Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 741: Ta Trở Về


Chương 741: Ta Trở Về





----------------------

- Thật đi?

Nghe hạ nhân bẩm báo xong, Thục Vương hỏi lại một câu.

Người kia lập tức trở về nói.

- Xác định không thể nghi ngờ, thuộc hạ tận mắt thấy, bọn họ sáng sớm đã ra khỏi thành.

Thục Vương nghe vậy, trong lòng hơi khẽ thở phào, sau đó khẽ giật mình, trên mặt hiện lên vẻ tức giận.

Nguyên nhân buông lỏng một hơi tự nhiên là ôn thần kia rời đi, người Mật Điệp Tư tự nhiên cũng sẽ rời khỏi Thục Châu, hắn sẽ khôi phục quyền chưởng khống tuyệt đối đối với Thục Châu.

Còn về nguyên nhân tức giận là bởi vì đường đường đại hoàng tử lại vì một Hầu tước nho nhỏ mà buông lỏng một hơi… Giờ phút này, trong lòng của hắn mâu thuẫn cùng xoắn xuýt, thực sự không tiện nói ra cùng ngoại nhân.

Sắc mặt âm tình biến ảo một lúc mới phất tay, gọi một vị thân tín đến, giao một phong thư cho hắn.

- Đưa tin này đến Thôi gia

Phủ khố bị người trộm không còn một mảnh, tạm thời không có phương pháp phát tài, nếu không có người tiếp tế, mấy trăm người trong ngoài Thục Vương phủ sẽ không có cơm ăn.

Huyện lệnh Vĩnh Huyện sáng sớm đã biết được vị Lý Hầu tước kia rời khỏi Vĩnh Huyện, vào giữa trưa, người Mật Điệp Tư cũng rút khỏi huyện nha.

- Rốt cục đi

Hắn thở dài một hơi, thì thào.

Phàm là quan viên Cảnh Quốc, có người nào không sợ Mật Điệp Tư, riêng mấy người tận mắt thấy đầu thủ tướng nhà mình rơi xuống đất, thật gặp ác mộng vài ngày liên tiếp.

Mấy ngày bọn họ lưu trú trong huyện nha, hắn ngủ cũng không ngủ an ổn.

Đưa ôn thần đi, hôm nay nên ăn mừng một trận thật tốt.

Giương mắt nhìn thấy Giang huyện úy hồng quang đầy mặt đi ra khỏi phòng, huyện lệnh Vĩnh Huyện nhìn hắn nói.

- Giang đại nhân bị phong hàn, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều…

Giang Tử An khoát tay.

- Làm phiền đại nhân quan tâm, thân thể Tử An đã không còn đáng ngại.

Nhìn Giang huyện úy hăng hái đi ra ngoài, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng hôm qua bệnh nặng nằm trên giường, Huyện Lệnh đại nhân sờ sờ cái bụng bự của mình, không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật tốt…

Thời gian đã đến hạ tuần tháng sáu, là thời điểm nóng nhất trong một năm.

Một năm trước, Kinh Đô vì trận hạn hán này mà có không ít người mất mạng, sau đó được người đời xưng là hạn hán tàn khốc nhất mấy chục năm qua, tình hình này được cải thiện rất nhiều trong mua hè năm nay.

Thứ nhất vì năm nay mưa nhiều, khí hậu mát mẻ chiếm đa số, cũng không quá nóng bức, thứ hai, nếu ngày nào nóng nực khó nhịn, tiêu tốn mấy đồng tiền trốn luôn bên trong Câu Lan một ngày, đồ đựng đá bên trong đó thổi ra gió mát, dễ chịu có thể khiến người ta rên rỉ sung sướng.

Trừ khí trời mát mẻ hơn những năm qua, đối với người dân Kinh Đô phổ thông mà nói, đây cũng là một mùa hè khác biệt.

Thời cuộc chung quy an ổn, tuy có bất hòa cùng Tề Triệu hai nước nhưng mà giới hạn trong một số ma sát nhỏ, có qua có lại, dưới chấn nhiếp của thiên phạt, không có bạo phát chiến tranh trình độ lớn.

