ra bị nàng suýt nữa phun ra, thấy ánh mắt Lý Dịch nhìn sang, nàng mới chật vật dùng ống tay áo che khuất mặt, âm thầm lau đi nước đọng trên khóe miệng, lúc ngẩng đầu lên, biểu hiện trên mặt trực tiếp cứng đờ…một miệng nước trà vừa rồi rốt cuộc bị nàng trong lúc bối rối nuốt xuống.

Mà lúc này, Mã chưởng quỹ và Từ chưởng quỹ cuối cùng cũng từ trong câu nói kia khiếp sợ kịp phản ứng.

- Năm thành? Tại sao ngươi không đi cướp!

Mã chưởng quỹ trước hết nhảy dựng.

Từ chưởng quỹ ngay sau đó nói.

- Ngươi biết ngươi đang nói cái gì sao, năm thành, còn cho chúng ta kiếm tiền hay không?

- Lâm gia chúng ta cũng làm nghề này.

Lý Dịch nhìn hai người họ, nói.

- Nghề này đến cùng có bao nhiêu lợi nhuận, trong lòng mọi người đều rõ ràng, năm thành các ngươi vẫn còn kiếm lời, làm người nha, không nên quá tham.

- Câu nói này tặng cho ngươi!

Mã chưởng quỹ nhìn hắn, giận dữ nói.

- Từ huynh, chúng ta đi!

Từ chưởng quỹ sắc mặt thay đổi, bàn tày trong tay áo nắm chặt, cuối cùng lại buông ra, nhắm mắt lại, chậm rãi nói.

- Mã huynh ngươi về trước đi, ta muốn thật tốt nói chuyện với vị hậu sinh này một chút.


Bạn cần đăng nhập để bình luận