Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 896: Chờ Chúng Nó Đều Chín



Chương 896: Chờ Chúng Nó Đều Chín





----------------------

Trong đình giữa hồ của Toán Học Viện, Lý Dịch ngồi cắn hạt dưa, khi thì ném vài nhân hạt dưa vào trong hồ, dẫn tới mấy con cá bị loli ngạo kiều tay mắt lanh lẹ dùng vợt nhỏ vớt lên, lại nhanh chóng chạy đến tiểu viện của nàng cách đó không xa, bỏ vào hồ cá trong suốt.

- Những ngày nay, Trử Thái Phó đi khắp nơi, liên hợp một số đại nho có sức ảnh hưởng, cổ động văn nhân sĩ tử Kinh Đô và phụ cận Kinh Đô, liên hợp viết vạn nhân học, dâng thư yêu cầu phụ hoàng triệu hồi Thục Vương từ Thục Châu, nhập chủ Đông Cung, chủ trì triều chính.

Khi trong đình chỉ còn lại có hai người bọn họ, Lý Minh Châu đứng dậy khỏi ghế đá, chậm rãi nói.

- Bệ hạ nói thế nào?

Lý Dịch đã cắn xong một dĩa hạt dưa, cầm lên hơi ra hiệu cho nàng sau đó thuận miệng hỏi.

Công chúa điện hạ tay nhận hạt dưa, bưng hết cả dĩa hạt dưa mà hắn tốn thời gian thật lâu mới cắn được, Lý Dịch âm thầm nuốt nước miếng một cái, hồi tưởng chính mình vừa rồi thể hiện sai ý, hắn đưa dĩa hạt dưa lên rõ ràng chỉ là muốn để cho nàng tùy tiện lấy một vài hạt mà thôi.

Công chúa điện hạ dùng một loại phương thức để Lý Dịch hâm mộ ăn xong tất cả hạt dưa, rồi mới lên tiếng:

- Phụ hoàng còn chưa tỏ thái độ, nhưng việc này có ảnh hưởng quá lớn trong giới người đọc sách ở Kinh Đô và phụ cận, cứ để đó, cũng không phải kế sách lâu dài, huống chi, Trử Thái Phó đã bắt đầu tự mình đến nhà bái phỏng một số quan viên trong triều, cũng hẳn vì chuyện này, trong những người này, có rất nhiều đều từng là học sinh của lão, bọn họ dù sao chiếm đại nghĩa, Trử Thái Phó lại tự mình ra mặt, chỉ sợ…

Cùng một thủ đoạn, nhưng xuất ra từ Thôi gia và Trử Thái Phó có hiệu quả hoàn toàn khác biệt.

Dù sao, cái sau quả thực xuất ra từ người có uy tín nhất Cảnh Quốc, tùy tiện vẫy tay đã có vô số người phụ họa, học trò khắp thiên hạ, nói đúng ra, lão hoàng đế cũng là một trong những quả đào quả mận đó.

Sức ảnh hưởng của Trử Thái Phó ở Cảnh quốc đã không thể dùng câu “được nhiều người ủng hộ để hình dung”.

Nếu như không phải lúc trước Thục Vương phạm phải sai thực sự quá lớn, nói nhỏ là hỗn trướng, nói lớn là tạo phản, lão thậm chí không cần hành động, chỉ cần đứng ra cho thấy lập trường, tự nhiên sẽ có vô số người đi theo.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chính Lý Dịch cũng cảm thấy lão hoàng đế đối với Thục Vương, đối với Thôi gia rất khác đối với các hoàng tử khác, thậm chí có chút không phù hợp với phong cách hành sự ngày bình thường của lão, quân thần hoặc bằng hữu đã lâu, đối với Thôi gia và Thục Vương, giữa hai bên có một loại ăn ý ngầm hiểu nhau.

- Yên tâm đi, tính tình của bệ hạ, cô không phải không biết.

Lý Dịch cười nói:

- Chuyện lão đã quyết định sẽ không dễ dàng sửa đổi.

Loli ngạo kiều đã thả cá rửa tay chạy tới, vừa mới chạy vào trong đình, đã hỏi Lý Dịch:

- Tiên sinh, vừa rồi ngươi cho ta lột hạt dưa, ta đã ăn xong rồi.