Còn về triều chính, đây cũng không phải chuyện người bình thường có thể lo lắng, cũng chỉ nghe nói long thể đương kim thánh thượng không khỏe, triều đình đã hai tháng qua chưa lên triều, cũng may có hai vị thừa tướng tận hết chức vụ, cẩn trọng, hết thảy quốc gia đều vận chuyển đâu vào đấy giống như thường ngày.

Đương nhiên, cũng có một chút việc khác biệt cùng dĩ vãng.

Khi Câu Lan cho ra bộ kịch mới sẽ bị dân chúng đầu phố cuối phường bàn luận nói chuyện say sưa, bây giờ Câu Lan đã trở thành mảnh đất tiêu khiển cho dân chúng bình thường trong thời gian nhàn hạ, ngày càng nhiều người, sau khi làm việc vất vả, đến đó nghe một vài bộ kịch, nghe một vài ca khúc, buông lỏng tâm tình.

Lại có chính sách mới, nữ tử sau mười sáu tuổi mới cho phép kết hôn, đây đã trở thành một quy củ được ghi vào luật pháp, không chỉ Kinh Đô, tại các lân cận châu huyện cũng bắt đầu phổ biến.

Không có người sẽ lo lắng nuôi nữ nhi trong nhà thêm ba năm sẽ lãng phí lương thực, bọn họ ước gì sinh nhiều thêm vài đứa con gái, bởi vì chỉ cần tròn mười ba tuổi thì có thể đưa đến nhà xưởng của Trưởng công chúa điện hạ, tiền công một tháng dư nuôi sống một nhà.

Bách tính nhớ kỹ ân nghĩa công chúa điện hạ, nhóm quan viên quyền quý cũng không dám xem nhẹ nàng.

Học viện nữ tử mở cửa đã mấy tháng, có rất nhiều nữ tử vừa độ tuổi trong nhà bọn hắn đều học ở nơi này.

Ngày học viện nữ tử khai mở, bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương tự mình đến dự, nói lời động viên cho thấy thái độ triều đình.

Chúng quan viên quyền quý Kinh Đô hiểu rõ, từ nay về sau, đồng dạng là nữ tử, nữ tử đi ra từ học viện sợ rằng không giống với những nữ tử tầm thường.

Nhắc đến Viện Khoa Học, danh khí phải kém hơn một chút, bởi vì không chiêu sinh ra bên ngoài, mỗi một người trong Viện Khoa Học đều do viện trưởng Lý Hiên tự mình sàng chọn, đây cũng là nơi thần bí nhất trong ba Viện, cấm quân tuần tra xung quanh chưa bao giờ từng đứt đoạn, cũng có thể thấy được điểm này.

Đương nhiên, nổi tiếng nhất, ép hai Viện trước một bậc, Toán Học Viện.

Mấy tháng trước đó, chuyện thanh tra sổ sách để bọn hắn phát ra hào quang rực rỡ tại Kinh Đô, quan viên trong triều lần đầu kiến thức đến sự khủng bố của toán học.

Sau mấy tháng, bọn họ giải quyết vô số nan đề cho triều đình, công bộ, hộ bộ, binh bộ, thượng thư ba bộ thậm chí kém chút đánh nhau tại chỗ chỉ vì tranh đoạt một vài học sinh giỏi tính toán nhất trong học viện.

Tấn Vương điện hạ từ trước đến nay bị bách quan coi là ngoan đồng như một ngôi sao loá mắt, trong thời gian cực ngắn, cấp tốc vụt sáng, lúc viện trưởng không có mặt, tạm thay chức vụ viện trưởng, quản lý Toán Học Viện ngay ngắn rõ ràng.

Nhiều khi, tất cả mọi người sẽ quên rằng hắn chỉ là một hài tử vừa mới tròn mười một tuổi.

Kinh Đô vẫn như Kinh Đô lúc trước, không có vì thiếu người nào mà phát sinh biến hóa lớn nghiêng trời lệch đất.

Đám công tử bột vẫn hoàn khố nhưng sẽ không bao giờ lại bị áp giải tập thể đến trước cửa cung mà ăn roi.

Các hoàng tử nhỏ tuổi an an ổn ổn ở trong hoàng cung, sẽ không bị người cuồng ẩu ngay trước mặt văn võ bá quan.

Truyền ngôn Thục Vương là chân long chuyển thế, có thể chỉ huy Cảnh Quốc đi đến phồn vinh giàu mạnh mai danh ẩn tích từ lâu, không còn xôn xao giống lúc trước.

Nhưng mà dù bách tính hay quan viên quyền quý, trong một thời khắc nào đó, trong lòng đều dâng lên một ít ý niệm kỳ quái.

Kinh Đô dạng này, thật quá mức bình tĩnh, so với mấy tháng trước đó…bình tĩnh này làm cho người không quen.

Lần nữa đứng trước cửa thành, nhìn thấy hai chữ "Kinh Đô", trong lòng Lý Dịch không khỏi cảm nhận được một loại thân thiết trước đó chưa từng có.

- Lý Huyện Hầu, theo bần đạo hồi cung phục mệnh.

Viên lão đạo nhìn hắn, nói khẽ.

- Đừng để bệ hạ chờ sốt ruột.

- Phục cái gì mà mệnh, có thời gian rồi nói sau.

Lý Dịch khoát khoát tay, run run dây cương, thay đổi một phương hướng, dọc theo đường nhỏ quen thuộc, chạy như bay.

Lão giả dơ bẩn nhìn đạo sĩ trung niên một chút, nhanh chóng theo sau.

- Viên đạo trưởng, cái này…

Một tướng lĩnh Mật Điệp Tư nhìn trung niên đạo sĩ, vẻ mặt hơi ngượng nghịu.

- Đã phái người tiến cung tấu với bệ hạ, nếu như…

Đạo sĩ trung niên khoát khoát tay.

- Cứ báo cáo chi tiết đi.

Trong sân nhỏ, một hình bóng đơn bạc ngồi bên cạnh bàn đá, hai cánh tay nâng cằm, lẩm bẩm.

- Đã trải qua bốn tháng lẻ chín ngày…

Cô gia và nhị tiểu thư đã đi bốn tháng lẻ chín ngày, thời gian này, dưới cái nhìn của nàng, đã cực kỳ lâu, lâu đến nổi trước kia căn bản không thể tưởng tượng

Còn tốt, đoạn thời gian trước nhận được tin tức, cô gia bọn họ rất nhanh sẽ trở về, thế nhưng những người này lại không nói lúc nào sẽ trở về, làm hại nàng đếm tới đếm lui vẫn chưa thấy.

Nàng duy trì tư thế này, đầu lắc qua lắc lại, một thời khắc nào đó, con mắt bỗng nhiên bị người từ phía sau che kín, một âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền tới.

- Đoán xem ta là ai?

Cảm thấy tiểu nha hoàn gầy hơn trước kia một chút, khuôn mặt nhỏ không còn tròn như trước, hắn vẫn ưa thích Tiểu Hoàn mặt trứng ngỗng còn một chút dáng vẻ của trẻ sơ sinh, qua một thời gian, nhất định phải nuôi nàng trở về như lúc trước.

Trong lúc suy nghĩ, hắn cảm nhận được bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, còn có chút ẩm ướt, sau đó nghe được âm thanh có chút nghẹn ngào của tiểu nha hoàn.

- Cô gia…

Nàng bỗng nhiên xoay người, ôm thật chặt Lý Dịch, dùng hết lực khí toàn thân, trước ngực Lý Dịch rất nhanh đã ướt một mảnh.

Tiểu nha hoàn quả nhiên làm bằng nước, Lý Dịch nhè nhẹ vỗ đầu nàng, thời điểm xoay người, một bóng người từ trong nhà đi ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, thời gian như bị ngưng trệ.

Lý Dịch nhìn nữ tử thanh lệ đang mỉm cười nhìn mình nói khẽ.

- Ta trở về…


Bạn cần đăng nhập để bình luận