Sau đó nàng thấy đĩa trên bàn trống không.

- Tiên sinh.

Nàng xẹp cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất nhìn Lý Dịch, Lý Dịch nhìn về phía Lý Minh Châu, ánh mắt loli ngạo kiều theo hắn nhìn về phía Lý Minh Châu, Lý Minh Châu kinh ngạc sau đó ánh mắt nhìn về phía Lý Dịch, ánh mắt loli ngạo kiều lần nữa chuyển dời đến trên người hắn.

- Tiên sinh.

Lý Dịch bất đắc dĩ xoa bóp mặt nàng, luôn miệng nói.

- Tốt tốt tốt, ta lập tức bóc thêm cho ngươi.

Trong một bụi cỏ đối diện hồ, một bóng người nằm sấp ở đó, rốt cuộc thả ống nhòm trong tay ra.

- Có gì đó quái lạ, quả nhiên có gì đó quái lạ.

Lý Hiên đeo ống nhòm trên cổ, tuột xuống từ trên sườn đồi.

Thông qua nhiều lần quan sát ở cự ly xa, hắn đã có thể xác định, Minh Châu và Lý Dịch không phải quan hệ như trước giờ hắn nghĩ, bọn họ đang dùng mối liên hệ này để che dấu một ít chuyện, một số chuyện không cho hắn biết.

Đến cùng là chuyện gì mà Minh Châu phải không tiếc buông bỏ danh tiết, ngọn lửa hiếu kỳ trong lòng của hắn thiêu đốt càng thêm kịch liệt.

Một đường đi trở về Viện Khoa Học, phân phó một hộ vệ sau lưng:

- Gọi người ngày hôm qua tới cho ta.

Hộ vệ kia ứng một tiếng, không bao lâu sau có một lão giả dáng người gầy còm bị mang vào.

Sau khi đi vào gian phòng, lão giả lập tức cung kính khom người:

- Thảo dân tham kiến thế tử điện hạ!

- Miễn lễ.

Lý Hiên phất tay, nhìn hắn, hoài nghi hỏi:

- Ngươi nói, ngươi có thể thông qua nhìn bờ môi người khác đoán được bọn họ nói cái gì phải không?

Lão giả kia lập tức nói:

- Bẩm điện hạ, thảo dân nghiên cứu “Thần Ngữ” đã có vài chục năm, tuy không thể nói tất cả đều đoán đúng, nhưng nói chung cũng có thể đoán tám chín phần mười.

- Dạy ta.

Lý Hiên nhìn hắn, nói:

- Ngươi không phải muốn truyền tuyệt chiêu này xuống à, ta lưu một vị trí ở Viện Khoa Học cho ngươi.

Lão giả kia sững sờ một chút, lập tức quỳ trên mặt đất, luôn miệng nói:

- Tạ điện hạ, Tạ điện hạ!

Trử gia.

Nam tử trung niên vịn Trử Thái Phó đang kịch liệt ho khan trở về phòng, do dự một chớp mắt, mở miệng.

- Phụ thân, nếu không hai ngày nay người đừng ra ngoài nữa, người đang bị phòng hàn, đại phu nói phải ở nhà nghỉ ngơi thật tốt

- Nếu đã bắt đầu, sẽ không dừng được

Trử Thái Phó che miệng khục một tiếng, mới nói:

- Bình nhi mấy ngày nay thế nào?

Trung niên nam tử thở dài, nói:

- Mỗi ngày hắn đều khóa mình trong phòng, cũng không nói chuyện, hắn như vậy, hài nhi mới càng thêm lo lắng.

Trử Thái Phó quay lại nhìn qua một hướng khác, lẩm bẩm.

- Là lão phu sai, trước kia lão phu quá mức trói buộc hắn.



- Ngày hôm nay mọi người không được câu thúc, không say không về!

Thôi gia, trong bữa tiệc, Thôi Thanh Minh nói với mọi người, sau khi cười to hai tiếng thì giơ ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

- Thái Phó đại nhân chịu xuất thủ tương trợ, lần này, chúng ta nhất định sẽ không thua.

- Vẫn là Thái Phó đại nhân lợi hại, những đại nho đó, ngày bình thường chúng ta ngay cả mặt cũng không thấy, chớ nói chi mời được.

- Lần này, cho dù bệ hạ sợ cũng không thể không đồng ý triệu Thục Vương điện hạ về kinh đô.

- Vạn Dân Thư đã hiện lên, bây giờ, chỉ chờ một cơ hội…

Trong hai năm gần đây, nhất hệ Thục Vương liên tiếp bị đả kích, nếu lại không làm vài việc đề bạt sĩ khí, sợ sẽ không còn cách nào nhặt lại lòng tin.

Mà đối với bọn hắn, làm gì có việc nào có thể quan trọng hơn so với việc thúc đẩy Thục Vương điện hạ hồi kinh?

- Đến, Thôi huynh, ta mời ngươi một chén.

Giữa sân, mọi người liên tiếp mời rượu Thôi Thanh Minh, tuy hắn là lão nhị Thôi gia, nhưng trong khoảng thời gian này, tinh thần gia chủ Thôi Thanh Trạch sa sút, sự vụ lớn nhỏ trong Thôi gia đều do một mình Thôi Thanh Minh làm chủ, mặc dù hắn không phải gia chủ, nhưng cũng đã không hề khác gì gia chủ.

Một góc trong yến hội, Tằng Sĩ Xuân quay lại nhìn một người bên cạnh nói.

- Sao ngươi không uống rượu?

Trần Trùng lắc đầu, nói:

- Rượu này, uống không có mùi vị.

- Ta cũng cảm thấy như vậy.

Tằng Sĩ Xuân cười cười, cầm lên một ấm tử sa, nói.

- Bọn họ uống rượu, chúng ta uống trà.

Tần gia.

Sau bữa tối, Tần Ngạn ngẩng đầu nhìn lão nhân phía trên, hỏi.

- Phụ thân đại nhân, chuyện mà Trử Thái Phó đã nói hôm nay…

Tần Tướng nhìn một người phía dưới chỉ lo vùi đầu ăn cơm, lắc đầu.

- Việc này, Tần gia ta, không tham dự.

Tuy trong lòng mấy huynh đệ Tần gia còn đang làm quan trong triều vô cùng nghi hoặc, nhưng phụ thân đại nhân đã mở miệng, bọn họ cũng chỉ có thể gật đầu.

- Ngũ gia, lão đầu hôm nay tới nhà mình là ai, sao Tướng gia đều phải hành lễ?

Trên đường trở về phòng, đại hán hơi kinh ngạc hỏi Tần gia Ngũ gia.

Tần gia ngũ gia giải thích.

- Vị kia là Trử Thái Phó, phụ thân đại nhân lúc còn trẻ đã từng bái lão làm thầy.

Đại hán còn muốn hỏi lại, bước chân Tần gia ngũ gia dừng lại một hồi, sau đó bước chân tăng tốc, trước cửa phủ, nhìn một bóng người ở cửa phòng, kinh ngạc nói:

- Phụ thân đại nhân, sao người lại tới đây?

- Ngủ không được, đi chung quanh một chút.

Tần Tướng lắc đầu.

- Không còn sớm, con nghỉ ngơi sớm đi.

Tần gia ngũ gia gật đầu, Tần Tướng quay người rời đi, cước bộ dừng lại, quay đầu hỏi.

- Hòa, con thấy triều đình bây giờ thế nào?

- Phụ thân không phải nói, triều đình bây giờ là khoảng thời gian thư thái nhất trong mấy chục năm qua, ngài đừng nghe người ngoài nói lung tung?

Tần gia ngũ gia sững sờ, nói.

- Huống hồ, ta không ở triều đường, cũng thật sự không thấy rõ.

Tần Tướng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đang bị mây đen che kín, không thấy một vì sao, thở dài, lẩm bẩm.

- Trời phải đổi, thấy không rõ.

Gần đây tới nhà ăn chực nhiều lần, loli ngạo kiều thấy tiên sinh hay ngẩn người, nhắc nhở.

- Tiên sinh, thịt trong nồi đã chín rồi.

Lý Dịch thu hồi tâm thần, nhìn thịt dê trong nồi hơi cuốn lên, lắc đầu.

- Không cần vôi, chờ chúng nó đều chín hết đã.


Bạn cần đăng nhập để bình luận